Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 29


1 tháng

trướctiếp

Chờ sau khi tiểu tướng công tỉnh lại, nhất định phải bảo tiểu tướng công sửa lại mái nhà, tốt nhất nên thay thành ngói dày.

Việc xây lại nhà vẫn nên để về sau rồi làm, mùa xuân mưa nhiều không thích hợp để xây nhà. Hơn nữa, dù muốn xây nhà thì bây giờ cũng phải ở, dù sao nhà cũng không thể nói xây là xây ngay được. Trước tiên vẫn phải sống trong ngôi nhà hiện tại, muốn ở thì phải sửa mái nhà.

Cố Phán Nhi nghĩ rất tốt đẹp, nhưng tiếng đập cửa không hài hòa đã phá vỡ mọi điều tốt đẹp đó.

Lại là nhà bên cạnh, không dừng lại được một ngày!

"An quả phụ, ngươi là đồ không biết xấu hổ, đi ra cho ta!" Ngoài cửa vang lên một giọng nữ mạnh mẽ, theo sau là tiếng đập cửa 'ầm ầm ầm', giống như đến cướp vậy.

Cố Phán Nhi không muốn để ý, nhưng nhìn cánh cửa bấp bênh nguy khốn, hơi do dự nhưng vẫn bước tới mở cửa. Trần thị nhìn thấy Cố Phán Nhi, ánh mắt né tránh đi, không giấu được vẻ mặt như nhìn thấy ma, rõ ràng là không muốn trực tiếp xung đột với Cố Phán Nhi: "Ngươi, ngươi đi ra, ta không tới tìm ngươi, ta là tìm An quả phụ."

Cố Phán Nhi khoanh tay trước ngực đứng chặn cửa, không cho Trần thị đi vào: "Mẹ chồng ta bị cảm lạnh, đã ngất đi rồi! Đại bá mẫu có cần gì thì cứ nói với ta là được."

"Vậy, vậy ta đi tìm Thanh ca nhi!"

"Xin lỗi nhé, tiểu tướng công nhà ta cũng ngất rồi!"

"..."

Cố Phán Nhi trợn mắt, ủ rũ nói: "Đêm qua có kẻ ác nào đó đã trộm mái nhà của ta, khiến mẹ chồng và tướng công phải dầm mưa suốt đêm. Trời có mưa tuyết, rất lạnh, mẹ chồng tướng công ta sức khỏe không tốt, dầm mưa cả đêm đã sắp mất nửa cái mạng. Nếu ta biết kẻ ác nào đã làm nên chuyện này, ta sẽ giết chết hắn!"

Vừa nói, Cố Phán Nhi vừa bẻ khớp ngón tay, phát ra tiếng răng rắc.

Trần thị sợ đến mức lùi lại vài bước, tròng mắt xoay chuyển, xoay người bỏ chạy: "Vậy, nếu mẹ chồng và tướng công ngươi bị bệnh thì quên đi, lần sau ta sẽ qua. Không có việc gì ngươi đừng tới tìm ta, mà có việc cũng đừng tới!"

Trần thị vốn muốn lừa gạt một phen, chuyện lần trước Cố Phán Nhi hại nàng mất bốn mươi lăm văn tiền, nàng vẫn luôn ghi hận. Đêm qua mái nhà đột ngột bay tới thiếu chút nữa làm nàng sợ chết khiếp, suýt chút nữa cho là mái nhà sắp sập, cuối cùng chờ lúc bình minh, mới phát hiện ra đó là của mấy kẻ đoản mệnh cách vách.

Phát hiện này khiến Trần thị giống như được tiêm máu gà, cũng không thương lượng với nhà mình mà tự chạy tới, ai biết sẽ gặp phải Cố Phán Nhi chặn cửa? Nghe ý kia, nàng chẳng những không lấy được tiền mà còn phải trả tiền cho nó, Trần thị sao có thể vui nổi. Nhưng nàng đánh không lại Cố Phán Nhi, hơn nữa sau khi Cố Phán Nhi gả cho nhà cách vách đã trở nên không bình thường. Không biết tại sao hôm qua nàng giống như bị yểm bùa định thân vậy, sợ đến mức suýt tè ra quần.

Trần thị tự nghĩ thầm, Cố Phán Nhi này chắc chắn là trúng tà, hoặc là bị ma ám.

Trần thị chưa bao giờ nghĩ tới việc mình sẽ làm gì với Cố Phán Nhi, thuê một đạo sĩ còn phải tốn rất nhiều tiền. Nàng cho rằng dù sao cũng đã gả đi, cho dù có bị ma ám thì cũng là tai họa của nhà cách vách, không liên quan đến nhà nàng, ngày thường trốn tránh một chút là được.

Cố Phán Nhi không biết Trần thị đã suy nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ đơn giản nghĩ Trần thị bị thủ đoạn của chính mình làm cho sợ hãi, nhìn thấy Trần thị rời đi cũng không nghĩ nhiều, khóa cửa lại rồi quay vào nhà.

Ngôi nhà không có mái trông thế nào cũng kỳ quái, gạch bùn ngâm nước cả đêm đã hơi nhũn ra. Nếu không có ba mươi phân đá chất đống ở góc, có lẽ đã bị ngâm thành một bức tường không an toàn. Nhưng cho dù không biến thành bức tường không an toàn thì bây giờ cũng không có cách nào để ở, dù sao cũng không có mái nhà.

Bây giờ tìm người sửa cũng không xong ngay được, vẫn phải dựng lều ở trước đã.

Cố Phán Nhi thực sự lo lắng mái nhà còn chưa kịp sửa thì mưa đã tới. Nếu như vậy, đừng nói đến tiểu tướng công và mẹ chồng, thậm chí cả nàng cũng có thể bị bệnh, đến khi đó thì xong rồi.

Những cái khác Cố Phán Nhi có thể không làm được, nhưng việc dựng lều đối với nàng không phải là vấn đề. Nàng cầm rìu, dao rựa và dây thừng đi về phía sau núi.

Cố Thanh nghe tiếng tiếng đồm độp chợt tỉnh dậy, xoa xoa cái đầu trướng đến đau nhức, miệng hơi đắng, có mùi thuốc đông y, biết sau khi mình ngất đi đã được cho uống thuốc. Nương nằm nghiêng bên kia, hắn sờ trán nàng, ngoại trừ sắc mặt hơi tái ra thì cũng không sốt, tâm trạng căng thẳng của hắn được thả lỏng.

"Bảo Nhi, đại tỷ của ngươi đâu?"

Giá đỗ nhỏ vừa bị đánh thức, hơi thiếu máu nên đầu óc choáng váng, nghe thấy Cố Thanh hỏi chuyện liền nói: "Chắc là ở trong sân, đại tỷ trước đó nói muốn dựng một túp lều."

Lều? Cố Thanh ngẩng đầu nhìn mái nhà trống trải, không hiểu sao cảm thấy trời thật xanh, gió cũng thật lạnh.

Giá đỗ nhỏ bò tới, vươn bàn tay nhỏ bé chạm vào trán Cố Thanh, sau đó đặt lên trán mình thử, dáng vẻ tuổi nhỏ mà lanh: "May quá, cuối cùng tỷ phu cũng hết sốt, Bảo Nhi không cần phải lo lắng nữa."

Cố Thanh buồn cười, tuy rằng thân thể vẫn có chút khó chịu, nhưng so với lúc mới tỉnh lại đã tốt hơn rất nhiều. Cũng không biết người phụ nữ điên kia đã cho hắn uống loại thuốc gì, cảm giác còn tốt hơn so với loại thuốc mà đại phu kê trước đây. Hắn chép miệng một cái, hơi đắng, vị đắng lâu như vậy vẫn chưa tiêu tan.

"Ta ra ngoài nhìn xem, nếu ngươi mệt thì nghỉ ngơi một lát đi." Cố Thanh sờ sờ đầu giá đỗ nhỏ, nhìn thấy giá đỗ nhỏ gật đầu mới xuống đất, thân thể yếu ớt vừa mới xuống đất còn hơi run, một lúc sau mới khá hơn một chút.

Trong sân đầy những đồ vật linh tinh, chủ yếu là gỗ và tre. Cố Phán Nhi đang bận rộn làm việc, một chân giẫm lên một miếng gỗ, hai tay cầm cưa, bên cạnh có một đống gỗ có chiều dài và độ dày bằng nhau được xếp ngay ngắn, trông có vẻ đã bận rộn rất lâu rồi.

Còn chưa đến gần, hắn đã nghe thấy bụng Cố Phán Nhi truyền đến tiếng "ọt ọt", Cố Thanh dừng lại một chút, quay người đi về phía phòng bếp. Củi trong bếp đã bị mưa xối, xem ra không thể nhóm lửa được nữa, nghĩ đến đống đồ khô trông giống củi bên cạnh Cố Phán Nhi, Cố Thanh lại bước ra ngoài.

Cố Phán Nhi vừa mới cưa xong một khúc gỗ, đang định lau mồ hôi thì nhìn thấy Cố Thanh đi ra ngoài, hai mắt nàng đột nhiên sáng lên: "Ngươi tỉnh rồi!" Sau đó nàng nhìn thấy Cố Thanh cúi người ôm lấy đống cỏ khô mà nàng thật vất vả mới tìm được để dựng lều, không khỏi nghi hoặc: "Ngươi muốn làm gì?"

Cố Thanh đáp: "Đốt lửa nấu cơm, chẳng lẽ ngươi không đói sao?"

Cố Phán Nhi sờ bụng, đương nhiên là đói bụng, nhưng mà: "Đừng nói với ta là ngươi muốn dùng đống cỏ khô này nhóm lửa đấy nhé?"

"Nếu không thì ngươi nghĩ thế nào?"

"Không được!"

Cố Thanh dừng lại, nghi hoặc liếc nhìn đống cỏ khô trong lòng ngực, sau đó lại nhìn Cố Phán Nhi đang nóng nảy. Hắn thực sự không hiểu Cố Phán Nhi đang lo lắng cái gì, nhưng đó chỉ là một đống cỏ khô trông có vẻ đẹp mắt chút mà thôi.

"Cái này dùng để lợp đỉnh, ta khó khăn lắm mới tìm được, ngươi đốt đi ta biết đi đâu tìm nữa?" Cố Phán Nhi ném cái cưa đi, dứt khoát cướp lại.

Cố Thanh nhìn hai cánh tay trống rỗng, không khỏi hơi bực mình: "Vậy ta tìm đâu ra củi khô đây? Đêm qua củi ướt hết, có lên núi cũng không tìm được củi khô, chẳng lẽ còn đến nhà người khác mượn sao?"

Cố Phán Nhi nghĩ rằng đây là một ý tưởng hay, nhưng nhìn thấy đôi mắt bé của tiểu tướng công mình, có lẽ sẽ hắn không muốn đi. Cố Phán Nhi suy nghĩ một lúc, lấy một nắm cỏ khô ra, nhặt một nắm tre khô vừa mới xẻ, nói với Cố Thanh: "Ngươi dùng thứ này để nhóm lửa. Mặc dù lớp ngoài cây tre này hơi ẩm, nhưng dễ tạo lửa, chỉ cần dùng cỏ khô để châm là đủ." Nói xong ôm tre và cỏ khô vào bếp.

Cố Thanh liếc nhìn một cái, cũng không phản bác, đi theo nàng vào phòng bếp, không nói chuyện với Cố Phán Nhi.

Cố Phán Nhi cũng liếc nhìn hắn, thầm nghĩ tiểu tướng công sẽ không tức giận chỉ vì chuyện này chứ?

"Còn chưa cút ra ngoài, chẳng lẽ ngươi muốn nấu cơm?" Cố Thanh bị cái liếc mắt này làm cho dựng lông tơ, ánh mắt của đồ điên này là có ý gì! Hắn đẩy Cố Phán Nhi ra cửa.

Cố Phán Nhi đứng ngoài cửa, vẻ mặt không hiểu gì mà sờ bụng, trong miệng nói thầm: "Bệnh thần kinh!"

Cố Thanh đứng ngoài cửa, một tay cầm nắp nồi, trừng mắt Cố Phán Nhi đang giơ tay. Cố Phán Nhi thấy không có gì vui, nàng dứt khoát xoay người đi làm việc của mình.

Cố Thanh có một tật xấu, đó là thích trữ lương thực. Chỉ có nhìn thấy một đống lương thực hắn mới yên tâm, hơn nữa mỗi khi thiếu một ít sẽ cảm thấy vô cùng đau lòng. Cho nên lúc Cố Thanh mở thùng gạo ra liền do dự, muốn cho người phụ nữ điên kia ăn no thì cũng cần ít nhất một bát gạo, một bát gạo đã là nửa cân, lượng gạo này làm hắn rất đau lòng.

Hay là nửa bát? Cố Thanh có thể tưởng tượng được nếu người phụ nữ kia làm việc cật lực không đủ ăn thì dáng vẻ sẽ tức giận như thế nào. Do dự hồi lâu, cuối cùng hắn thở dài một hơi, múc hai bát gạo đầy. Thấy bớt đi một lượng gạo lớn, trong lòng hắn vô cùng hoảng hốt, nhanh chóng đóng thùng gạo lại, sợ rằng mình không nhịn được mà đổ gạo trở lại.

Vợ mình thật đúng là tham ăn! Cố Thanh đang suy nghĩ hai ngày tới sẽ đi trấn trên tiếp nhận công việc chép sách, nếu không hắn thật sự không nuôi nổi vợ mình. Về việc để vợ đi săn, Cố Thanh chưa bao giờ nghĩ tới, Táng Thần sơn kia là nơi nào? Vợ hắn lại ngu ngốc như vậy, may mắn một lần không có nghĩa là sẽ may mắn lần thứ hai.

Vợ hắn điên thì điên thật, nhưng nương nói nàng lớn lên rất có phúc? Cũng không thể chết trên Táng Thần sơn được.

Trong mắt Cố Thanh, Cố Phán Nhi chỉ là một kẻ điên có sức mạnh tàn bạo, con mồi đầu tiên là nàng nhặt được, còn lần thứ hai con nàng mang về chỉ là may mắn mà thôi. Tuy rằng Cố Thanh không nói, nhưng trong lòng hắn biết, có thể đánh được con lợn rừng đó là mạo hiểm như thế nào, ngày đó khi trở về, sắc mặt của kẻ điên kia cũng tái nhợt.

Lợn rừng dù có tốt đến đâu cũng không thể bằng mạng sống con người, Cố Thanh cảm thấy dù hắn không quan tâm người điên kia thì cũng không thể để nàng phát điên ở sau núi, . Nàng tốt nhất là ngoan ngoãn ngồi đợi, hoặc giúp một số việc nhà là được.

Sau khi bỏ gạo vào nồi, Cố Thanh nghiến răng múc ra ba bát nội tạng lợn lớn, đau lòng nghĩ, nhiều như vậy ngay cả lợn còn ăn không hết, chắc đủ cho đồ điên kia ăn rồi phải không? Tiếc là không có rau rừng, nếu không thì tiết kiệm được một bát lòng lợn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp