Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 32


1 tháng

trướctiếp

Nấm phát sáng ư? Lúc vừa liếc nhìn thì Cố Phán Nhi cho là như vậy, nhưng khi nàng nhìn lại kỹ hơn thì ngay lập tức cảm thấy không đúng, trái tim nàng đập "thình thịch", nàng không biết đây có phải chính là thứ mà nàng đang nghĩ đến hay không.

Nàng nhìn xung quanh, không hề phát hiện ra có gì không đúng, Cố Phán Nhi không nhịn được tiến lên nhìn lại.

Hang động không lớn, Cố Phán Nhi chỉ có thể để cái sọt và cởi con mồi xuống, cầm cái xẻng nhỏ đi vào, mới vừa vào hang nàng đã ngửi được mùi hương độc đáo của Xà Lan. Cố Phán Nhi không hề do dự, nàng chỉ để lại ba bào tử nhỏ, toàn bộ còn thừa lại đều đào hết. Nàng vui mừng khôn xiết nâng chúng trên tay, cẩn thận lùi ra khỏi hang, nàng sợ mình hơi sơ ý một chút khiến Xà Lan bị va đập hỏng mất.

Nhưng khi vừa ra đến cửa hang, tóc gáy của Cố Phán Nhi dựng đứng cả lên, nàng theo phản xạ nhìn phía sau mình.

Xì xì!

Con ngươi của Cố Phán Nhi đột ngột thu nhỏ lại, nàng cũng không nhịn được kêu lên, chỉ mong thưởng cho mình một cái tát. Nàng chỉ lo vui sướng vì lấy được thiên tài địa bảo, lại quên rằng bình thường thiên tài địa bảo này đều có kẻ bảo vệ. Sở dĩ Xà Lan có tên là Xà Lan, tự nhiên có mối quan hệ không thoát được với rắn, mỗi một nơi sinh ra Xà Lan đều tồn tại rắn.

Xà Lan sinh trưởng dựa vào miệng rắn, rắn cần phấn hoa để mạnh hơn, giữa hai bên bảo vệ nhau thành tựu cho nhau.

Nhìn thấy một con rắn lớn đen đến không thể lại đen hơn ở đằng sau mình, Cố Phán Nhi thật sự muốn khóc. Mặc dù con rắn không khoa trương đến to bằng bắp đùi, nhưng ít nhất nó cũng to bằng cánh tay của nam nhân trưởng thành, lại còn vừa nhìn là biết hết sức khỏe mạnh, khó đối phó làm sao!

Quan trọng nhất là, nàng không có bất kỳ vũ khí nào để tự vệ trừ cái xẻng nhỏ đang cầm trong tay.

Nếu biết xảy ra chuyện như vậy, Cố Phán Nhi tuyệt đối sẽ không đưa dao chặt củi cho Cố Thanh, nhưng lại thêm một lần như vậy nữa thì nàng vẫn sẽ đào Xà Lan lên, có thứ tốt không lấy vậy sẽ bị sét đánh!

Con rắn lớn không hề vội vàng công kích nàng, mà kéo con mồi được Cố Phán Nhi ném ở bên cạnh ra xé một con thỏ chậm rãi nuốt chửng. Cố Phán Nhi cũng không vội vã xoay người, nàng tiếp tục đứng chặn ở cửa hang, bưng Xà Lan ở trên tay không hề rơi xuống, dù sao nàng không thể đảm bảo nếu con rắn thấy Xà Lan bị đào còn có thể lạnh nhạt như vậy không.

Suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, nàng cân nhắc xem nên làm như thế nào mới có thể phá nát được cục diện bế tắc trước mắt.

Nàng cũng không thể thương lượng với con rắn: "Ngươi nhìn đi, chẳng phải ta còn để lại cho ngươi ba bào tử bé nhỏ sao?"

Xà Lan đã đào lên rồi, không thể trồng lại được, nói cách khác hiện giờ giữa nàng và con rắn lớn là cảnh ngộ không chết không ngừng. Vừa nhìn đã biết con rắn lớn đen đến không thể đen hơn này rất độc. Nếu trên tay nàng có vũ khí thì đương nhiên không sợ nó, nhưng dưới tình huống tay không tấc sắt thì tương đối khó khăn, nàng vừa phải đề phòng nọc độc của của đối phương, lại phải đề thân thể to dài của nó quấn lấy.

Nghĩ đến việc phải tiếp xúc thân mật với con rắn lớn đó, cho dù Cố Phán Nhi tài cao gan lớn cũng không nhịn được run rẩy.

Con rắn lớn giống như không thèm để ý đến Cố Phán Nhi, nó ăn xong một con thỏ lại nuốt chửng một con gà rừng, đến khi nó cắn con mồi thứ ba vào mồm, cuối cùng Cố Phán Nhi cắn răng buông Xà Lan xuống, sau đó xoay người nhào tới.

Thừa dịp miệng nó đang cắn con mồi không thể cắn người, nàng phải lấy mạng nó!

May mắn thì có một nồi thịt ngon, xui xẻo thì bị thương nặng hoặc bỏ mạng.

Cố Phán Nhi cảm thấy mình là người tràn đầy may mắn, nàng không thể dễ dàng chết đi như vậy, nếu như nàng không chết thì chính là ngày tàn của con rắn lớn này!

Nàng đánh vào chỗ bảy tấc của con rắn, ghì thân nó xuống đất, cái xẻng trong tay hung hăng cắm xuống.

Rắc rắc!

Đù con bà nó!

Cố Phán Nhi đen mặt, nàng nắm cán xẻng còn sót lại muốn chửi thề, ai đến nói cho nàng biết vì sao cái xẻng này lại yếu ớt như thế, hay là nói cho nàng biết vì sao da con rắn này lại cứng thế.

Một xẻng dùng hết sức chỉ lưu lại một vết máu ở trên thân nó thôi.

Con rắn lớn bị đau, đầu còn đang cắn con mồi ngước lên, hất về phía Cố Phán Nhi. Nhưng bởi vì miệng còn đang ngậm mồi nên tạm thời không mở ra được. Cho dù như vậy cũng khiến Cố Phán Nhi hoảng hốt, một quyền đấm sang, đánh đầu rắn quay lại.

Cũng không ngờ một quyền này của nàng biến khéo thành vụng, đầu rắn quay trở lại đồng thời con mồi trong miệng nó cũng bị bắn ra.

Cố Phán Nhi nhếch miệng, khóe mắt co giật, không biết do nắm tay đau hay là do buồn bực.

Con rắn lớn phản ứng nhanh nhẹn, đầu bị đánh đi thì nhanh chóng quay lại, nhưng từ chỗ bảy tấc của nó trở xuống thì không hề động cựa, chỗ bảy tấc vẫn là chỗ yếu ớt của nó, không hề có nguyên nhân vì lỡ tay mới vừa rồi của Cố Phán Nhi nên coi thường quên động đậy, dù sao bảy tấc còn đang bị người ta túm trong tay!

Cố Phán Nhi sợ nhất chính là rắn phun độc hoặc bị rắn cắn trúng, nếu như không trúng độc chuyện gì cũng dễ nói, nếu như trúng độc thì nguy hiểm. Do đó khi con rắn lớn lại há mồm đánh tới thì nàng lại tặng cho một quyền. Cứ đánh qua lại vài lần như vậy con rắn bắt đầu không còn kiên nhẫn nữa, không để ý đến chỗ bảy tấc vẫn còn ở trên tay đối phương, đuôi vung lên đánh về phía Cố Phán Nhi.

Lưng của Cố Phán Nhi bị nó đánh trúng, toàn thân nàng bay về phía đầu rắn, nó nhân cơ hội này ngoác to mồm. Dưới tình thế cấp bách Cố Phán Nhi lại đấm thêm một quyền, tránh được răng độc của con rắn trong gang tấc, ngã trên mặt đất. Giờ phút này Cố Phán Nhi vô cùng may mắn vì con rắn này rất độc lại sẽ không phun độc, nếu không thì nàng đâu còn mạng nữa.

Thấy đánh vào chỗ bảy tấc của con rắn là vô vọng, Cố Phán Nhi đành phải đặt mục tiêu lên trên đầu rắn.

Vừa nãy nàng đánh liên tục mấy quyền, con rắn này có vẻ cũng hơi choáng váng, phản ứng của nó không nhanh nhẹn như lúc đầu nữa, xung quanh đây cũng không có bất kỳ vật gì để che chắn. Ánh mắt của Cố Phán Nhi đặt lên trên một tảng đá nặng ước chừng ký rưỡi, khi con rắn lại nhào tới, nàng tung một quyền đánh lệch ra sau, nhặt tảng đá lên, một tay nàng đè chặt cổ rắn, tay còn lại thì cầm tảng đá hung hăng đập xuống.

Con rắn lớn bị đau, thân rắn liên tục vặn vẹo, vài lần đánh vào người Cố Phán Nhi, suýt nữa hất nàng ra.

Cố Phán Nhi nào dám buông tay, cho dù tay đang cầm tảng đá của nàng bị chấn đến run lên, nhưng vẫn cắn răng hết lần này đến lần khác hung hăng nện lên trên đầu rắn, cho đến khi đập nát đầu nó rồi mới dừng lại, hai tay càng không ngừng run rẩy, khóe miệng tràn đầy máu tươi. Trong quá trình này nhìn như đơn giản, thật ra vô cùng khó khăn, mấy lần bị đuôi rắn nện trúng sau lưng, nội tạng đều hơi lệch khỏi vị trí, bị nội thương không ít, tay cầm lấy tảng đá càng be bét máu.

Nàng nghỉ ngơi một lúc, ngẩng đầu lên thấy mặt trời đã lên đến giữa trời. Lo lắng tiểu tướng công không thấy người sẽ tức giận, Cố Phán Nhi lại bò vào trong hang, cẩn thận đặt những cây Xà Lan đã đào vào trong sọt, tuy nàng tức giận, nhưng vẫn nhẫn nhịn không đào ba cây bé xíu kia đi. Nàng đeo sọt lên lưng, lại treo con mồi lên trên thân, do dự một chút, bỏ cả cái xẻng hỏng vào trong sọt, sau đó cuốn con rắn lớn lên nửa vác nửa xách đi ra ngoài.

Con rắn này không quá lớn, chiều dài chỉ hơn năm mét, nhưng nặng hơn năm mươi ký, có thể thấy được nó cường tráng đến cỡ nào, lát nữa khi Cố Thanh nhìn thấy đừng nên bị dọa sợ.

Từ hơn một canh giờ trước Cố Thanh đã bắt đầu tìm người, nhưng tìm khắp bên ngoài cũng không tìm được người, hỏi thử những người lên núi, đều không có ai nhìn thấy Cố Phán Nhi cả, nên hắn đoán nếu như nàng không về nhà thì chính là đi vào vòng trong, theo suy đoán của Cố Thanh thì Cố Phán Nhi rất có khả năng đi vào vòng trong.

Con mẹ điên kia luôn lá gan lớn không chịu nghe khuyên bảo, Cố Thanh không khỏi hối hận trong lòng, sớm biết mình đã đi theo, cùng lắm thì lấy ít rau dại đi, luôn tốt hơn làm lạc mất vợ.

Con mụ điên này đúng là thiếu trừng phạt, vòng trong đó là nơi người có thể đi vào sao?

Nhưng bây giờ việc quan trọng nhất là tìm người về, nhìn thấy tìm khắp bên ngoài không thấy người, người vào núi vừa rồi cũng nói không thấy Cố Phán Nhi quay về, Cố Thanh mang theo rau dại đã bó lại cắn răng đi vào vòng trong từ chỗ trước đó Cố Phán Nhi đã biến mất.

Dọc theo đường đi Cố Thanh vẫn luôn cẩn thận, sợ gặp phải mãnh thú, thỉnh thoảng còn kêu to. Hắn siết chặt con dao trong tay, tiếng phành phạch thỉnh thoảng truyền đến trong cánh rừng cũng có thể dọa sợ chết khiếp hắn, khi phát hiện là gà rừng hoặc động vật khác thì trái tim đang treo cao vẫn không buông xuống, trong đầu mắng Cố Phán Nhi đến chết.

Cố Phán Nhi liên tục hắt xì, cảm thấy có thể là tiểu tướng công nhớ thương mình, bước chân càng nhanh hơn.

Mới đi không bao lâu, Cố Phán Nhi đã nghe thấy giọng nói của tiểu tướng công, tuy rằng giọng nói nhỏ đến giống như mèo kêu, nhưng Cố Phán Nhi lại tai thính nghe thấy, không khỏi lấy làm kinh hãi.

Tiểu tử này gan to gớm, lại dám vào vòng trong!

Nhưng Cố Phán Nhi cũng lo tiểu tướng công gặp phải mãnh thú, bước chân không khỏi nhanh hơn chút, không lâu đã chạy ra. Nàng vừa liếc mắt đã nhìn thấy tiểu tướng công đang một tay cầm rau dại một tay cầm dao, sợ hãi đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng cất lời gọi: "Này, ta đang ở đây!"

Cố Thanh quay đầu nhìn lại, con dao trong tay 'cạch' rơi xuống đất, hắn sợ tới mức ngã ngồi trên đất, mặt mũi càng tái hơn, môi hắn run rẩy: "Rắn, rắn..."

Cố Phán Nhi dừng bước chân, nàng nhìn con rắn đang cuốn chặt nửa khoác trên vai, lại nhìn Cố Thanh đã bị sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh, ý tưởng định dọa người trước đó đã không còn, ngược lại hơi lúng túng nói: "Không có việc gì cả, con rắn này đã chết, không cắn người, đừng sợ hãi vậy nhé!"

Một lúc như vậy Cố Thanh cũng nhận ra con rắn đã chết, nhưng vẫn bị sợ quá mức, cho đến bây giờ hắn chưa từng thấy con rắn nào lớn đến như thế, khi hắn lại nhìn về phía Cố Phán Nhi thì vừa tức giận lại lo lắng: "Không phải là ngươi đánh chết con rắn lớn như vậy đấy chứ? Có độc không, ngươi... ngươi không sao chứ?"

Cánh tay đang quấn lấy con rắn của Cố Phán Nhi nâng lên, ý bảo: "Không có việc gì, nếu như có việc ta còn có thể mạnh mẽ như vậy sao?"

Cho dù biết rõ đó là con rắn chết, nhưng một động tác này của Cố Phán Nhi vẫn khiến cho Cố Thanh hoảng hốt, nhìn con rắn lớn đen đến tỏa sáng kia dù thế nào đều không thể yên lòng được, kinh hồn khiếp vía đến chết sống không dám tới gần.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp