Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 25


1 tháng

trướctiếp

Trong mắt Cố Phán Nhi hiện lên một tia khinh thường, khi Trần thị chuẩn bị lao vào nàng, nàng nhanh chóng né tránh, nhân tiện còn gài chân. Nhìn thấy Trần thị bị ngã nhào, không đợi Trần thị hét lên một tiếng, nàng lập tức chạy vào tam phòng. Vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng hét như tiếng lợn của Trần thị, giống với cái tiếng con lợn bị bà ta giết hôm qua vậy.

"Chậc chậc, béo quá thật sự không tốt đâu!" Khi Cố Phán Nhi quay lại thì nhìn thấy hai cô bé với đôi mắt lấp lánh đang nhìn nàng, nàng không khỏi sờ mũi: "Thật ra gầy quá cũng không nên."

Tứ Nha chỉ tay nói: "Đại tỷ, thực ra Lưu Nhi cũng muốn béo lên một chút. Nương nói mập một chút mới có phúc."

Cố Phán Nhi thầm nghĩ, mặc dù Trần Thị có chút đáng ghét nhưng bà ấy quả thực có phúc hơn Trương thị gầy gò rất nhiều.

Tam Nha cúi đầu, ánh mắt hơi lóe lên, sờ đầu Tứ Nha nói: "Lưu Nhi ăn nhiều thịt một chút là có thể tăng cân." Đáng tiếc ngay cả dịp tết cũng không đủ ăn, có thể uống được canh thịt cũng đã tốt lắm rồi.

Cố Phán Nhi liếc nhìn Tam Nha, mặc dù trước đây đã từng gặp muội muội này, mà lúc đó không để ý kĩ lắm. Bây giờ nhìn kĩ hơn, Cố Phán Nhi phát hiện muội muội này nhìn mặt xanh xao cơ thể thì còi cọc, nhưng từ đường nét ngũ quan có thể thấy nàng vẫn là một mỹ nữ, so ra thì Tứ Nha giống như con vịt xấu xí vậy.

Hơn nữa nếu nhìn kĩ, sẽ thấy cùng là hai chị em, vẻ mặt của Tam Nha đẹp hơn nhiều với Tứ Nha .

Người muội muội này... Cố Phán Nhi cau mày, bản thân không thể nhìn thấu nàng.

Thấy Cố Phán Nhi không nói chuyện, Tam Nha rũ mắt xuống thể hiện sự thất vọng, khi ngẩng đầu lên không phát hiện trên vẻ mặt nàng có gì không ổn, khuôn mặt nhỏ nhắn vàng vọt đầy buồn bã và sợ hãi: "Đại tỷ về thăm cha nương phải không? Đêm qua nương... nương... hu hu..." Nàng vừa nói vừa khóc òa lên.

"Hu hu... nương treo cổ rồi, thật đáng sợ..." Tứ Nha nói nốt mấy lời mà Tam Nha chưa nói, lại còn òa một tiếng khóc theo, tiếng khóc to hơn Tam Nha nhiều.

Cố Phán Nhi nhìn Tam Nha rồi nhìn Tứ Nha, cùng là đang khóc, tại sao nàng chỉ muốn lau nước mắt cho Tứ Nha, nhưng khi nghe thấy tiếng khóc của Tam Nha lại thấy phiền nhỉ? Sau khi lục lại ký ức, hình như chỉ cần Tam Nha khóc thì nguyên thân sẽ đói bụng. Khóe mắt Cố Phán Nhi giật giật, đây là phản ứng có điều kiện sao?

"Được rồi, đừng khóc nữa, người còn sống là được rồi!" Chỉ an ủi người khác như vậy, đơn giản thế thôi!

Chẳng qua sự an ủi của Cố Phán Nhi không có tác dụng gì. Đến khi Trần thị phía sau thấy rên rỉ hồi lâu mà không có ai chú ý đến mình, nàng từ dưới đất đứng dậy, tức giận chạy về phía tam phòng.

"Đại Nha ngu ngốc cút ra đây cho lão nương?"

Đáp lại Trần thị là tiếng đóng cửa "rầm" của Cố Phán Nhi , hơn nữa còn khóa từ bên trong. Sau đó Cố Phán Nhi rất ngạc nhiên khi thấy hai đứa trẻ nghịch ngợm vừa khóc đã ngừng, bọn chúng hoảng sợ nhìn cánh cửa đã đóng lại, giống như bên ngoài có quái vật vậy.

Đúng vậy, Trần thị hiệu quả hơn lời nói của nàng rất nhiều.

Tứ Nha sợ hãi lùi về sau Tam Nha: "Đại tỷ, là đại bá nương, làm sao đây?"

Tam Nha vỗ lưng an ủi Tứ Nha: "Đừng sợ, có đại tỷ ở đây!"

Nghe vậy Cố Phán Nhi lại liếc nhìn Tam Nha, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn lên tiếng an ủi nàng: "Không phải sợ, nếu bà ấy dám đánh muội, tỷ sẽ đánh bà ấy, nắm đấm của tỷ mạnh hơn rất nhiều so với bà ta."

Tứ Nha nghe vậy yên tâm hơn chút, nhưng vẫn lẩm bẩm: "Đại tỷ lừa người , rõ ràng đại tỷ là người bị đại bá nương đánh nhiều nhất, tỷ chưa bao giờ đánh lại bà ta cả!"

Tam Nha sờ đầu Tứ Nha không nói gì, cúi đầu xuống không biết đang nghĩ gì.

Khóe miệng Cố Phán Nhi giật giật, nguyên chủ lúc trước quá ngu ngốc, nếu là mình thì đã sớm đánh nàng đến mức ngay cả nương nàng cũng không nhận ra nữa. Đừng nói với nàng bất cứ điều gì về việc kính trọng người lớn hay hiếu thảo, cũng chẳng phải cha nương ruột của nàng, mà chỉ là một đại bá nương không có quan hệ huyết thống. Bắt nạt người khác quá đáng thì nên đánh thật nặng, nếu không bà ta sẽ cho rằng nàng dễ bắt nạt.

Tuy nhiên, lý luận của Cố Phán Nhi ở nơi này rõ ràng là không phù hợp, nên sau này nàng thường xuyên bị chỉ trích.

"Tiểu Tứ ngoan, tỷ đã bao giờ lừa muội?" Cố Phán Nhi mỉm cười vỗ bờ vai nhỏ nhắn của Tứ Nha, không ngờ hơi quá sức, lỡ đẩy Tư Nha sang một bên. May thay có Tam Nha đỡ giúp, nàng không khỏi có chút ngượng ngùng sờ mũi: "Tiểu Tứ à, muội thật sự phải ăn nhiều thịt hơn mới được, không có chuyện gì thì đến chỗ đại tỷ chơi đi, dù sao vẫn có nội tạng lợn để ăn."

Tam Nha nghe vậy hai mắt sáng lên, nhưng lại nhanh chóng trở nên ảm đạm. Thực ra, thịt lợn khá ngon, chỉ là đại tỷ nói lâu như vậy đến nửa câu cũng không thèm nhắc đến nàng.

Tứ Nha không biết ngại là gì, khi Cố Phán Nhi bảo nàng ăn nhiều thịt hơn, đôi mắt cô sáng lên: "Đại tỷ, tỷ nói thật à? Muội thực sự có thể ăn thịt ở nhà tỷ sao?"

Cố Phán Nhi gật đầu, cảm thấy nha đầu này thực ra khá ngu ngốc, không biết có phải đói không nên trí óc có chút kém phát triển không. Có lẽ sau này nàng ăn uống tốt hơn sẽ phát triển hơn. Nàng liếc nhìn Tam Nha đang cúi đầu không nói gì, do dự một lúc rồi nói với nàng: "Tiểu Tam... khụ, tam muội, muội và Tiểu Tứ đi cùng nhau nhé!"

Thiên vị là không tốt, chẳng phải chỉ là thịt thôi sao? Cùng lắm là đi vào núi thường xuyên hơn.

"Cám ơn đại tỷ, chỉ cần đại tỷ không chê." Vẻ mặt ngây thơ của Tam Nha tràn đầy hưng phấn và hạnh phúc, nhưng rất nhanh lại ảm đạm, nàng do dự hỏi."Tỷ à, tiểu đệ ổn chứ?"

Cố Phán Nhi gật đầu: "Không tệ, chỉ là mất nhiều máu hơn một chút, sắc mặt hơi tái nhợt, khó thở, dễ mệt mỏi, ... Ngoại trừ những điều đó ra thì khá tốt."

Tam Nha và Tứ Nha ngơ ngác nghĩ, điều này là tốt hay xấu?

Cố Phán Nhi không để ý đến các nàng, để các nàng tự suy nghĩ, nàng đi vòng qua họ nhìn hai người đang nằm trên giường. Không nhìn thì không sao, nhưng vừa nhìn vào, nàng lập tức mất bình tĩnh, tâm trạng cáu kỉnh.

Một người nằm đó ngơ ngác như một kẻ ngốc, còn người kia thì hôn mê sắc mặt đỏ bừng.

Kinh nghiệm nhiều năm của Cố Phán Nhi nói với nàng rằng một người bị đả kích nặng nề sẽ không thể suy nghĩ được gì, hoàn toàn sống trong thế giới của riêng mình, không thể chạm tới thế giới bên ngoài. Một người bị thương, bất tỉnh và sốt cao, có thể chết bất cứ lúc nào. Giác quan thứ sáu mách bảo nàng rằng cả hai đều là rắc rối lớn, tốt nhất nàng nên xoay người bỏ chạy.

Nhưng chạy rồi thì sao?

Cố Phán Nhi thầm nghĩ, có thể lương tâm nàng sẽ bất an, do đó hình thành tâm ma.

Chắc chắn là cảm xúc của nguyên thân lại bắt đầu quấy phá rồi. Nếu không nàng sẽ không cảm thấy nóng lòng và khổ sở khi nhìn thấy hai người ốm đau bệnh tật này, không khống chế được mà tiến lên xem.

Nhưng không phải nguyên thân chỉ là kẻ ngu ngốc chỉ biết làm việc sao?

Tâm trạng Cố Phán Nhi trở nên phức tạp, cuối cùng nàng cũng nghe theo trái tim mình tiến lên xem. Tình hình của Trương thị mặc dù không tốt lắm nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Cố Đại Hà lại khác, nếu cứ sốt như thế thì hắn sẽ chết mất.

"Tam muội, đi lấy chậu nước lạnh vào đây. Cha muội sốt rồi, phải hạ nhiệt." Cố Phán Nhi không cảm thấy lời mình nói có gì không đúng, bảo nàng gọi cha trừ khi nàng cũng sốt.

Tam Nha lập tức nhận ra giọng điệu Cố Phán Nhi không đúng lắm, nhưng nghĩ rằng sau khi thành thân sẽ thay đổi nên nàng không nghĩ quá nhiều, cảm thấy có thể là do bệnh ngốc của Cố Phán Nhi đã khỏi. Mặc dù người khác không tin Cố Phán Nhi đã hết ngốc, nhưng từ lúc vừa nhìn thấy Cố Phán Nhi, Tam Nha đã tin tưởng không chút do dự.

"Nhưng đại bá nương còn đang chặn ngoài cửa." Mặc dù Tam Nha lo lắng cho Cố Đại Hà, nhưng nàng cũng sợ bị đánh. Huống chi có Trần thị chặn cửa nên có lẽ sẽ không đi lấy nước vào được.

Cố Phán Nhi vừa nghe xong lập tức nhíu mày, trong mắt hiện lên sự thiếu kiên nhẫn.

"Sợ bà ta làm gì? Nếu dám cản muội ta sẽ đánh nàng!" Cố Phán Nhi thật sự không nhịn nổi người đàn bà chanh chua này nữa. Trong trí nhớ, cái nhà này không có lấy một người khiến người ta bớt lo, ngay cả cha nương trên giường đất này cũng vậy. Nếu không phải là do quan hệ thân thích, nàng thật sự mong một ngày nào đó nhân lúc trời tối mà kéo toàn bộ người nhà này vào Táng Thần sơn cho thú rừng ăn.

Tứ Nha vừa nghe, ánh mắt nàng lóe lên, không chờ Tam Nha đồng ý đã lập tức xung phong nhận việc: "Đại tỷ, muội đi muội đi. Tam tỷ còn phải chăm sóc cha nương, một mình muội đi múc nước là đủ rồi." Nha đầu ngốc Tứ Nha này từ khi sinh ra đã được Tam Nha - người chỉ lớn hơn nàng hai tuổi - chăm sóc. Bất kể là phu thê Cố Đại Hà hay Cố Đại Nha cũng đều phải ra đồng làm việc, những người khác thì mặc kệ nàng, thế nên nàng mới có dáng vẻ ngốc nghếch này.

Trong trí nhớ của Tứ Nha, chỉ có chịu đói, bị đánh và việc vặt trong nhà làm không hết. Ngay cả chuyện quan trọng như hiếu thuận với người lớn cũng không có ai nói với nàng. Thay vào đó, điều Trương thị thường xuyên nói chính là "Con còn nhỏ, nhịn một chút, lớn lên là tốt rồi". Ý của Trương thị vốn là nhịn một chút là có thể yên ổn, ít bị đánh hơn, sau này lớn lên gả cho người khác là được.

Nhưng mà Tứ Nha không biết, cho rằng trưởng thành là có thể đánh trả.

Ở trong mắt Tứ Nha, Cố Phán Nhi là người đã trưởng thành, hơn nữa sức còn rất lớn, nhất định có thể đánh đại bá mẫu khóc hu hu giống như Tứ Nha.

Tam Nha tóm lấy Tứ Nha: "Không được, muội..."

Cố Phán Nhi không chịu được cảnh hai đứa nhóc này giằng co, nàng đứng dậy đi mở cửa: "Đừng cãi nhau nữa, cãi nữa cha các muội sẽ bị sốt chết đấy, đi cùng đi!"

Trần thị vẫn còn đang đập cửa, cửa đột nhiên bị mở ra, nàng chưa kịp đề phòng không khỏi ngẩn người.

Cố Phán Nhi nhìn nàng ngứa mắt, nhưng cái người nặng ký này không chỉ chướng mắt mà còn đang chặn cửa nữa. Cố Phán Nhi vươn tay túm nàng đẩy qua một bên, sau đó gọi hai đứa nhóc đang sững sờ phía sau: "Đừng ngây ra đấy nữa, mau đi múc nước."

"À, ồ!" Tam Nha và Tứ Nha hoàn hồn, vội vàng chạy ra ngoài, lúc chạy ra còn tò mò quay đầu lại nhìn thêm mấy lần. Đại bá nương không tức giận, thật thần kỳ.

Thực tế thì Trần thị sao lại không muốn nổi giận, nhưng nàng không chỉ không nhúc nhích được, mà còn không thể nói được.

Đúng vậy, Cố Phán Nhi ghét nàng phiền phức nên không biết lấy một chiếc kim may ở đâu châm vào cổ Trần thị, sau đó Trần thị trở nên như thế này. Lúc rút kim ra Cố Phán Nhi còn chán ghét, dù sao cây kim này hơi gỉ sét, chất lượng không được tốt lắm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp