Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 31


1 tháng

trướctiếp

"Nên đi ngủ rồi, tiểu khô gầy, nếu ngươi còn xem nữa mắt sẽ mù!" Cố Phán Nhi đưa tay nhéo mặt Cố Thanh, trong lòng thầm nghĩ: Mặt mũm mĩm, mặt mũm mĩm của ngươi đâu?

Cố Thanh đặt sách xuống, duỗi móng vuốt gạt tay Cố Phán Nhi: "Buông ra!"

Cố Phán Nhi thu tay lại, trong lòng thầm than, quả nhiên là quá gầy, ngay cả nói chuyện cũng không chuẩn.

Cố Thanh xoa mặt bị nhéo đau, mắt đầy tức giận: "Ngươi con mụ điên này lại nổi điên cái gì, hôm nay ăn no rửng mỡ rồi đúng không? Vậy từ ngày mai cho ngươi ăn cháo loãng mỗi ngày, xem ngươi còn lên mặt nữa không."

Cố Phán Nhi liếc xéo: "Trừ bỏ ki bo lương thực của ta ra, ngươi còn biết làm gì nữa?"

"Ngươi..." Cố Thanh đảo mắt, cười đắc ý: "Ta cũng không cần biết làm gì cả, chỉ cần biết ki bo lương thực của ngươi là được. Ai bảo ngươi giống như lợn, cho ăn bao nhiêu cũng không no."

Cố Phán Nhi không để ý đến những "lời nói điên khùng" của hắn, dù sao nếu như hắn không cho nàng ăn, mẹ chồng thích khóc ở trong nhà cũng sẽ cho nàng ăn thôi. Nàng cầm cuốn sách hắn đặt ở trên giường lên nhìn xem, phát hiện lại là "Tam Tự Kinh" thì hơi ngẩn ra: "Ta nói này, năm nay ngươi đã mười ba tuổi rồi chứ không phải ba tuổi nữa. Sao vẫn còn đọc 'Tam Tự Kinh' sách cho con nít ba tuổi vậy? Ngươi xác định đầu óc ngươi không có vấn đề?"

Cố Thanh nghe vậy càng tức giận, cướp lại sách của mình: "Ai cần ngươi quan tâm ta đọc cái gì!"

Cố Phán Nhi nhìn chằm chằm Cố Thanh không nói, Cố Thanh trừng mắt nhìn Cố Phán Nhi, vuốt phẳng cuốn sách đã bị lật giở đến hơi cong lên sau đó cẩn thận cất vào trong hòm sách. Cố Phán Nhi lơ đãng liếc nhìn, phát hiện bên trong chỉ có hai cuốn sách, kể cả cuốn Cố Thanh cầm trong tay cũng chỉ có ba cuốn, một cuốn là "Thiên Tự Văn", một cuốn là "Bách Gia Tính" đã đọc lần trước.

Mặc dù Cố Thanh tỏ vẻ tức giận, nhưng Cố Phán Nhi thấy được vẻ mất mát ở trên gương mặt hắn.

Tại sao lại mất mát? Cố Phán Nhi không rõ lắm, nhưng nàng biết rất rõ sự trân trọng của Cố Thanh đối với ba cuốn sách này, chỉ cần mình vừa nhắc đến chúng, hắn sẽ xù lông lên giống như mèo con.

"Nhìn cái gì mà nhìn, sau này không cho phép ngươi động vào sách của ta!" Cố Thanh bị Cố Phán Nhi nhìn đến khó chịu, đồng thời cũng lo lắng sách của mình bị người phụ nữ điên này làm hại. Mặc dù hắn không biết vì sao Cố Phán Nhi lại biết chữ, hơn nữa còn biết thảo dược, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, dù sao nàng có quá nhiều chỗ bất bình thường.

Cố Phán Nhi tỏ vẻ khinh thường: "Xí, không phải chỉ là "Bách Gia Tính","Thiên Tự Văn","Tam Tự Kinh" thôi sao, ta đều có thể đọc làu làu, ai mà thèm. Chỉ có mỗi đồ ngốc như ngươi đã mười ba tuổi rồi vẫn còn đọc. Ta nói ngươi biết, ngươi nên học một ít "Luận ngữ" rồi, đồ ngốc!"

Cố Thanh nghe vậy, một chút mất mát rõ ràng lại lóe lên trong mắt, người phụ nữ điên này cho rằng hắn không muốn học sao? Nhưng một cuốn "Luận ngữ" cần đến năm lượng bạc, hơn nữa đó còn là cuốn chất lượng kém nhất, trong nhà đâu có tiền đi mua một thứ đắt như vậy? Mặc dù hiện giờ hắn đã có tám lượng bạc nhưng cũng không thể dùng để mua sách, nếu không sau này lấy gì để nuôi người phụ nữ điên ăn kiểu gì cũng không đủ no này.

Cố Phán Nhi lại nhìn thấy mất mát và không nỡ ở trong mắt Cố Thanh, phen này nàng đã tương đối rõ ràng, chính là tiểu tử này quá keo kiệt, muốn đọc sách nhưng lại tiếc tiêu tiền.

Cố Phán Nhi càng cảm thấy đây là chân tướng, tiểu tử này chính là keo kiệt ki bo chết đi được!

"Ta nói ngươi vốn là mặt mướp đắng, khuôn mặt này vừa suy sụp lại càng giống!" Cố Phán Nhi không có ý khinh bỉ đối phương, nàng cũng không quá quan tâm chuyện đối phương keo kiệt với mình, ngược lại còn thấy hơi đáng yêu. Nhưng trong từ điển cuộc đời của nàng không có từ keo kiệt, tiền kiếm ra để tiêu, tiêu hết tiền rồi có thể kiếm lại.

Dù có keo kiệt nữa cũng không keo kiệt ra nhiều hơn chút đúng không?

"Người mới là mặt mướp đắng!" Cố Thanh nghe vậy xù lông lên, một móng vuốt cào tới: "Ngươi cái đồ mặt cà tím vừa đen vừa gầy!"

Được, đây vừa là mặt mướp đắng vừa là mặt cà tím, nàng đã trở thành bàn đồ ăn luôn.

"Ngủ đi, mướp đắng gầy!"

"Cà tím đen!"

Một đêm ngủ ngon.

Sáng sớm trời còn chưa sáng Cố Phán Nhi đã bò dậy và tập quyền trong sân. Đến đây đã được vài ngày, cũng dần dần quen với cơ thể này, Cố Phán Nhi không có ý định tiếp tục lãng phí thời gian, ngoài việc lợi dụng thời điểm đi ngủ mỗi ngày để thả lỏng cơ thể hấp thụ một chút linh khí trời đất ra, buổi sáng nàng còn phải dậy sớm tập quyền.

Bởi vì thân thể này chưa từng tu luyện qua nên nàng cần phải bắt đầu lại từ con số không, sau này không chỉ cần phải chú ý đến chế độ ăn uống mà thỉnh thoảng còn phải lên núi hái một ít thảo dược. May mắn là trên Táng Thần sơn này có nhiều thảo dược, hôm đó khi lên núi nàng đại khái nhìn xem, những loại thảo dược cần có vào giai đoạn hiện giờ đều có.

Sáng sớm ngày ra Cố Thanh đã bị tiếng múa quyền "soàn soạt" đánh thức, vừa mở cửa ra lại nhìn thấy người phụ nữ điên kia đang tập quyền.

"Quyền điên khùng ngươi học được ở đâu vậy?"

Cố Phán Nhi đánh ra một quyền suýt chút nữa loạn khí, sau khi thu nắm đấm về, nàng trừng mắt nhìn Cố Thanh: "Ta còn biết Túy Quyền đấy! Ngươi không biết khi đang luyện võ không thể tùy tiện quấy rầy, nếu không rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma sao?" Thực ra cũng không đến mức tẩu hỏa nhập ma, nhưng đúng là vừa rồi nàng thật sự gần như loạn khí, nhưng nàng cũng chỉ có thể trách bản thân mình quá kinh hãi thôi.

Cố Thanh tự biết đuối lý, nhưng miệng lại lẩm bẩm: "Ta thấy ngươi không cần luyện là đã rất tẩu hỏa nhập ma rồi."

Cố Phán Nhi thính tai nghe thấy hết, hơi đổi sắc mặt, nhưng chỉ tròng mắt láo liêng nhìn Cố Thanh từ trên xuống dưới một lượt, sau đó nảy ra một ý định.

Không biết vì sao lòng bàn chân Cố Thanh lạnh lẽo, chân vừa bước ra lại lập tức rụt về.

Cố Phán Nhi nhìn hắn không khỏi bật cười, hôm nay tạm thời bỏ qua cho tiểu tử này, nhưng ngày mai tiểu tử này nên khóc.

"Ta lên núi một chuyến, ngươi và nương ở nhà nấu cơm đi! Nhớ lấy nhiều gạo chút." Cố Phán Nhi nói xong cũng không đợi Cố Thanh đồng ý, nàng đeo sọt lên vai đi về phía ngọn núi.

"Ta cũng đi!" Không biết Cố Thanh móc từ đâu ra một cái xẻng nhỏ đuổi theo.

Cố Phán Nhi liếc nhìn cái xẻng trong tay hắn, càng nhìn càng thấy vừa mắt, sau đó nàng cướp lấy: "Cái này là của ta!"

"Ngươi con mụ điên này, ta dùng cái này để lấy rau dại, ngươi lấy đi rồi thì ta dùng cái gì?"

"Chẳng phải móng vuốt của ngươi rất sắc bén sao? Dùng móng vuốt!"

"... Ngươi mới móng vuốt, ta cào chết ngươi!"

Dù Cố Phán Nhi vai đang đeo sọt, bên hông còn có dao và một bó dây thừng, nhưng chạy nhanh như một làn khói thì nàng hơn bất cứ ai. Cố Thanh với thân hình nhỏ bé này đâu thể đuổi kịp nàng được, chỉ biết kêu gào ở phía sau.

"Ngươi con mụ điên này chờ ta với!"

"Chờ ta với, ta nói ngươi chờ một lát sẽ chết à!"

"Đứng lại, ngươi đứng lại cho ta..."...

Đến cuối cùng Cố Phán Nhi dừng lại, nhưng cũng đã lên trên núi rồi, là chờ ở trên núi. Cố Thanh dùng cả chân lẫn tay đi theo, khó khăn lắm mới đuổi kịp, hắn thở gấp đến nói không nên lời, sắc mặt tím tái.

Cố Phán Nhi nhìn thấy sắc mặt trầm xuống, nàng nắm lấy tay Cố Thanh thăm dò.

Cố Thanh giận dữ gạt ra: "Ngươi con mụ điên này lại định là gì?"

Ánh mắt Cố Phán Nhi lạnh lùng: "Đừng động!"

Cố Thanh bị dọa sợ, lập tức hơi cứng đờ, thậm chí hô hấp đều trở nên thận trọng.

Cố Phán Nhi nắm lấy tay Cố Thanh một lúc lâu, cuối cùng phát hiện chỗ không thích hợp là ở tâm mạch, nàng nhíu chặt mày lại, trong ánh mắt nhìn về phía Cố Thanh có chứa một chút tìm tòi nghiên cứu.

"Ngươi con mụ điên này có ánh mắt gì vậy hả, ta nói ngươi biết, ta rất sợ đấy!" Cố Thanh bị Cố Phán Nhi nhìn đến lòng tràn đầy bất an, lần đầu tiên hắn phát hiện ra Cố Phán Nhi lại có vẻ mặt dọa người như vậy, một cảm giác khó hiểu kia ở trong đầu đang tự nói với mình, dù người phụ nữ điên này lại không tốt nữa cũng sẽ không thể hại mình, nhưng một cảm giác bất an không nói rõ ràng được đã đang lan tràn ở trong lòng hắn.

"Ánh mắt nhìn một con mèo bệnh!"

"..."

Cố Thanh nghẹn họng, nghẹn đến hắn trợn trắng mắt, mặc dù sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Cố Phán Nhi khôi phục thì trái tim vẫn luôn treo lên của hắn cũng thả lỏng không ít, nhưng hắn không thể nuốt trôi được cục tức này.

Con mẹ chết tiệt này, không dọa người thì sẽ chết hả!

"Ngươi đi lấy rau dại đi, ta đi hái ít thuốc, xong việc ta sẽ gọi ngươi, nhưng nếu như ngươi không đợi được nữa thì có thể về nhà trước." Cố Phán Nhi cởi dao ném tới trước mặt Cố Thanh, có điều xẻng lại thì không trả lại hắn: "Tuy rằng bên ngoài này yên tĩnh, nhưng không có nghĩa là an toàn, con dao này để ngươi phòng thân, khi lấy rau dại phải tự cẩn thận."

Cố Thanh nhặt dao lên, hơi lo lắng hỏi: "Vậy còn ngươi?"

Cố Phán Nhi giơ nắm tay lên: "Người với một tay có thể giết chết mười con bò như ta, có cái gì có thể làm khó được ta?"

Cố Thanh: "..."

Người nào đó có vẻ mặt ghê tởm, còn người nào đó lại cầm dao im lặng quay đi, tuy ngoài miệng không đồng ý, trong lòng cũng không đồng ý, nhưng sự thật chính là như vậy, cho dù mình cầm dao trong tay cũng không phải là đối thủ của người ta.

"Nữ nhân chết tiệt... Rỗi hơi có sức lực lớn như vậy làm gì? Hừ!"

Thấy Cố Thanh yên lặng xoay người đi hái rau dại, Cố Phán Nhi cũng đeo sọt lên thường hái một ít thảo dược. Chính là càng hái càng cách xa, ở nơi Cố Thanh không chú ý đến đã lén lút đi vào trong rừng, trực tiếp xông thẳng vào vòng trong.

Mục tiêu của Cố Phán Nhi rất rõ ràng và chuẩn xác, đó là hái thảo dược, không chỉ hái thuốc dùng cho ba con mèo bệnh ở nhà, còn muốn hái một chút thảo dược mình cần dùng đến khi tôi thể. Mặc dù hiện giờ hơi thay đổi, nhưng cũng chỉ nhiều hơn mục tiêu đã định trước đó một chút, thời gian cần dùng tính ra cũng nhiều hơn một chút, vì thế Cố Phán Nhi càng tăng nhanh tốc độ.

Đoán chừng bởi vì có rất ít người đi vào bên trong, con mồi trong rừng rất nhiều, đặc biệt là gà rừng và thỏ hoang, khi gặp phải chúng Cố Phán Nhi cũng sẽ tiện tay ném vài cục đá. Vì vậy, dần dần không chỉ có thảo dược trong sọt nhiều lên, kể cả dây thừng bên hông cũng buộc không ít con mồi, toàn thân trông hết sức quái dị.

Cố Phán Nhi hái đủ thuốc, nàng nhìn mặt trời trên cao, nghĩ giờ đã không quá sớm nữa, bụng cũng đói đến sợ nên định đi về. Nàng vừa mới xoay người, tầm mắt lơ đãng liếc đến một chỗ, nàng không nhịn được "ơ" một tiếng.

Một tảng đá lớn hình con rùa bất ngờ đứng thẳng ở trên mặt đất, bốn chân của nó chôn sâu dưới đất, há mồm ngước lên trời, mặt đất dưới con rùa lõm xuống, tạo thành một hang động tự nhiên. Hang động không sâu, chỉ cần ngó vào là có thể thấy được đáy hang, ở nơi tận cùng hang động có một đám gì đó trông như nấm, chẳng qua đám 'nấm' này đang tỏa ra ánh sáng óng ánh màu trắng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp