Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 21


1 tháng

trướctiếp

Rất nhanh Cố Phán Nhi đã thay xong quần áo, đến gần bên giường xách lấy giá đỗ nhỏ: "Đi thôi, tỷ dẫn đệ đi ăn thịt, ăn xong tỷ sẽ sắc thuốc cho đệ uống."

Vì mất máu nhiều quá nên đầu óc của giá đỗ nhỏ vốn choáng váng u, bị Cố Phán Nhi bất ngờ xách lên hồi lâu vẫn chưa hòa hoãn lại, suýt nữa lại ngất đi, cảm giác giống như đang nằm trên bông gòn, mềm mại đến mức muốn ngủ một giấc.

Cố Thanh nhìn thấy Cố Phán Nhi xách giá đỗ nhỏ đi ra thì lập tức đen mặt, hắn còn tưởng rằng người phụ nữ điên này đã thay đổi tính tình, không ngờ nàng vẫn điên như vậy, thoạt nhìn không giống nữ nhân, ngay cả khi đối xử với đệ đệ ruột của mình cũng... thô lỗ như vậy, hắn nhanh chóng tiến tới giải cứu giá đỗ nhỏ ra, ôm vào trong lòng mình.

"Con mụ điên này ngươi muốn hắn chết đúng không?" Cố Thanh thấy vẻ mặt ngây ngốc của giá đỗ nhỏ thì tức đến không có chỗ xả, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của Cố Phán Nhi, hắn càng tức giận đến phổi muốn nổ tung: "Con mụ chết tiệt này, sao ngươi lại mặc quần áo của ta?!"

Cố Phán Nhi sửng sốt: "Hóa ra là quần áo của ngươi hả, chẳng trách mặc vào lại chật như vậy."

Cố Thanh nghe vậy, không biết vì sao lại càng cảm thấy khó chịu, có cảm giác muốn cắn chết nữ nhân điên này, dưới kích động bật thốt ra: "Chê chật thì đừng mặc!"

"Không chê không chê, mặc dù bỏ cởi truồng rất mê người, nhưng ta vẫn thích cảm giác có mặc quần áo hơn."

"Ngươi là con mụ điên không biết xấu hổ!"

"He he, như nhau cả thôi!"

"Ai giống với ngươi? Cút đi!"

Nhìn thấy dáng vẻ tức giận đến tím mặt của tiểu tướng công, Cố Phán Nhi tỏ vẻ rất sung sướng, không nhịn được huýt sáo, dáng vẻ như vậy có bao nhiêu lưu manh là có bấy nhiêu.

Giá đỗ nhỏ xem như hoàn hồn lại, nhưng hắn không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người, lúc này nhìn thấy Cố Thanh đang vẻ mặt đen thui, còn Cố Phán Nhi lại trông như lưu manh, không khỏi hơi tò mò, nhưng hắn chỉ nhìn qua nhìn lại hai người vài lần đã cảm thấy hoa mắt, chỉ có thể ngoan ngoãn không dám cử động nữa.

"Bảo Nhi đừng sợ, tỷ phu sẽ dẫn đệ đi ăn thịt." Nhắc đến hai chữ "tỷ phu" sắc mặt Cố Thanh giống như ăn phải phân vậy.

Giá đỗ nhỏ yếu ớt gật đầu, nhưng không ngờ cái gật đầu này cũng khiến hắn cảm thấy choáng váng, sắc mặt tái nhợt hơn, dáng vẻ giống như sắp ngất đi lần nữa.

Cố Phán Nhi lập tức chìa tay ra nói: "Đưa giá đỗ nhỏ cho ta, ngươi đi dọn cơm lên đi."

Cố Thanh liếc nhìn nàng: "Đừng nói với ta là ngươi còn muốn ăn nữa nhé."

Cố Phán Nhi lập tức nói: "Ta không nói với ngươi, ta sẽ nói với nương của ngươi." Nói xong nàng hét lớn ra bên ngoài."Nương ơi, con đói rồi, con muốn ăn cơm!"

"Ừm, cơm đã nấu xong rồi đây, nương lập tức lấy cơm cho con."

Cố Phán Nhi hài lòng, cướp lấy giá đỗ nhỏ đang choáng váng ở trong tay Cố Thanh, nghênh ngang đi tới bên bàn, ngồi ở đó chờ ăn giống như một đại lão gia.

Sắc mặt Cố Thanh xanh mét, nếu như trạng thái bản thân có khả năng, hắn rất muốn bắt lấy Cố Phán Nhi đánh cho một trận.

Con mụ điên này, sớm hay muộn gì phải cắn chết nàng!

Tuy rằng khi ăn cơm thì Cố Phán Nhi đã thu liễm rất nhiều, nhưng vẫn có gần nửa đồ ăn rơi vào trong bụng nàng, khiến cho Cố Thanh lại lần nữa mắng nàng là lợn, kể cả giá đỗ nhỏ cũng tỏ vẻ tán thành.

Không ngờ An thị vừa nghe Cố Phán Nhi nói định sắc thuốc, lập tức cuống lên, chết sống không chịu để cho nàng đi sắc thuốc, nói là để mình hỗ trợ. Tuy rằng sắc mặt của Cố Thanh không tốt lắm, nhưng cũng không mở miệng phản bác.

Cố Phán Nhi lại rất muốn tranh thủ thời gian, thuốc này không thể tùy tiện sắc được, không nói lửa lớn nhỏ còn có trình tự cho vị thuốc vào đều không thể sai, chỉ có thể do nàng tự làm, vì thế mặc kệ An thị nói gì, nàng đều từ chối, muốn đích thân sắc thuốc.

An thị nói không lại Cố Phán Nhi, đành phải đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Cố Thanh.

Cố Thanh không phải An thị, Cố Phán Nhi muốn tự mình sắc thuốc hắn mới lười quản, nhưng nếu như vì sắc thuốc mà đốt nhà thì tuyệt đối không được, tự nhiên nghĩ ra cách: "Ngươi muốn sắc cũng được, sắc ở trong viện ấy, dù sao trong nhà còn thừa gạch đất, ngươi bê mấy cục xếp thành bếp là có thể dùng."

Cố Phán Nhi không thèm để ý liếc nhìn hắn, trong lòng cảm thấy biện pháp này cũng không phải không được, nên không phản bác.

An thị há mồm định nói gì đó, nhưng nghĩ đến Cố Phán Nhi sắc thuốc ở trong viện, đại khái... chắc sẽ không đốt nhà, nên ngậm miệng lại, định đợi lát nữa khi sắc thuốc thì mình giúp đỡ một phen.

Mặt trời dần ngả về Tây, Cố Phán Nhi với An thị đang sắc thuốc, giá đỗ nhỏ thì nằm trên giường nghỉ ngơi, Cố Thanh thì đặt tầm mắt lên trên lợn rừng, không có ai chú ý đến bóng dáng nhỏ bé đang lảo đảo rời đi ở ngoài cổng kia.

Kể từ khi nhà An thị ăn cơm nàng đã đến cửa, nghe thấy âm thanh truyền ra từ bên trong, nói không hâm mộ đó là giả, cái bụng rỗng tuếch ngửi thấy mùi hương lại càng đói, nhưng không có dũng khí gõ cánh cửa kia.

Trở lại trước cửa lão Cố gia, nhìn cánh cửa khép hờ kia, một chút ý hận không khỏi hiện lên trong mắt.

Cố Đại Hà đang đứng ngồi không yên ở ngưỡng cửa nhìn thấy người trở về, vội vàng bám khung cửa đứng lên, bất an xoa tay hỏi: "Sao rồi Đại Nha, đệ đệ con hắn... hắn không có việc gì chứ?"

Tam Nha dừng chân, ngẩng đầu thấy cha mình đang sốt ruột, nàng bỗng thấy trong lòng ngổn ngang, lời nói đến miệng lại biến thành: "Nhà đại tỷ không mở cửa, con không thể vào được, cũng không thấy đệ đệ, không biết đệ đệ sao rồi. Nếu cha muốn biết thì tự đi hỏi đại tỷ đi!"

Tam Nha không biết nàng lấy đâu ra dũng khí mà dám nói với cha mình như vậy, ngữ khí đầy oán trách không những khiến Cố Đại Hà kinh ngạc, mà cũng khiến nàng hoảng hốt. Dứt lời, nàng không dám nhìn Cố Đại Hà nữa, vội vàng chạy vào hậu viện.

Chuyện đệ đệ còn sống nên nói sớm cho nương, như vậy nương sẽ khỏe lại nhanh.

Từ lúc Cố Phán Nhi rời đi, Trương thị vẫn ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, giống như một bức tượng gỗ. Thấy Trương thị như thế, Tam Nha và Tứ Nha rất sợ hãi. Nếu không phải vì tìm hiểu tin tức của đệ đệ thì Tam Nha căn bản không dám rời Trương thị nửa bước.

"Nương, đệ đệ còn sống, đại tỷ chăm sóc đệ đệ rất tốt, nương mau tỉnh lại đi." Tam Nha thủ thỉ bên tai Trương thị mấy lần, nhưng Trương thị vẫn không động đậy, trông như người mất hồn, thậm chí còn không hề chớp mắt.

Tam Nha sốt ruột, dùng sức lay Trương thị, nhưng Trương thị vẫn cứ ngồi yên không nhúc nhích.

Thời tiết đầu xuân vẫn còn lạnh cóng, trên mặt đất vẫn còn tỏa ra hơi lạnh, cho dù ngồi xổm như Tam Nha thì cũng cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, huống chi Trương thị lại ngồi bệt cả một buổi chiều.

Tam Nha rất muốn đỡ Trương thị về phòng, nhưng chỉ dựa vào sức của nàng và Tứ Nha thì không được. Các nàng có cha, nhưng chân cha lại què, bản thân cha đi đường cũng đã khó khăn rồi. Các chú các bác của nàng thì làm lơ như không thấy. Tam Nha thấy Trương thị như vậy thì nỗi hận trong lòng nàng vừa mới giảm bớt nay lại tăng lên, tay nắm chặt thành đấm.

Tứ Nha lạnh phát run, nàng níu tay áo Tam Nha: "Tam tỷ, ta sợ."

Dù sao Tam Nha cũng chỉ là một cô bé mười một tuổi, nàng nhìn thấy nương như vậy cũng sợ hãi, nhưng nàng vẫn giả vờ mạnh mẽ để an ủi Tứ Nha: "Lưu Nhi đừng sợ, có tam tỷ đây, nương sẽ không sao đâu."

Tứ Nha khóc nức nở, nói: "Nếu có đại tỷ ở đây thì tốt quá."

Tam Nha nghe thế thì mắt nàng sáng lên, nhưng ngay sau đó lại ảm đạm. Đại tỷ đã bị bán đi với giá ba trăm văn tiền từ lâu rồi. Nương từng nói đại tỷ gả đi thì sẽ là người nhà người khác, tuy nàng không hiểu lắm, nhưng từ nhỏ nàng đã nhiều lần nghe câu "con gái lấy chồng như bát nước đổ đi" rồi, nước bị đổ đi không thể thu hồi. Nói cách khác, đại tỷ sẽ không trở về nữa.

Lần này đại tỷ có thể giúp đỡ đệ đệ, hẳn là tỷ ấy đã rất cố gắng rồi.

Nhưng nếu đại tỷ còn ở đây, nương sẽ không phải ngồi như thế này. Đại tỷ rất khỏe, tỷ ấy có thể ôm nương về phòng một cách dễ dàng. Lúc này Tam Nha chưa bao giờ thấy mình hâm mộ sức lực của đại tỷ đến thế, nàng nghĩ nếu mình mà khỏe được như tỷ ấy thì có thể làm được rất nhiều chuyện, cho dù vì quá khỏe mà không dễ lấy chồng cũng không sao.

"Ôi, tam tẩu sao còn ngồi ở đây?" Liễu thị kinh ngạc nhìn ba mẹ con.

Tam Nha không có thiện cảm nhiều với tiểu thẩm, chỉ là trong cái nhà này, nếu nàng cần giúp đỡ thì cũng chỉ có thể nhờ tiểu thẩm hỗ trợ. Dù sao cha nàng cũng không trông cậy được, vậy nên nàng mở lời: "Tiểu thẩm, sức khỏe nương của ta không tốt, thẩm có thể giúp ta đỡ nương về phòng nghỉ ngơi không?"

Liễu thị vốn định từ chối, nhưng vừa quay người đi hai bước lại bước trở về: "Được rồi, mau lên, nương của ngươi nặng như thế thẩm không thể nâng một mình được, ngươi cũng phải giúp thẩm một tay."

Tam Nha vội vàng gật đầu, nàng đưa tay đỡ một bên, cố gắng nâng Trương thị đứng lên.

Trương thị tựa như không hề hay biết gì, mặc cho hai người đỡ cũng không phản ứng. Nếu chỉ là đỡ người đi thì không quá mệt, nhưng Trương thị không hề nhúc nhích nên như thế này cũng không khác gì khiêng một người.

"Này tam tẩu, ngươi có đi hay không, không đi ta mặc kệ ngươi đấy." Tuy Liễu thị thấy Trương thị đáng thương thật, nhưng thấy Trương thị không còn chút sức sống nào thì nàng chỉ muốn mặc kệ Trương thị.

Trương thị không có phản ứng gì, nhưng Tam Nha lại sốt ruột: "Đừng mà tiểu thẩm, nương của ta chỉ là... chỉ là bị lạnh cóng chân nên không đi được thôi, đường cũng không dài lắm mà? Thẩm giúp ta đi, được không?"

Liễu thị tức giận lườm Tam Nha một cái, hơi hối hận mình vì đã lắm chuyện. Nàng thoáng liếc Trương thị, không thấy Trương thị có chút phản ứng nào thì tức giận, véo Trương thị một cái thật mạnh. Nhưng Liễu thị véo đến mức ngón tay phát đau mà Trương thị không hề phản ứng. Nàng đổi tay, véo thêm vài cái, nhưng Trương thị giống như người chết vậy, không hề phản ứng lại.

Tay Liễu thị chạm vào da Trương thị thì thấy lạnh, hơn nữa Trương thị không nhúc nhích gì, Liễu thị sợ hãi. Nàng đưa tay quơ quơ trước mắt Trương thị thì cảm thấy có một luồng khí lạnh từ tay chân truyền đến khiến nàng sợ hãi, khuôn mặt tái nhợt.

Chắc là Trương thị không... chết đâu nhỉ?

Liễu thị run run rẩy rẩy duỗi tay ra, để ngón tay dưới mũi Trương thị, khi nàng cảm nhận được hơi thở mỏng manh như có như không thì mới thở phào nhẹ nhõm. May mà Trương thị còn sống, nếu đỡ người chết đi dọc đường còn không phải dọa chết nàng.

Trương thị này cũng thật là, giả chết cái gì!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp