Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 28


1 tháng

trướctiếp

Nhưng mà Cố Phán Nhi cũng rất tò mò, không biết cái mái nhà này sao lại không chắc chắn vậy chứ, mới một cơn gió mà đã bay loạn lên.

Hỏi An thị mới biết được, mười năm trước căn nhà cũ vì thiên tai mà không còn. Vì không có tiền nên lúc xây căn nhà này chỉ mời người dựng lên một ít gạch, mái nhà chỉ được lợp bằng ít cành cây mận gai và cây trúc rồi rải thêm một lớp rơm rạ. Mấy năm này không có trận gió nào to như vậy nên vẫn không xảy ra vấn đề gì.

Cố Phán Nhi không có ấn tượng gì về thiên tai mười năm trước. Lúc đó, nguyên chủ chỉ mới sáu tuổi, lại còn bị ngốc thì nhớ nổi cái gì? Nhưng mà Cố Phán Nhi cũng không biết nói gì về mái nhà thô sơ kia, tu sửa từ sớm thì chẳng phải tốt rồi sao?

"Đây gọi là cái cũ không đi cái mới không đến." Cố Phán Nhi Thầm nghĩ, lần này thì tiểu tướng công phải sửa nhà rồi nhỉ?

Tiểu tướng công lại không nghĩ vậy: "Ngày mai đi lấy lại mái nhà về, biết đâu còn dùng được."

Cố Phán Nhi nhìn chằm chằm vào cái cổ mảnh khảnh của tiểu tướng công, nàng thầm nghĩ hay là bẻ quách cái cổ đó đi cho rồi, không biết đến lúc đó liệu người ta có chụp cho nàng cái danh mưu sát chồng hay không.

Cố Thanh chợt cảm thấy ớn lạnh ở cổ, quay lại nhìn thì thấy Cố Phán Nhi đang nhìn hắn với ánh mắt quỷ dị, suýt chút nữa thì bị dọa chết, hắn tức giận: "Đồ điên khùng nhà ngươi không phải đang có suy nghĩ gì lệch lạc đó chứ?"

Cố Phán Nhi thu lại suy nghĩ không thực tế kia, sâu xa nói: "Không có gì, ta chỉ đang nghĩ, nương ngươi có biết ngươi keo kiệt như vậy không?"

An thị nhỏ giọng: "Con dâu à, nương biết đó."

Cố Phán Nhi: "..."

Mặt Cố Thanh sầm xuống, bản thân phải keo kiệt như vậy là vì cái gì chứ? Còn không phải vì cái nhà này sao! Việc tốn tiền như ngày hôm nay cũng đâu phải ngày nào cũng xảy ra, chỉ xảy ra hai lần đã là may mắn lắm rồi.

"Ngươi ăn nhiều như vậy, ta không keo kiệt thì có thể nuôi nổi ngươi sao?" Cố Thanh bực dọc nói.

Cố Phán Nhi khẳng khái: "Tiền kiếm được là để tiêu mà, nếu không tiêu tiền thì kiếm tiền làm gì? Ngươi là đồ keo kiệt chết bầm."

"Ta keo kiệt khi nào?"

"Mưa dột đến như vậy rồi, bảo ngươi sửa ngươi còn không sửa, không keo kiệt thì là gì?"

"Ta nói không sửa lúc nào? Sửa nhà không phải cứ nói sửa là sửa, không những phải chuẩn bị vật liệu còn phải mời thợ đến, làm sao một ngày có thể sửa xong. Vả lại nếu ngươi nói hôm nay sửa nhà, sau đó lại mưa tiếp thì làm sao, nhà bị dột to như vậy lại trách ta chắc?"

"... Nói vậy cũng đúng!"

Cố Phán Nhi cứ cảm thấy sai sai, nhưng lại không biết sai ở đâu. Thực ra nàng biết tiểu tướng công có chút keo kiệt nhưng không ngờ đến lúc tính toán thì lại đến mức này. Cứ nói mỗi lần ăn cơm thì dù nhiều hay ít cũng có ít nhất một nửa vào bụng mình, mấy ngày nay cũng đâu thiếu bữa thịt nào.

Những ngày này sống ở đây vẫn tốt hơn ở nhà trưởng thôn, cho nên tính ra thì cũng không tệ.

Nếu nói vậy thì tức là tiểu tướng công cũng không keo kiệt lắm? Mặc dù ngày nào cũng thất thường, không mắng nàng là đồ điên thì cũng mắng nàng là đồ lợn, nhưng lại chưa từng để nàng đói, đến cả vải bố may quần áo cũng mua cho nàng. Nếu so sánh với những ngày nguyên chủ sống ở nhà mẹ đẻ thì đây đúng là cuộc sống thần tiên.

Nhưng Cố Phán Nhi vẫn cảm thấy khó chịu, nàng ương ngạnh nói: "Cho dù ngươi không keo kiệt thì cũng chẳng phải hào phóng gì, ngươi là đồ nhỏ nhen. Là nam nhân thì đừng quá nhỏ nhen, cũng không được lấy tuổi nhỏ ra làm bia đỡ đạn. Mười ba tuổi cũng tính là tiểu nam nhân rồi, những người đồng trang lứa với ngươi cũng đều tạo ra sinh mệnh rồi đó."

Cố Thanh không hiểu câu nói cuối cùng của nàng, An thị đang nghe lén cũng nhìn qua: "Con dâu à, con đừng thấy Thanh ca nhi nhỏ bé như vậy mà lầm, thật ra nó rất bình thường, đại phu từng khám rồi."

Cố Thanh lại càng không hiểu, tại sao lại nhắc đến thể chất của hắn rồi.

Cố Phán Nhi cười tủm tỉm, nói: "Còn nhỏ lắm, vẫn nên nuôi thêm, chuyện này không gấp được."

An thị có chút lo lắng nhìn Cố Thanh: "Cũng tốt, từ khi con đến đây, sức khỏe Thanh ca nhi cũng tốt lên nhiều rồi, nương cũng yên tâm nhiều, nghe con hết, nuôi thêm cũng tốt."

Cố Thanh nghe mà mờ mịt: "Rốt cuộc hai người đang nói cái gì vậy?"

Cố Thanh nghe xong có hơi mờ mịt: "Các ngươi đang nói cái gì thế?"

Đương nhiên, Cố Phán Nhi sẽ không trả lời câu hỏi của hắn, mà An thị thì ngượng ngùng không trả lời. Đồng thời An thị cảm thấy con trai mình còn quá nhỏ, ngay cả những những lời không mấy khó hiểu như vậy cũng không hiểu.

Thế là im lặng, không ai nói gì nữa, mỗi người đều giương mắt nhìn cơn mưa lớn.

Trời cũng không mưa liên tục, cộng thêm việc trời sắp sáng, khi tạnh mưa thì trời cũng hơi sáng rồi.

Mặc dù dưới gầm bàn có chỗ trú mưa, nhưng trừ giá đỗ nhỏ ra, quần áo của ba người còn lại hầu như đều ướt hết, mặc trên người có cảm giác lạnh thấu xương. Trong hoàn cảnh như đêm qua bọn họ cũng không nghĩ đến việc đến nhà người khác trú nhờ, vẫn cứ đợi cho đến khi tạnh mưa rồi mới chui ra khỏi gầm bàn.

Hắt xì! Hắt xì!...

Sức khỏe của An thị và Cố Thanh đều kém, tình trạng không được tốt lắm, liên tục hắt hơi. Giá đỗ nhỏ lại được bảo vệ chặt chẽ, trừ việc có hơi thiếu ngủ ra thì không có vấn đề gì khác.

Cố Phán Nhi không thể nhìn nổi nữa, có lòng tốt nấu một nồi canh gừng, nhưng hương vị thực sự không thể khen nổi. Không nói đến An thị và Cố Thanh, ngay cả Cố Phán Nhi cũng có cảm giác nuốt không trôi, nhưng vẫn phải chịu đựng mà rướn cổ lên nuốt xuống, ai bảo hai người kia đều ốm chứ?

Ngấm lạnh, bị ốm nên tính tình Cố Thanh cũng không tốt lắm, nhưng khi Cố Phán Nhi nhìn thấy bộ dạng ốm yếu của hắn, nàng không nhịn được chê bai nói: "Ai bảo ngươi keo kiệt, lần này keo kiệt sướng đời chưa? Bỏ tiền ra sửa nhà thì làm sao. Tiền tiết kiệm được cũng không phải dùng để khám bệnh à? Chậc chậc!"

Sắc mặt Cố Thanh rất chán ghét, hắn không muốn nói chuyện với Cố Phán Nhi, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Không chỉ đau lòng cho bạc mà còn đau lòng cho An thị đang bị bệnh, không thể nói là không hối hận được. Nhưng trước khi Cố Phán Nhi nhắc đến chuyện sửa nhà, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc sửa nhà, dù sao lúc đó trong nhà ngay cả ba văn tiền cũng không kiếm ra được chứ đừng nói đến ba mươi văn tiền, hũ gạo cũng thấy đáy rồi.

Người đều sắp chết đói, làm sao còn có tâm trạng nghĩ đến chuyện nhà cửa, tại sao người phụ nữ điên này không thể hiểu hắn một chút thế? Dù sao đi nữa thì hắn cũng là tướng công của nàng mà? Còn muốn cùng nhau sống chung không đây? Cố Thanh lại hắt hơi mấy cái, quay người lại dùng gáy đối mặt với Cố Phán Nhi, dáng vẻ không muốn để ý tới Cố Phán Nhi.

Cố Phán Nhi cảm thấy buồn chán, thấy mặt trời ló dạng nên muốn đi ra sau núi hái thuốc. Cả hai người này đều bị cảm lạnh, mặc dù đã uống một ít canh gừng, nhưng vẫn nên uống thêm một ít thuốc thì tốt hơn. Không phải nàng không nghĩ đến việc bảo họ đi tìm đại phu để kê đơn thuốc, nhưng nghĩ đến lúc đó tiểu tướng công sẽ đau lòng các kiểu, nên nàng từ bỏ ý định này.

"Ta đi hái thuốc cho mọi người, ngươi và nương thu dọn chỗ trống rồi nghỉ ngơi đi."

Cố Thanh quay đầu lại, nghi ngờ hỏi: "Hái thuốc gì?"

"Trừ thuốc chữa cảm lạnh ra còn có thể là gì nữa?"

"Ngươi biết về thuốc?"

"Tất nhiên rồi!"

"Một người ngu ngốc mười sáu năm, ngay cả đếm từ một đến mười còn không biết đếm, vậy mà lại nói mình biết về thuốc? Đùa cái gì đấy? Đừng nói với ta trong năm ngày này ngươi không ngu ngốc nữa mà học y nhé, ngay cả một đứa trẻ cũng không tin điều đó, trừ khi ngươi là thần!"

"Khoan hãy nói, ta thật sự muốn lừa nhóc con xấu xa ngươi, nhưng ngươi đoán đúng một điều rồi, ta thật sự là thần!"

"Cố Đại Nha, ngươi cứ nói thẳng là ngươi bị ngốc chưa khỏi đi!"

"Không, điều ta muốn nói là bây giờ ta đi hái thuốc đây, có ngốc hay không sau này sẽ nói, tạm biệt!"

"... Người phụ nữ điên này, quay về cho ta, trời vừa mới mưa xong đường núi khó đi!"

Đáng tiếc Cố Thanh hét lên hơi muộn, đợi hắn hét xong thì đã không thấy bóng dáng Cố Phán Nhi đâu rồi, hắn nhất thời không biết nên tức giận hay nên lo lắng. Ngoài miệng thì trách Cố Phán Nhi nói chuyện điên cuồng, ngay cả một chút kiến thức cơ bản cũng không biết, nhưng trong lòng lại cảm thấy có ấm áp vô cớ, nhìn về hướng Cố Phán Nhi rời đi, trong mắt lóe lên một tia lo lắng.

Vừa hứng phải gió lạnh, người còn chưa yếu ớt đến thế, dù việc dọn dẹp nhà cửa có chút mất sức nhưng hai nương con cùng nhau cũng có thể dọn dẹp xong căn nhà, sau đó hai người cùng ngất đi.

Sau khi hai nương con ngã xuống, giá đỗ nhỏ nhận trách nhiệm chăm sóc hai người. Tay chân nhỏ bé cộng thêm bệnh nặng vừa khỏi, hắn dường như rất vất vả, nỗi sợ hãi trong lòng cũng lớn hơn.

Đường núi vừa mưa thực sự rất khó đi, Cố Phán Nhi cẩn thận không để trượt ngã, nhưng lại bị vấp phải một rễ cây nhô ra, ngã xuống cả người lấm lem toàn bùn, cả người nhếch nhác.

"Phòng phong, lá dâu tằm, bạc hà..." Nàng đếm kỹ số dược liệu mình thu thập được, sau khi xác nhận không có sai sót, Cố Phán Nhi mới vội vàng đi bộ về nhà. Sống hai kiếp, nàng thực sự đã dùng y thuật của mình để cứu người, ba người trong nhà coi như là lần đầu tiên của nàng, còn đối với người ở nhà bên cạnh, nàng hoàn toàn không quan tâm.

Chẳng lẽ bởi vì kiếp trước nàng thấy chết không cứu nên kiếp này đưa cho nàng vài con mèo bệnh? Cố Phán Nhi nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ ông trời thực sự có thể làm ra chuyện như vậy.

Cố Phán Nhi đang suy nghĩ, không nghĩ vừa về đến nhà đã bị nước mắt của giá đỗ nhỏ dọa giật mình.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao lại gào lên thế?"

Giá đỗ nhỏ nức nở nói: "Đại tỷ không có ở đây, An di và tỷ phu đều ngất xỉu, Bảo Nhi sợ hãi."

Lúc đầu Cố Phán Nhi thấy hơi ngạc nhiên: "Ngất đi sớm như vậy?" Sau đó lại bình tĩnh nói: "Giá đỗ nhỏ đừng sợ, dù sao sớm muộn gì họ cũng sẽ ngất đi, ai bảo bọn họ có cơ thể yếu đuối như đệ chứ."

Giá đỗ nhỏ chớp chớp mắt: "Nhưng Bảo Nhi không bị ngất đi mà!"

Cố Phán Nhi nghiêng người liếc hắn một cái: "Hôm kia đệ đã ngất đi rồi!"

Giá đỗ nhỏ: "..."

Trước tiên Cố Phán Nhi đi kiểm tra tình trạng của hai nương con, thấy vấn đề của họ không quá nghiêm trọng thì quay đi nấu thuốc. Sau khi cho hai người uống thuốc xong, Cố Phán Nhi nhàn rỗi nhìn bầu trời trong xanh, hồi lâu không nhúc nhích, bầu trời trong xanh như vậy quả thực rất ít khi gặp, 'giếng trời' lớn như vậy càng hiếm gặp hơn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp