Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 30


1 tháng

trướctiếp

Cơn sốt cao của Cố Đại Hà trước đó đã hạ bớt sau khi Cố Phán Nhi điều trị đơn giản, nhưng chân của hắn vẫn sưng tấy. Vì là lần thứ hai gãy xương, nên ngay cả đại phu cũng không có cách nào tốt hơn để nắn xương, Cố Đại Hà hiện đang nằm trên giường đất không thể động đậy, bởi vì mỗi lần cử động một chút sẽ rất đau.

Vốn tưởng rằng Trương thị chỉ nghĩ không thông thôi, nhưng hiện tại hắn mới bắt đầu nóng nảy, bởi vì Trương thị vẫn luôn giữ dáng vẻ ngồi yên không nhúc nhích, ba ngày không ăn uống, người vốn đã gầy nay lại gầy đến đáng sợ. Hơn nữa sắc mặt nàng còn nhợt nhạt đầy những vết bầm tím, nếu không phải còn thở thì trông nàng giống như một người đã chết vậy.

Tam Nha cũng cố gắng đút cho Trương thị một ít nước, nhưng Trương thị lại cắn chặt khớp hàm, một giọt cũng không đút được.

Lúc này mọi người mới nhận ra, Trương thị không những không nghĩ thông, mà còn muốn chết.

Cố Đại Hà nằm cạnh Trương thị, liên tục đưa tay kéo nàng, nhưng dù hắn có gọi thế nào thì Trương thị cũng phớt lờ hắn. Cố Đại Hà vừa lo vừa sợ, nhưng Trương thị không thèm nhìn hắn một cái, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn khổ, đau đớn đến gãi đầu, nước mắt cũng sắp chảy ra.

Sở dĩ nhà An thị có thể yên tĩnh như vậy cũng là vì Trương thị, người trong nhà đều biết Trương thị muốn chết. Ngoại trừ Chu thị thỉnh thoảng chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, những người khác trong nhà đều đã yên tĩnh, nhìn thấy người tam phòng đều đi đường vòng.

Ngay cả Trần thị cũng bỏ cuộc, gọi con trai thứ ba đến giúp đỡ, bảo kéo mái nhà rách nát đã phơi khô trên mái nhà ném ra ngoài cửa, hơn nữa còn thông báo cho Cố Phán Nhi, dáng vẻ rất tốt bụng.

Đối với việc Trần thị "tốt bụng" như thế Cố Phán Nhi nếu nói không kinh ngạc thì là giả, nhưng nàng thực sự không quan tâm đến mái nhà nọ. Nàng bận việc cả ngày, cuối cùng lúc mặt trời sắp xuống núi cũng dựng được lều.

Lều không lớn, chia làm hai phòng, mỗi phòng có một chiếc giường tre, chiếm một nửa không gian, trông còn khá chắc chắn và độc đáo. Nhưng không gian lại quá nhỏ, không thiết thực lắm. Suy cho cùng thì cũng là nơi ở tạm thời, Cố Phán Nhi chưa bao giờ nghĩ đến việc dựng lều quá tốt.

Ngoài ra, nàng còn lo nếu tốt quá, tiểu tướng công sẽ không chịu bỏ tiền xây nhà.

Cố Phán Nhi không có hứng thú với mái nhà cũ, nhưng Cố Thanh lại rất 'có cảm tình' với nó nên khi nghe tin mái nhà đã được lấy xuống, hắn lập tức ngừng đọc sách, kéo Cố Phán Nhi đi ra ngoài. .

"Đồ điên nhà ngươi nhanh lên, nếu người khác cướp mất nóc nhà của chúng ta, ta sẽ không tha cho ngươi!"

Cố Phán Nhi không muốn đi, vất vả một ngày nàng đã muốn mệt chết, làm sao còn tâm trạng đi quan tâm cái mái nhà cũ kỹ đó: "Ngươi còn muốn mái nhà rách nát đó làm gì? Chẳng lẽ còn mang về dùng nữa sao?"

Cố Thanh vừa kéo Cố Phán Nhi vừa nói: "Ngươi thật ngu ngốc, mái nhà cho dù nát cũng có thể chắn chút mưa được mà? Tường đất nếu không có đồ che mưa, dùng không bao lâu sẽ bị trận mưa làm sụp đổ. Hơn nữa, mái nhà này cho dù mưa không chắn được, ít nhiều gì cũng có thể đem về là củi lửa, đỡ phải đi nhặt không phải sao?"

Keo kiệt đều có lý do của keo kiệt, Cố Phán Nhi cho rằng như vậy.

Nhưng nghĩ đến bức tường đất sụp đổ, Cố Phán Nhi vẫn quay đầu nhìn lại bức tường đất trơ trụi, trong mắt lóe lên một tia sáng quỷ dị, cũ không đi, mới sẽ không tới... Nếu bức tường đất sụp đổ, có phải tiểu tướng công sẽ có nhà mới hay không? Bức tường đất này thực sự rất mềm, bình thường nàng có duỗi tay chân cũng sợ tạo ra một lỗ trên tường.

Nếu đẩy cái tường đi, xây lại thành gạch, hoặc trực tiếp bằng đá, càng nghĩ nàng càng thấy không tồi.

"Vậy thì kéo về đốt làm củi đi!" Cố Phán Nhi nói xong, nhìn thấy vẻ mặt bất mãn của tiểu tướng công, liền nói thêm: "Với người nhà bên kia, giao mái nhà còn có thể dùng được mới là lạ, có thể đốt làm củi đã là tốt rồi."

Cố Thanh suy nghĩ, đúng là như vậy, nhưng mà: "Nhà kia chính là nhà mẹ đẻ ngươi."

Cố Phán Nhi nghe vậy, ánh mắt sâu kín nhìn hắn, tự hỏi tên nhóc này nói cái hay không nói, lại đi nói cái xấu.

Khi bước đến cửa nhà mẹ đẻ vừa nhìn, quả nhiên đúng như Cố Phán Nhi đã nói, mái nhà không còn có thể gọi là mái nhà nữa, mà chồng chất ở đó như một đống củi cũ. Nếu không phải cố ý, thì mái nhà dù có gãy thế nào cũng không thành ra thế này.

Cố Thanh thở dài một trận: "Ngươi hiểu rất rõ nhà mẹ đẻ ngươi."

Cố Phán Nhi nghe vậy lại liếc hắn một cái: "Không phải thiếu củi sao? Còn không nhanh chóng mang nó về? Tuy hơi mục nát, nhưng miễn cưỡng còn có thể nhóm được lửa."

Đúng thật vậy, Cố Thanh cảm thấy kẻ điên này nói có lý, thế là hắn hất tay Cố Phán Nhi ra đi ôm "củi".

Cố Phán Nhi không nhìn, cũng bước tới ôm một đống, miệng tấm tắc khen ngợi: "Ngươi nhìn xem, trên mái nhà có đủ ánh sáng mặt trời, chỉ cần một ngày là có thể phơi khô, không cần phải phơi lại."

Cố Thanh đi loạng choạng, quay lại nhìn Cố Phán Nhi, chỉ nhìn thấy thứ Cố Phán Nhi đang cầm, sau đó nhìn lại vào thứ mình đang cầm, hắn đột nhiên cứng đờ, khóe miệng co quắp.

Nàng còn ôm nhiều gấp ba lần hắn, nàng còn là phụ nữ sao? Muốn ngã ngửa!

Cố Phán Nhi không chú ý đến vẻ mặt của Cố Thanh, nàng nhặt "củi vụn" vô cùng thoải mái đi về nhà. Nếu không phải "củi vụn" chiếm nhiều diện tích, nàng còn có thể mang tất cả về một lần, nào cần tiểu tướng công động thủ.

Không nhiều "củi vụn" nên mỗi người cầm hết hai lần đã mang về toàn bộ.

Cả hai đều không để ý rằng khi họ chuyển chuyến cuối, Tam Nha như một bóng ma theo sau họ. Bước chân của nàng nhẹ đến mức gần như không nghe thấy, không phát ra chút âm thanh nào. Mãi đến khi hai người đặt "củi vụn" xuống mới phát hiện có người theo sau, không khỏi có chút kinh ngạc.

Cố Phán Nhi cau mày, nàng không thích cảm giác bị theo dõi này, thậm chí còn chán ghét. Nếu đối phương không phải là muội muội của cơ thể này, nàng nhất định sẽ khiến đối phương chết một cách khó coi.

Tam Nha cúi đầu, không ngừng nghiền một chân xuống đất, đôi giày mòn để lộ ngón chân cái hơi tím vì lạnh, cũng không biết nàng đang nhìn vào cái lỗ nhỏ của nàng nghiền ra, hay là đang xem ngón chân cái của mình, những ngón tay đan vào nhau chứng thực nàng đang rất lo lắng.

Dù là nguyên chủ hay Cố Phán Nhi hiện tại cũng đều biết rất ít về Tam Nha, từ trong ký ức có thể thấy được mối quan hệ giữa hai người giống như những người xa lạ. Đây không phải là vì nguyên chủ không muốn để ý đến muội muội này, mà là muội muội này dường như rất khó ở chung, vẫn luôn rất lạnh lùng với nguyên chủ.

Cố Phán Nhi không biết lý do vì sao Tam Nha đến, nhưng nàng là muội muội mình, đối phương không nói gì, là tỷ muội đương nhiên mình phải mở miệng hỏi, cũng tránh cho đối phương giẫm to cái hố ra.

"Muội ăn cơm chưa, tới tìm ta có việc gì không?"

Hôm nay Chu thị cũng không quá tỉnh táo, mặc dù vẫn hai bữa một ngày, nhưng Tam Nha cũng ăn đủ no, không có ý định nói dối nên thấp giọng đáp lại: "Ăn rồi."

Cố Phán Nhi thấy nàng làm bộ muốn nói như không, hơi mất kiên nhẫn: "Muội tìm ta có việc?"

Tam Nha do dự một chút rồi nói: "Đại tỷ, nương đã ba ngày không ăn uống rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, muội sợ..." Tam Như không nói ra nàng sợ cái gì, nhưng ý nghĩa đã rất rõ ràng.

Đâu có liên quan tới ta! Cố Phán Nhi suýt chút nữa buột miệng thốt ra, nhưng lời tới miệng vẫn nuốt trở lại, không hiểu sao có chút chột dạ mà liếc mắt nhìn giá đỗ nhỏ đang lay cửa sổ nhỏ trong lều.

Cũng may nàng còn chưa nói ra, nếu không giá đỗ nhỏ sẽ khóc với nàng.

Cố Phán Nhi suy nghĩ một lúc, vẻ mặt buồn bã nói với Tam Nha: "Trở về nói với nương, nếu nàng chết, ta sẽ bóp cổ Cố Lai Bảo đến chết rồi chôn cùng nàng, để nàng có thể có bạn đồng hành trên đường. Tam muội, ta nghĩ muội nên hiểu, một kẻ điên ngu ngốc thì chuyện gì cũng có thể làm được."

Tam Nha nghe xong toàn thân run lên, rùng mình một cái, ánh mắt nhìn về phía Cố Phán Nhi hiện lên nỗi sợ hãi.

Cùng lúc đó, trong lều vang lên một tiếng "bộp", An thị đang khâu quần áo thì bị kim đâm vào. Người bình tĩnh nhất chính là Cố Thanh, hắn cứng đờ một lát rồi lập tức bình tĩnh trở lại, nhưng khóe miệng giật giật không cách nào dừng lại.

Như thể mọi âm mưu và thủ đoạn trước mặt kẻ điên đều trở nên vô dụng, trong lòng Tam Nha hiện lên cảm giác bất lực và sợ hãi khi đối mặt với Cố Phán Nhi. Những xích mích nho nhỏ trong lòng cũng biến mất, nàng hơi hoảng sợ nhìn thoáng qua Cố Phán Nhi, rồi loạng choạng chạy về nhà.

Đối với chuyện Cố Phán Nhi nói, Tam Nha khó hiểu mà tin đến tám phần, cũng chính vì nguyên nhân này nên mới sợ hãi như vậy.

Một người có thể tự tay bóp chết em trai mình thì có thể độc ác và tàn nhẫn đến mức nào?

Tam Nha không dám nghĩ tới, bởi vì mỗi khi nghĩ đến vẻ mặt của Cố Phán Nhi, nàng đều cảm thấy mình như đang ở địa ngục.

Cố Phán Nhi âm trầm nhìn Tam Nha rời đi, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi, thản nhiên nói thầm một câu: "Con nhóc này nhìn cũng khá lanh lợi, chỉ là chưa bị dọa bao giờ thôi!"

Tối đó xem như đã chuyển đến 'nhà mới', An thị vẫn chưa khỏi hẳn bệnh vừa chảy nước mũi vừa vẻ mặt vui tươi hớn hở, sờ chỗ này chỗ kia ở trong 'phòng mới', ánh mắt kia cười thành vầng trăng non.

Cố Phán Nhi bỗng chợt nhận ra rằng, năm nay An thị hai mươi chín tuổi lại vẫn còn là một đại mỹ nhân.

An thị với cuộc sống kham khổ mặc quần áo bằng vải thô, tóc tai thường xuyên bù xù, che nửa khuôn mặt, nên Cố Phán Nhi gần như không chú ý đến ngoại hình của An thị, chỉ biết rằng nàng thích khóc, hơn nữa hở ra là khóc, vẻ mặt khi khóc trông càng bất lực, nên mới luôn không chú ý tới vậy mà không ai nhận ra.

Cố Phán Nhi lập tức đưa mắt nhìn về phía Cố Thanh, nhi tử được sinh ra bởi một nương xinh đẹp như vậy chắc phải rất tuấn tú chứ?

Ai ngờ khi vừa thấy, khóe miệng nàng không khỏi run rẩy một phen.

Đôi mắt thật to, mũi cũng rất thanh tú, đôi môi cũng rất có tạo hình, chỉ là người hơi gầy, nước da hơi vàng vọt, nhìn tổng thể giống như một bộ xương khô, thực sự không nhìn thấy đẹp ở chỗ nào.

Vì vậy Cố Phán Nhi quyết định sau này không chỉ cho mình ăn nhiều thịt hơn mà còn cần để cho tiểu tướng công cũng ăn nhiều thịt, dù sao phía sau núi còn thịt nhiều không cần trả tiền.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp