Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 11


1 tháng

trướctiếp

Vì đề phòng đồ ăn lại bị Cố Phán Nhi một lần nữa ăn sạch, Cố Thanh múc ra hai bát to.

Người nào đó ăn hai bát canh thịt còn chưa no oán niệm vô hạn uống ba bát to canh gà, lại xử lý nửa chậu rau dại rồi mới phẫn nộ buông đũa xuống. Không phải là do nàng đã ăn no, mà vì ánh mắt của tiểu tướng công quá mức 'đắm đuối đưa tình', khiến cho nàng thật sự ngượng ngùng lại nhét thêm đồ ăn vào miệng.

Nhìn hai người đã khóc đủ, đang vô cùng quý trọng ăn từng miếng thịt, Cố Phán Nhi nhún vai xụ mặt, mang theo giá đỗ nhỏ đi ra khỏi nhà, ngồi trong sân ngược đãi tiểu hài tử.

"Đều sáu tuổi rồi, còn chưa được mười ký, đệ có thấy bẽ mặt không?"

"Đại tỷ tỷ..."

"Lại không bị bệnh tim, đi được vài bước là toàn thân run lên, đệ làm từ nước hả?"

"Đại tỷ tỷ, đệ, đệ không phải..."

"Nói chuyện cũng lắp bắp, đệ còn có thể làm gì?"

"Đệ..."

"Nói chuyện ấp a ấp úng, như nữ hài tử, đâu giống nam nhi."

"..."

"Khóc cái gì mà khóc, cười cho đại tỷ tỷ nhìn xem!"

"Hu hu!"

"Cười còn khó coi hơn khóc, đệ vẫn khóc đi!"

"..."

Cố Thanh vốn không định để ý đến, nhưng thật sự không nhìn nổi, một phát ôm lấy Cố Bảo Nhi, trừng mắt liếc nhìn Cố Phán Nhi, khinh bỉ nói: "Ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi, còn bắt nạt trẻ con, thật sự là con mụ điên không có mặt mũi!"

Cố Phán Nhi sờ mũi, chỉ nhìn trời, nhìn không chớp mắt.

"Anh rể, đệ không có việc gì, đại tỷ tỷ của đệ nói đúng, là đệ vô dụng." Cố Lai Bảo lau nước mắt, hít mũi, vẻ mặt khổ sở.

Cố Phán Nhi lập tức nói: "Đó, là tự đệ ấy thừa nhận, không liên quan gì đến ta đâu nhé!"

Cố Thanh trừng mắt: "Ngươi thật sự không thể nói lý!"

Không biết Tứ Nha lại gần từ khi nào, vừa khéo nghe được một câu nói này của Cố Thanh, lại thấy hắn tỏ vẻ bất mãn nhìn Cố Phán Nhi, lập tức cuống lên, kéo áo Cố Thanh, vội vàng giải thích: "Anh rể đừng tức giận, đừng trách đại tỷ tỷ của muội, đại tỷ tỷ chỉ đầu óc hơi chậm chạp, không hề ngốc, thật ra tỷ là người tốt, muội nói là thật, tỷ ấy thật sự không quá ngốc, chỉ hơi ngốc thôi."

Cố Thanh nở nụ cười, nhưng nụ cười kia nhìn sao đê tiện, kể cả Cố Lai Bảo cũng lén vui vẻ.

Cố Phán Nhi câm nín, trong lòng như có vạn con mẹ nó lướt qua, nếu như không phải định lực đầy đủ, nếu như không phải biết rõ Tứ Nha vô tâm, kiểu gì cũng phải túm Tứ Nha lên đánh trăm lần lại trăm lần!

Sau khi ăn xong, cuối cùng Trương thị không mở miệng hỏi vay tiền, mang theo một trai một gái về nhà.

Sau khi về đến nhà nhìn thấy chồng và nữ nhi, Trương thị không khỏi hơi áy náy, mình ở nhà đại nữ nhi ăn thịt ăn canh, hai người trong nhà kể cả mùi thịt đều không ngửi thấy.

Mới vừa đặt Bảo Nhi lên trên giường, còn chưa kịp đắp chăn, Chu thị đã tiến vào, há mồm là hỏi: "Vợ lão tam, như thế nào? Đại Nha có cho ngươi tiền không?"

Trương thị cứng đờ, cười khổ nói: "Nương, con không tiện mở miệng."

Chu thị vừa nghe, lập tức hét ầm lên: "Sao lại không tiện, ngươi là mẹ nó, chẳng lẽ ngươi làm mẹ mở miệng đòi tiền nữ nhi có thể sai sao? Nếu như không lấy được tiền ngươi về đây làm gì? Đứa nào đứa nấy đều là kẻ đòi nợ, trong nhà không có nhiều tiền để mua thuốc cho các ngươi đâu, nếu như không lấy được tiền thì cứ chờ chết đi!" Nói xong lại hung hăng phỉ nhổ, không hề liếc nhìn Cố Đại Hà và Bảo Nhi ở trên giường, quay đầu đi lên thượng phòng.

Hai vợ chồng Cố Đại Hà nhìn nhau, đều cười khổ, lạnh lẽo trong lòng.

Chu thị chạy về thượng phòng đột nhiên khựng lại, khịt mũi, giữa chân mày đều là nghi ngờ, mới vừa rồi không chú ý đến, hiện giờ mới cảm thấy không đúng, lại bịch bịch bịch chạy về tam phòng, đầu tiên ngửi thử ở trên thân Trương thị, sau đó ngửi thử trên người Tứ Nha, lại đi đến chỗ Cố Lai Bảo, định ngửi thử xem.

Cố Lai Bảo kinh hãi trong lòng, vội bò vào đầu giường, trốn tránh Chu thị.

Chu thị nheo mắt lại: "Ngươi được đấy ấm sắc thuốc nhỏ, trốn cái gì, ta làm bà nội còn có thể ăn ngươi được sao?"

Cố Lai Bảo không nói, đề phòng trốn vào trong góc, tay túm chặt lấy góc áo.

Thấy thế Chu thị cũng chỉ đành bỏ qua, không thể lên trên giường túm ấm sắc thuốc nhỏ kia được. Nhưng mà nàng vẫn chưa từ bỏ ý định ngửi xung quanh, cuối cùng mẫn cảm phát hiện trên người Trương thị và hai đứa nhãi con này có mùi thịt, mắt lạnh quét vài lần lên trên thân ba mẹ con này, cơn tức dần dần bốc lên.

Chát!

Một bạt tai trong trẻo tát lên trên mặt Trương thị, mặt nàng lập tức sưng phồng lên.

Chu thị chửi ầm: "Đồ con mụ lười không biết xấu hổ, ăn của bà uống của bà, lại còn ăn mảnh sau lưng bà, nhà ta từ trước đến nay thân thiết hiền lành, sao lại cưới ngươi đồ độc phụ hết ăn lại nằm, rảnh rỗi mỗi ngày, từ sáng đến chiều chỉ biết ăn ăn ăn, sao không no chết ngươi đi!"

Cố Đại Hà vốn còn đang nghi ngờ Chu thị định làm gì, không thể ngờ đến trong nháy mắt Chu thị đã đánh vợ mình, lập tức cuống lên, lết lên can ngăn.

"Nương, đừng đánh, đừng đánh, có gì từ từ nói!"

Chu thị trở tay cho Cố Đại Hà một bạt tai: "Ngươi cũng không phải thứ tốt lành gì, bà đây uổng công nuôi ngươi lớn chừng đó, kể cả vợ mình đều không quản được, mỗi ngày bị Tang Môn tinh này sai sử giống như kẻ đần độn. Sớm biết ngươi vô dụng như vậy, đáng nhẽ khi vừa sinh ra đã dìm vào trong thùng nước tiểu chết đuối, đỡ phải bà đây mỗi ngày nhìn thấy lại tức giận."

Cố Đại Hà cứng đờ, mỗi lần bị mắng, Chu thị đều sẽ nói hối hận vì sinh ra hắn, trước kia hắn cảm thấy mình làm không tốt, do đó liều mạng làm việc kiếm tiền, về sau không lưu lại một đồng kiếm được nộp hết lên, nhưng cho dù làm thế, cho tới bây giờ mình vẫn chưa từng được nghe một câu khích lệ.

Hiện giờ Cố Đại Hà chần chừ, chẳng lẽ mình thật sự là đứa con nhặt về sao?

Bởi vì Cố Đại Hà lưỡng lự, Chu thị xả đủ cơn giận lên trên người Trương thị, đánh Trương thị sắp ngất đi mới thu miệng, hung hăng phỉ nhổ một phát mới rời đi, hơn nữa khi rời đi còn dùng lực đá một cước.

"Tang Môn tinh, sớm hay muộn gì sẽ hưu ngươi!"

Chu thị không phải chưa từng nghĩ đến việc kêu Cố Đại Hà hưu Trương thị, dù sao mấy đứa con Trương thị sinh không phải là hàng lỗ vốn thì chính là quỷ đòi nợ, nhưng sau khi hưu còn phải cho sính lễ cưới vợ, lại là một số chi tiêu lớn, Chu thị đâu vui lòng. Vừa tiếc ra tiền lại không bằng lòng trơ mắt nhìn lão tam thành tuyệt hậu, kết quả trút hết cơn tức lên trên người Trương thị.

Trương thị bị đánh, trong lòng cũng oán giận, nhưng nghe được một câu gầm lên sau cùng của Chu thị thì oán giận nữa cũng ỉu xìu xuống, sợ Chu thị thật sự hưu nàng. Đảo mắt thấy Cố Đại Hà có vẻ đờ đẫn mờ mịt, lại sợ hãi: "Đương gia, chàng làm sao vậy? Đừng dọa ta!"

Cố Đại Hà nhìn Trương thị vẻ mặt bầm tím, mờ mịt nói: "Vợ, nàng nói ta có phải do nương nhặt về không?"

Trương thị kinh ngạc, hơi dở khóc dở cười: "Sao chàng lại có thể nghĩ như vậy chứ? Cho dù là ai nhìn thấy đều có thể nhận ra chàng rất giống lão gia tử, sao có thể là nhặt về chứ?"

Cố Đại Hà do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Vậy nàng nói ta có phải là con riêng của lão gia tử không?"

Phải nói, Trương thị cũng bắt đầu hoài nghi.

Bằng không vì sao mẹ chồng luôn không vừa ý với một phòng mình chứ? Nhưng cho dù trong đầu có hoài nghi, Trương thị vẫn không nói ra, dù sao nói nhà chồng không phải chuyện người làm con dâu có thể làm.

Mặt trời ngả về Tây, sắc trời dần tối, thiếu đi chiếu rọi của ánh mặt trời, nhiệt độ cũng dần dần hạ thấp, hà hơi thành làn khói trắng. Nhiệt độ vào đầu xuân của nơi đây còn hết sức rét lạnh, băng ở rất nhiều nơi còn chưa hoàn toàn tan hết, nhưng lại khác xa Táng Thần sơn.

Cố Phán Nhi ngồi ở trong sân, ngây ngốc nhìn về phía Táng Thần sơn, cho dù tầm mắt bị một ngọn núi ngay đầu tiên ngăn chặn, Cố Phán Nhi vẫn cảm thấy Táng Thần sơn vô cùng thần bí, để lộ ra không tầm thường mọi chốn. Người ở nơi đây lại giống như người thường ở trên Trái Đất, vốn không biết chỗ khác biệt của Thần Nông Giá vậy.

Bên ngoài Táng Thần sơn lúc này còn đang kết băng, nhưng Táng Thần sơn lại ý xuân dào dạt.

Mới vừa đến chân Táng Thần sơn, có thể phát hiện ra cỏ mới vừa mọc lên, càng đi sâu vào bên trong càng tràn ngập sắc xuân, mùa đông như thể khoác lên màu xám tro ở bên ngoài, còn bên trong lại không hề bị ảnh hưởng đến. Cũng bởi vì như thế, Táng Thần sơn được một số người phân chia rõ ràng vòng trong với vòng ngoài, người bình thường chỉ dám đặt chân vào vòng ngoài, còn vòng trong thì không dám bén mảng đến.

Có người nói bên trong Táng Thần sơn có yêu quái, có người nói bên trong có thần tiên, truyền bá Táng Thần sơn đến vô cùng thần bí.

Cố Phán Nhi lại không cảm thấy gì, nhân loại có thể tu luyện ra sức mạnh không phải người thường, nếu như thế gian vạn vật sống qua thời gian nhất định thì có thể sẽ trở thành yêu ma tinh quái. Nhưng lại tính quái nữa cũng không đổi được bản tính, giống như câu nói 'chó không đổi được thói ăn phân' vậy, lại ví dụ như cây cổ thụ phải trồng trên đất hút dinh dưỡng trong đất, rời khỏi đất lâu rồi vẫn phải chết, bị hỏa thiêu cũng không sống được, hơn nữa không có khả năng thịnh vượng lâu dài.

Có vẻ như nghĩ quá nhiều, Cố Phán Nhi vỗ trán hoàn hồn, bản thân tu luyện nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy yêu ma tinh quái gì hết, tối đa chỉ gặp được một vài động vật khá thông minh thôi.

Nhưng thông minh có gì lạ chứ? Chó cũng rất thông minh, còn không thường chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng sao?

"Đại Nha, con vỗ đầu như vậy, không đau sao?" An thị ngồi ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào Cố Phán Nhi hồi lâu, thấy Cố Phán Nhi tự dưng đi vỗ trán, không khỏi hơi lo lắng.

Cố Phán Nhi dừng động tác, đưa mắt nhìn: "Ngươi không có việc gì làm sao?"

An thị mím môi, uất ức nói: "Thanh nhi không để cho nương thêu thùa."

Khóe miệng Cố Phán Nhi co rụt: "Trừ bỏ thêu ra, ngươi không có việc gì khác để làm sao? Trong nhà không có việc gì khác nữa à? Ví dụ như cho lợn ăn cho chó ăn cho bò ăn cho gà ăn cho dê ăn gì đó."

An thị cúi đầu, nắm khăn tay, nhút nhát nói: "Nhà người có tiền mới có năm loại động vật Đại Nha con nói, sao chúng ta có thể có được."

"Kể cả con gà đều không có sao?"

"Không có."

Cố Phán Nhi hơi trầm mặc, cảm thấy không có năm loại động vật này cũng không tệ, ít nhất trong nhà gọn gàng. Nhưng chỉ nhà giàu mới có năm loại động vật này là sao? Chẳng lẽ nuôi được là kẻ có tiền, không nuôi được là kẻ không có tiền sao? Liếc nhìn bốn phía trong nhà, kẻ có tiền nuôi hay không thì nàng không rõ, nhưng người nhà chỉ có bốn bức tường chắc chắn không nuôi nổi, nhà này chính là ví dụ tốt nhất.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp