Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 26


1 tháng

trướctiếp

Nếu đó là một cây kim tốt hơn thì ít nhất có thể khiến Trần thị duy trì trạng thái này đến một canh giờ. Nhưng cây kim này không tốt lắm, để đề phòng kim gãy gây nguy hiểm đến tính mạng Trần thị, nàng chỉ có thể khiến Trần thị đứng yên nửa giờ mà thôi.

Cố Phán Nhi nghĩ thầm, nửa giờ hẳn là có thể giúp Cố Đại Hà hạ sốt rồi nhỉ?

Về phần Trương thị... có quỷ mới biết được tại sao nàng lại biến thành dáng vẻ như hiện tại. Muốn tháo chuông cần tìm người buộc chuông, ai biến nàng thành bộ dạng này thì tìm người đó là được, dù sao trong thời gian ngắn cũng không chết được, Cố Phán Nhi không thèm quan tâm.

Cố Phán Nhi không có kim tốt, chiếc kim may vừa rồi là nàng tìm được ở trong khung may, bên trong cũng chỉ có một cây kim không đáng tin như vậy, muốn châm mấy kim cho Cố Đại Hà cũng không được. Nhưng mà không châm cũng tốt, dù sao thuật châm cứu của nàng quá kém, chẳng may đâm chết người thì sao? Vẫn nên hạ sốt vật lý thì hơn, chuẩn bị thêm chút thuốc uống là xong chuyện.

Nhưng hắn sốt quá cao, không biết có sốt đến mức choáng váng luôn không.

Nước nhanh chóng được mang lên, khi bước vào, hai nha đầu còn tò mò nhìn thoáng qua Trần thị đang đứng không nhúc nhích. Chẳng qua bộ dạng Trần thị có quái dị hơn nữa thì các nàng cũng không nhìn thêm, bởi vì lão cha nhà mình còn đang sốt.

Sau khi hai người vào cửa, Cố Phán Nhi lại khóa cửa lại, sau đó nhận lấy nước hai nàng mang tới, làm ướt một mảnh vải rồi đặt lên đầu Cố Đại Hà. Sau đó nàng dùng một mảnh vải ướt khác lau người Cố Đại Hà để hạ nhiệt. Nhưng mới lau được mấy cái Cố Phán Nhi đã không chịu được, nhét vải ướt vào tay Tam Nha.

"Muội làm đi, tỷ sẽ chỉ cho muội biết lau ở đâu!"

Lúc nhận lấy vải ướt Tam Nha vẫn còn hơi luống cuống. Dưới sự hướng dẫn của Cố Phán Nhi, nàng mới dần làm được, mà nhiệt độ trên người Cố Đại Hà cũng từ từ giảm xuống. Mặc dù vẫn chưa hạ sốt hoàn toàn, nhưng nhiệt độ này đã an toàn hơn rất nhiều rồi. Lúc này Tam Nha mới nhớ ra một chuyện.

"Đại tỷ, đại phu kê thuốc cho muội, nói nếu cha sốt thì sắc lên uống."

Cố Phán Nhi hơi kinh ngạc: "Thuốc ở đâu? Lấy tới ta xem một chút." Giọng điệu nàng rất bình tĩnh, nhưng khóe miệng lại co quắp. Hai đứa nhỏ này, nếu nàng không tới, có phải hai đứa nghịch ngợm này cứ đứng nhìn cha mình sốt cao như thế không? Hai người lớn đều ốm bệnh, bên cạnh các nàng cũng không có người lớn, mấy người đó chết hết rồi sao? Nhìn hai đứa nhỏ này có đáng tin không?

Nghĩ tới đây, Cố Phán Nhi lại càng ghét mọi người trong cái nhà này, không có một chút thiện cảm.

Tam Nha còn đang bận rộn nên nàng gọi Tứ Nha lấy thuốc ra. Tứ Nha ngoan ngoãn lấy thuốc tới, dáng vẻ cẩn thận như thể đang ôm bảo bối quý giá nào đó vậy.

Cố Phán Nhi mở gói thuốc ra xem, sau đó cau mày đưa lại cho Tứ Nha: "Mang đi sắc lên, hai bát nước đun còn một bát là được." Con nhà nghèo biết lo việc nhà từ sớm, Cố Phán Nhi nhớ mặc dù Tứ Nha vẫn chưa tới chín tuổi, nhưng nàng rất giỏi mấy việc như nấu nướng.

Nhưng hiển nhiên, những việc nhà này cũng chỉ có con cái tam phòng mới giỏi, Cố Nhị Nha thì dẹp đi.

Tam Nha lo lắng Tứ Nha làm không tốt, rất muốn đi sắc thuốc thay nàng, nhưng lại không yên lòng cha. Mà Cố Phán Nhi lại bày ra dáng vẻ mặc kệ, Tam Nha há miệng nhưng cuối cùng không nói gì, vừa hạ nhiệt cho Cố Đại Hà vừa khẩn trương nhìn ra cửa.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Trần thị đứng bất động nửa giờ cảm giác như gặp ma, sau khi động đậy được thì lập tức chạy về phòng mình không nói tiếng nào, thậm chí còn đóng chặt cửa.

Khi Tứ Nha bưng thuốc trở lại, hiển nhiên nàng không gặp phải Trần thị, cũng không gặp phải những người khác.

Cố Phán Nhi rót hết thuốc vào miệng Cố Đại Hà một cách vô cùng thô lỗ, không lãng phí một giọt nào. Nàng kiểm tra nhiệt độ một lần nữa, sau khi xác định sẽ không có vấn đề gì, nàng dứt khoát rời đi.

Lúc ra cửa nàng liếc nhìn phía đại phòng, phát hiện cửa phòng vẫn đóng chặt, nhưng ở cửa sổ có người nhìn lén.

Cố Phán Nhi cười lạnh một tiếng, mặc kệ bọn họ, nàng xoay người đi về nhà.

Biểu hiện của đại phòng thật sự kỳ quái. Nếu là bình thường bọn họ đã lao ra đánh chửi rồi, không biết lại đang có âm mưu gì. Nghĩ đến ngôi nhà của tam phòng mặc dù cũ kỹ nhưng vẫn còn nguyên vẹn, lại nghĩ đến "ngôi nhà mới" đầy lỗ thủng của mình, Cố Phán Nhi cảm thấy cần phải để tiểu tướng công đã bán lợn rừng sửa lại mới được.

Bây giờ đang là mùa xuân, không chừng lúc nào đó trời sẽ mưa, đến lúc đó có sửa cũng đã muộn.

Nghĩ tới đây, Cố Phán Nhi không khỏi nhíu mày, không biết ở đây xây nhà mới tốn bao nhiêu tiền. Nếu như số tiền không nhiều thì xây nhà mới là tốt nhất. Dù sao đổi tường đất thành gạch hoặc đá xanh, mái nhà lợp ngói dày, chứ không phải là mái tranh giện tại dễ dàng bị gió thổi bay.

Thật ra không có tiền cũng không quan trọng, vào núi mấy lần sẽ có, việc này Cố Phán Nhi khá cởi mở.

Về đến nhà, mẫu tử An thị đang rửa nội tạng lớn. Nàng tới gần nhìn mới thấy hai người đang dùng tro than. Tro than xám trắng dính nước chuyển sang màu đen, lẫn với lòng lợn, nhìn thế nào cũng thấy ghê tởm. Cố Phán Nhi không khỏi chán ghét.

Nhưng may mà mùi này cũng không quá nồng, không phải quá khó chịu.

Tuy nhiên, vẻ mặt của Cố Phán Nhi đúng lúc bị Cố Thanh nhìn thấy, khuôn mặt Cố Thanh lập tức tối sầm: "Đồ lười biếng nà ngươi, ta không kêu ngươi đến rửa đã tốt lắm rồi, ngươi còn dám ghét bỏ! Hừ, đến lúc nấu lên ngươi đừng có ăn, ngươi dám ăn ta cắn chết ngươi!"

An thị nhìn nhi tử hơi khó hiểu. Nhi tử khác với những người đọc sách khác, cái gì mà quân tử rời xa nhà bếp, hắn thậm chí còn giúp đỡ nàng rửa cả mấy thứ như nội tạng lợn. Nhưng ngoài những việc này ra, nhi tử vẫn là một thư sinh nho nhã, từ khi nào hắn lại nói chuyện như vậy... An thị không thể hình dung ra được, nhưng cảm giác dáng vẻ này của nhi tử giống như một con mèo con bị chọc giận.

Nghĩ đến mèo con, đôi mắt An thị tỏa sáng, nếu có thể nuôi một con thì tốt biết bao.

Cố Thanh không biết dáng vẻ của mình lại khiến An thị liên tưởng đến mèo con đầu tiên, sau đó lại muốn nuôi một con mèo con thật, nếu không hắn chắc chắn sẽ phát điên.

Cố Phán Nhi liếc hắn một cái, lại nhìn nửa mẹt tro còn lại, lại nhìn một mâm đầy lòng lợn, nàng ngạc nhiên hỏi An thị: "Như thế có thể rửa sạch sao?"

An thị ngơ ngác trả lời: "Có thể chứ, chỉ cần rửa thêm vài lần là được rồi."

Cố Phán Nhi không ngạc nhiên trước câu trả lời của An thị, có điều màu đen đó trông thật khó coi. Nhìn tay hai người ướt sũng trắng bệch, có lẽ đã rửa một lúc lâu rồi, không biết đã rửa bao nhiêu lần.

Nhưng Cố Thanh lại không hài lòng nhìn Cố Phán Nhi, nghẹn giọng: "Ngươi quan tâm nhiều thế làm gì, đâu có cho ngươi ăn, có rửa hay không thì liên quan gì đến ngươi?"

Cố Phán Nhi nhìn cái chậu, thật sự muốn trả lời "có quỷ mới ăn thứ này", nhưng lời sắp ra đến miệng nàng lại nuốt vào, đổi thành: "Trước tiên không nói chuyện này. Ta hỏi ngươi con lợn rừng kia bán được bao nhiêu tiền?"

Cố Thanh nghe vậy lập tức cảnh giác: "Ngươi muốn làm gì?"

Cố Phán Nhi thấy hắn phòng bị như thế không khỏi trợn mắt: "Tiểu tử, ngươi không cần phải đề phòng ta thế chứ. Tốt xấu gì ta cũng là vợ ngươi đấy chứ?"

"Ngươi mới là tiểu tử. Ta có nhỏ hơn nữa cũng là tướng công của ngươi! Hừ, ai thừa nhận ngươi là vợ ta?"

"Thế thì tiểu tướng công vậy! Có điều... ngươi không cảm thấy lời nói của ngươi có gì mâu thuẫn sao?"

"Có mâu thuẫn thì sao? Ta thích!"

"Được, ta phục ngươi!"

"Hừ!"

Cố Phán Nhi liếc mắt nhìn hắn: "Còn lầm bầm nữa sẽ thành lợn đấy." Không chờ Cố Thanh nổi điên, Cố Phán Nhi đã vội vàng nói: "Ta không muốn xin tiền ngươi, ta chỉ thấy mái nhà lọt ánh sáng, tốt nhất là nên mời người tới sửa một chút. Cho dù ban ngày có thể phơi nắng trong phòng, ban đêm có thể ngắm trăng rất tốt, nhưng ngươi không muốn lúc trời mưa cũng nằm trên giường dầm mưa đấy chứ?"

Cố Thanh nghe vậy thì im lặng hồi lâu không nói chuyện.

Cố Phán Nhi thấy thế cũng không giục hắn, nàng cảm thấy dù tiểu tướng công có hơi keo kiệt, thế nhưng chút tiền đó hẳn là hắn cũng không tiếc.

Ai ngờ sau một lúc im lặng, Cố Thanh đáp lại mấy chữ cứng ngắc: "Không có tiền!"

Cố Phán Nhi run rẩy: "Không phải bán lợn được bốn lượng sao? Lần trước không phải cũng dư lại bốn lượng à? Cộng lại cũng được tám lượng chứ? Không đủ để sửa mái nhà sao? Ngươi lừa ai vậy?"

Cố Thanh cắn răng: "Không có tiền!"

"Mẹ kiếp, đây là bốn cộng bốn, không phải bốn trừ bốn, sao lại..."

"Không có tiền là không có tiền, ngươi có nói thế nào thì vẫn là không có tiền!"

"..."

Nhìn thấy tiểu tướng công cực kỳ kích động, Cố Phán Nhi ngổn ngang, thậm chí có loại cảm giác lạc đà Alpaca đang chạy như điên. Không phải chỉ là tám lượng bạc thôi sao? Có cần phải kích động thế không? Hơn nữa... không có tiền thì thôi, đỏ mắt cái gì? Cùng lắm thì coi như bốn trừ bốn!

"Được rồi, ngươi nói không có tiền thì không có tiền!" Cố Phán Nhi cũng không định tranh cãi với tiểu tướng công. Nàng vừa nhìn nóc nhà ba gian vừa nhìn An thị không biết đã ngóng trông nhìn mình từ lúc nào, hơi do dự hỏi: "Vậy nếu sửa mái nhà thì tốn bao nhiêu tiền?"

Cố Thanh nhăn mặt, không yên tâm đánh giá Cố Phán Nhi: "Ngươi hỏi làm gì?"

Cố Phán Nhi trợn trắng mắt: "Sao? Không có tiền còn không cho hỏi à?"

Cố Thanh suy nghĩ một lúc, sau đó nói với vẻ mặt đau lòng: "Chỉ mua rơm rạ thì ba mươi văn!" Ba mươi văn tiền có thể mua được năm cân mì đấy, đủ để ăn lâu dài. Đổi thành thịt lợn cũng được một cân.

Cố Phán Nhi rất muốn ngoáy lỗ tai, nghi ngờ không biết có phải mình nghe nhầm hay không. Suy cho cùng, dù nàng cảm giác mình không nghe nhầm, nhưng vẻ mặt của tiểu tướng công lại khiến nàng không thể không nghi ngờ.

"Ngươi cũng đừng xoi mói quá, mái nhà này vẫn được, tiêu tiền hoang phí làm gì? Cứ yên tâm đi, mưa tuyệt đối sẽ không lọt vào được. Ta và nương ở nhiều năm như thế còn lừa ngươi sao? Có tiền mua những thứ rơm rạ vô dụng kia còn không bằng mua thịt cho ngươi ăn!" Cố Thanh nghĩ thầm, dù sao năm nay cũng phải trồng lúa, đến lúc đó không phải có rơm rạ rồi sao, cần gì phải lãng phí số tiền này.

"Mặc dù ta thích thịt, nhưng mái nhà nhiều lỗ thủng như thế, mưa thật sự không dột sao?" Cố Phán Nhi tỏ vẻ hoài nghi, nhưng đây là lần đầu tiên tiểu tướng công nói chuyện nhẹ nhàng như thế, quan tâm và kiên nhẫn như thế, nàng cảm thấy xấu hổ khi nghi ngờ.

"Yên tâm, không dột đâu!"

"Vậy... được rồi! Ngươi nói gì thì là cái đó! Có điều đừng quên mua thịt cho ta."

"..."

Cố Thanh không trả lời Cố Phán Nhi mà lặng yên cúi đầu tiếp tục rửa nội tạng lợn. Đây là lần cuối cùng rồi, chỉ cần rửa sạch tro trên đó là được.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp