Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 27


1 tháng

trướctiếp

Cố Phán Nhi nhìn vào chậu nội tạng đã được rửa sạch, đột nhiên mắt nàng sáng lên, nhân cơ hội nhẹ nhàng lẻn vào phòng bếp, múc một bát bột mì đầy trong thùng. Thừa dịp hai người kia không để ý, nàng đổ cả bát vào chậu lòng heo đầy nước.

Mặc dù cũng nghĩ việc này sẽ làm cho người nào đó nổi điên, nhưng nàng lại không ngờ lần này lại giống như chọc phải tổ ong vò vẽ.

Cố Thanh đang định bỏ nốt mớ lòng heo cuối cùng được rửa sạch vào trong nước thì phát hiện cả chậu nước đã nổi đầy bột mì, mà thủ phạm lại đang cầm chiếc bát với vẻ mặt ngây thơ. Lúc này, hắn nổi cơn thịnh nộ, cầm mớ lòng heo như chuẩn bị đánh người: "A! Cố Đại nha đồ đàn bà trời đánh nhà ngươi! Ngươi đứng lại cho ta, ta đảm bảo sẽ không đánh chết ngươi!"

"Ngươi không đánh chết nổi ta đâu!" Nàng thản nhiên trả lời rồi rời đi.

"..."

An thị chớp chớp mắt, đúng là không hiểu nổi nhi tử và con dâu đang làm gì nữa. Nếu nói tình cảm giữa hai người không tốt thì việc này lại cứ như đang tán tỉnh trêu đùa, nếu nói tình cảm tốt, thì vẻ mặt của nhi tử cũng không giống lắm, sắc mặt sắp đen như gan lợn rồi.

Không có ai để trút giận, Cố Thanh chỉ có thể cằn nhằn với An thị: "Nương xem, người đã cưới cho con một thê tử thế nào cơ chứ?"

Vẻ mặt An thị vô tội: "Tốt lắm mà, mặt tròn hông to, vượng phu ích tử lắm đó!"

Cố Thanh sầm mặt: "Vượng phu ích tử gì chứ, rõ ràng là đến phá của nhà ta mà."

An thị chớp mắt: "Nương lại không nghĩ như vậy, khi con dâu gả về đây nhà ta cũng chỉ có ba trăm văn tiền, đến lương thực tích trữ cũng không có. Từ ngày con dâu gả về đây, chúng ta không những được ăn no, mà ngày nào cũng được ăn thịt, trong tay cũng dư được một chút tiền! Cho nên nương thấy, cưới cô con dâu này là đúng rồi, con phải đối tốt với thê tử một chút."

"..."

Cố Thanh không nói, trút hết một bụng oán giận xuống mớ lòng lợn. Dù sao bột mì này cũng đổ vào đây rồi, nếu không sử dụng thì càng lãng phí. Hắn cũng thấy được những thay đổi trong nhà, có thể do từ nhỏ hắn và nương đã bữa đói bữa no nên hắn thành ra tính toán chi li. Nếu để người ngoài biết được hắn thấy việc đổ bột mì vào mớ lòng lợn này là đang lãng phí lương thực, người ta không bàn tán mới là lạ.

Nhưng mà nghe nương vừa nói như vậy, Cố Thanh cũng đột nhiên nghĩ đến, tiền trong tay hình như cũng bởi vì đồ điên kia mới kiếm được. Mặc dù trong lòng không vui, nhưng hắn vẫn phải thừa nhận, sự thật chính là như vậy.

Chỉ là số tiền này đến quá dễ dàng, hắn chỉ lo rằng nếu tiêu mất số tiền đó thì sau này sẽ càng khó sống.

Nghĩ đến người vợ khùng của mình nói muốn sửa nhà, Cố Thanh không khỏi ngẩng đầu nhìn mái nhà, rốt cuộc là bao lâu rồi không có sửa nhà chứ ? Hai năm? Ba năm? Hay là bốn năm? Cố Thanh cũng không nhớ nổi nữa, trong lòng hắn trở nên rối bời, hay là tiêu ít tiền sửa lại căn nhà một chút?

Cố Thanh khó khăn lắm mới có thể thả lỏng một chút, có cách để sửa nhà rồi, chỉ tiếc là người tính không bằng trời tính. Đêm đó, trời đổ mưa lớn, sấm sét xé toạc bầu trời. Sau mấy tiếng ầm ầm, một trận mưa tuyết đầu xuân rơi thẳng xuống, âm thanh như tiếng gầm của dã thú làm mọi người bừng tỉnh.

"Trời, trời mưa rồi!" An thị ôm giá đỗ nhỏ đến gõ cửa phòng hai người.

Cố Phán Nhi mở cửa, thấy An thị sốt ruột lo lắng, mỗi lần sét đánh đều co rúm lại, không cần đoán cũng biết mẹ chồng sợ tiếng sấm: "Phòng của nương không bị dột mưa chứ?"

An thị sợ hãi trả lời: "Hình như có bị dột!"

Cố Thanh đẩy Cố Phán Nhi đang đứng chặn ở cửa để chen ra ngoài: "Nói nhiều vậy làm gì, mau đậy kín những thứ cần thiết, nếu không mưa dột vào ướt mất! Cô trông chừng nương đi, tôi đưa Bảo Nhi đi tìm chỗ nào không dột núp vào, Bảo Nhi yếu ớt, nếu để bị ướt mưa rồi ốm thì không tốt."

An thị gật đầu, nàng sợ tiếng sấm, nếu như lúc này còn muốn nàng giúp đỡ, không biết chừng nghe thấy tiếng sấm nàng sẽ sợ đến mức vứt hết đồ đi mất. Nếu không phải nàng đang ôm một đứa bé, chắc ban nãy nàng đã sợ hãi ném xuống đất chứ không phải ôm chặt hơn theo phản xạ.

Trong căn nhà nhỏ cũng không có gì nhiều, bên ngoài đã không lo được, mà trong nhà cũng chỉ có mấy thứ nồi, bát, chậu và một ít lương thực, không bao lâu thì cũng đậy kín hết. Sau đó, một nhà ba người bế theo Bảo Nhi tìm một chỗ không bị dột mưa trên giường đất mà ngồi nép vào.

Nhìn mái nhà không ngừng bị dột mưa, nghe tiếng gió thổi ầm ầm, thậm chí còn cảm giác được lớp mái tranh đã không còn dày nữa nên mái nhà bị rung lắc nhẹ, mắt Cố Phán Nhi giật giật liên tục, cảm thấy sẽ có thể xảy ra chuyện gì đó: "Này, mọi người không thấy chỗ mái bị dột kia càng ngày càng to hay sao?"

An thị sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn: "Chắc là do mưa càng ngày càng lớn."

Cố Phán Nhi cảm thấy nàng nói hợp lí, nhưng cũng thấy không đúng lắm, nhưng cũng không biết nói ra thế nào. Lơ đãng nhìn vào cái bàn cũ nát trong nhà, nàng do dự một lát rồi mang nó lên trên. Chiếc bàn hình vuông cũng không biết đã sử dụng bao lâu mà một chân bàn bị vẹo đi, cái bàn cũng rộng một mét rưỡi, là một chiếc bàn lớn.

Cố Thanh khó hiểu: "Ngươi mang cái bàn lên đây làm gì vậy?"

Cố Phán Nhi đặt chiếc bàn dựa vào tường, chỗ đó vốn bị dột, sau đó lại để một cái vại lên trên để hứng nước mưa, vại gần đầy nước lại đổ đi hứng tiếp. Cố Phán Nhi ngẩng lên nhìn mái nhà, mắt lại càng giật dữ dội, lúc này, từ mái nhà truyền đến tiếng "ầm ầm", nàng giật mình nói: "Ta không yên tâm lắm, tuy cái bàn này đã nát lắm rồi nhưng dù sao cũng lớn, đủ để bốn người trú mưa."

Cố Thanh trừng mắt: "Ngươi yên tâm đi, chỉ dột mưa chút thôi mà, trốn ở đây là được rồi, không ướt đến ngươi được đâu."

Cố Phán Nhi nhìn lên mái nhà đang bị mưa gió làm rung lắc, hoài nghi nói: "Ta có thể tin ngươi sao?"

Giá đỗ nhỏ vốn đang ngoan ngoãn đột nhiên chọc nhẹ vào mặt An thị, rồi lại chỉ lên mái nhà, sau đó lại chỉ vào cái bàn. Thế là An thị ngẩng đầu lên nhìn bốn cái lỗ trên mái nhà, lại nhìn chỗ an toàn dưới gầm bàn, sau đó nhân lúc hai người kia còn nói chuyện mà ôm giá đỗ nhỏ chui xuống núp bên dưới. Không biết vì sao, nàng cảm thấy con dâu nói rất đúng, tốt nhất là nên nghe lời con dâu.

Cố Thanh né được nước mưa đột nhiên chảy từ mái nhà xuống, quả quyết nói: "Đương nhiên tin được, ta ở trong căn nhà này mười mấy năm rồi, lừa ngươi làm gì? Lần này mưa dột đúng là nhiều thật nhưng không phải là do chưa kịp tu sửa sao? Ngươi yên tâm đi, đợi tạnh mưa tôi sẽ mời người đến sửa, lần sau sẽ không..."

Bỗng chốc gió lớn gào thét, mái nhà kêu ầm ầm vài tiếng rồi vèo một cái bay đi mất. Trên bầu trời sấm chớp đùng đùng, chiếu sáng cả căn phòng, để lộ ra bốn gương mặt kinh ngạc.

Cố Thanh phản ứng lại đầu tiên, vèo một cái đã chui tót xuống gầm bàn.

Cố Phán Nhi chui xuống cuối cùng, chậm hơn Cố Thanh một chút, chậm chút nữa thôi là biến thành canh gà rồi. Nàng ấm ức lau nước mưa ướt trên mặt: "Này, đây gọi là dột mưa, là không có chuyện gì à?"

Cố Thanh điềm tĩnh: "Không sao mà, chỉ là lần này nhà dột có to hơn một chút, lát nữa tạnh mưa sẽ ổn thôi."

Cố Phán Nhi: "..."

Trời đổ mưa lớn lại thêm tuyết rơi, nhưng bây giờ một nhà bốn người ngoài bộ quần áo đang mặc cũng chẳng có bộ nào khác, cái chăn thì ướt sũng "nằm yên" trên giường. Nước mưa chảy dọc từ trên tường và trên bàn xuống làm ướt hết chân, bước đi làm văng nước lên quần áo, ngoài giá đỗ nhỏ được bảo vệ cẩn thận thì mọi người ai cũng ướt cả.

Tiếng mưa trút xuống như thác đổ, Cố Phán Nhi dường như nghe thấy tiếng mắng chửi bên nhà hàng xóm, thực sự thấy hơi khâm phục. Nửa đêm thế này, lại còn đang mưa lớn, vậy mà sức chiến đấu của nhà hàng xóm vẫn không hề thuyên giảm.

Thấy tiểu tướng công co ro, nàng liền kéo hắn vào trong lòng: "Chậc chậc, hàng xóm lại đang mắng người kìa."

Đột nhiên bị kéo vào trong lòng, Cố Thanh tỏ ra mất tự nhiên, hắn giãy giụa: "Đồ điên khùng nhà ngươi, lại đang phát điên cái gì thế, bỏ ra cho ta."

Cố Phán Nhi càng siết chặt hơn: "Yên nào, lẽ nào ngươi không thấy như vậy sẽ ấm áp hơn một chút?"

Đúng là có ấm áp hơn, nhưng Cố Thanh không quen với việc hai người thân mật như vậy, vả lại với tình cảnh bây giờ càng khiến hắn không chấp nhận được: "Ta không lạnh, nếu ngươi thấy lạnh thì ta có thể ôm ngươi một lúc chứ không phải như thế này."

Cố Phán Nhi cười cợt: "Ta cũng muốn để ngươi ôm lắm, nhưng ngươi có thể không?"

"Sao ta lại không thể? Đừng có mà coi thường ta."

"Ngươi xem xem, cánh tay ngươi nhỏ, bắp chân cũng nhỏ, ngươi có thể ôm được ai chứ? Muốn là người chủ động, thì ngươi đừng bủn xỉn nữa, cũng phải ăn nhiều một chút, để ngươi cao lớn hơn rồi hãy nói!"

"Vậy ra hàng ngày ngươi ăn rất nhiều nhỉ, nhìn ta không..."

"Dám cắt xén khẩu phần của ta thì mỗi ngày ta sẽ dùng ngươi làm đệm mông!"

"..."

Cố Thanh không nói, sắc mặt cũng trở nên khó coi, hắn tin chắc đồ điên này sẽ làm như vậy. Nghĩ về cuộc sống sau này, hoặc là cứ thế đuổi nữ nhân điên khùng này đi, hoặc là phải chịu đựng nàng. Thậm chí hắn còn nghĩ đến việc âm thầm cắt xén khẩu phần ăn gì đó. Cố Thanh nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy đồ điên này không dễ lừa gạt, hay là thôi đi.

Thấy hai người không nói gì nữa, giá đỗ nhỏ liền giơ tay kéo lấy cánh tay áo Cố Phán Nhi, nói to: "Đại tỷ, hình như mái nhà của tỷ bay đến nhà chúng ta rồi."

Tuy là tiếng mưa rất lớn nhưng giá đỗ nhỏ nói to như vậy, ba người đều nghe thấy.

Ngay sau đó, cả ba đều sững sờ.

An thị thầm nghĩ, lần này xong rồi, cái nhà kia nhất định sẽ làm loạn.

Cố Thanh thầm nghĩ, làm sao mới có thể thuyết phục nhà hàng xóm tham lam kia rồi lấy lại mái nhà nhỉ.

Cố Phán Nhi thì nghĩ, nhà hàng xóm chỉ có đại phòng ở phía bắc là gần đây nhất, ở giữa là nhà trên, phía nam là tứ phòng, rất có thể mái nhà đã bị thổi đến đại phòng phía bắc rồi. Nếu như có thể bay xa hơn thì chính là bay đến nhà trên, chắc cũng không bay nổi đến tứ phòng, cùng lắm thì chỉ dính đến một chút. Còn như nhị phòng và tam phòng, vì nhà nhỏ ở phía trước, chắc chắn sẽ không bị thổi tới. Nếu nàng không nghe nhầm thì tiếng cãi vã vừa rồi thì chắc là từ đại phòng truyền tới, chỉ là không biết nhà trên có bị liên lụy gì không.

Không thể không nói, nghĩ đến đây, trong lòng Cố Phán Nhi nhẹ nhõm hẳn!

Cái mái nhà này trước khi bay đi mất cũng coi như đã lập được chút công lao nhỉ?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp