Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 105


1 tháng

trướctiếp

Cố Lai Ngân sờ bụng cũng hơi hận, nhưng cuối cùng không thốt ra lời nào.

Cố Đại Giang thấy mình kêu gào hồi lâu, hai nhi tử đều không để ý đến mình, lập tức không nhịn được, lại nhìn lão nhị lão tứ kêu lên: "Hai ngươi làm thúc cũng không thể trơ mắt nhìn cháu ruột mình bị đánh chứ? Không thấy Tài ca nhi đã khóc đến không thở nổi sao? Còn không nhanh chóng đi hỗ trợ!"

Kẻ đánh người còn là cháu gái ngươi đấy! Cố Đại Hồ thầm oán, liếc nhìn Cố Đại Hải.

Dù sao nếu lão nhị không ra mặt, hắn cũng lười tiến lên.

Cố Đại Hải nhíu mày, hắn tự nhiên không định quản chuyện này, nhưng thấy cứ mặc kệ thì không ổn, nên mở miệng hỏi: "Đại Nha, cháu nói chuyện này làm thế nào?"

Cố Phán Nhi nói: "Rất đơn giản."

Nghe thấy rất đơn giản, đại phòng đều thở phào, nhưng còn chưa hoàn toàn thả lỏng lại bị câu nói tiếp theo của Cố Phán Nhi làm nghẹn họng, trái tim lập tức lại treo lên.

"Hắn dùng tay nào đẩy cha ta thì ta bẻ gãy tay đó của hắn!" Cố Phán Nhi âm trầm nói, sau đó khom người túm Cố Lai Tài đã khóc đến thở không ra lên, lại nói thêm một câu khiến cho người ta dựng cả tóc gáy: "Nếu như cả hai tay đều làm, vậy bẻ gãy cả hai tay."

Cố Đại Hải nhíu mày: "Như vậy chẳng phải không tốt lắm sao, dù sao Tài ca nhi còn là một hài tử."

Cố Phán Nhi lạnh lùng nói: "Không còn nhỏ nữa, tướng công ta cũng mới mười ba tuổi, chỉ lớn hơn hắn một tuổi, nhưng đã biết quan tâm nhạc phụ nhạc mẫu. Hơn nữa ta đã từng nhắc nhở hắn một lần, lần trước nể tình hắn tự mình đụng cánh tay bị thương nên tạm thời bỏ qua, nếu như hắn vẫn luôn đàng hoàng tử tế, có lẽ ta đều quên chuyện lần trước. Ai ngờ hắn lại không thành thật, để cho ta nhìn thấy vừa vặn, đúng lúc nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt."

Cố Đại Hải há to mồm, lại không thể biện bạch thay cho Cố Lai Tài, chỉ bất đắc dĩ nhún vai với đại ca nhà mình, tỏ vẻ chuyện này hắn không có cách nào. Dù sao lời nên nói hắn đều đã nói, theo ý hắn Tài ca nhi cũng nên dạy dỗ một chút, bằng không trưởng thành sẽ thế nào? Nhưng nếu như bẻ gãy tay thì thật sự hơi nặng.

"Hai lần, xem như hai tay là được."

Không hề nhìn thấy một chút vui đùa nào từ trong giọng nói lạnh lùng của Cố Phán Nhi, chìa tay mỗi tay túm lấy một cánh tay, Cố Lai Tài bị dọa sợ đến mặt mũi trắng bệch, nhấc chân định đá nàng, ý đồ tránh ra. Cố Phán Nhi bị đá trúng vài cái, lại không đổi sắc mặt, giọng càng lạnh hơn: "Xem ra ngươi không cần cả chân."

"Đừng, ta không muốn gãy tay gãy chân, hu hu... Cha mau cứu con, đồ ngốc này định đánh gãy tay chân con, con không muốn..." Cố Lai Tài lại lập tức gào khóc lên, ra sức giãy giụa, nhưng cho dù hắn dùng sức đá như thế nào thì Cố Phán Nhi cứ sừng sững không động, giống như không hề đau.

Chính là tay Cố Phán Nhi túm lấy tay Cố Lai Tài càng dùng sức, khuôn mặt phủ đầy sương lạnh chậm rãi nhếch lên một ý cười lạnh.

"Đau, đau! Nương mau cứu con!" Mặt mũi Cố Lai Tài trắng bệch, đau đến run rẩy, chân cũng không dám đạp loạn nữa, bởi vì cứ đạp một cái là tay đau thêm một phần, cảm giác tay sắp bị gãy.

Cố Phán Nhi cười lạnh, âm trầm nói: "Làm tỷ tỷ, ta cảm thấy cần phải cho ngươi tự mình cảm nhận như thế nào là xương cốt bị gãy. Chỉ có người tự mình cảm nhận rồi mới có thể thành thật, bằng không ngươi sẽ không biết người bị gãy xương đau khổ cỡ nào, chỉ đánh ngươi một trận hẳn là không hề công bằng gì với ngươi!"

Vợ chồng Cố Đại Giang vừa nghe Cố Phán Nhi nói như vậy, chỉ biết chuyện này không xong, còn dây dưa nữa tay của tiểu nhi tử xác định bị bẻ gãy, Trần thị theo bản năng lại đánh tiếp, định gỡ ngón tay của Cố Phán Nhi ra.

"Cha, cha quản chuyện này đi chứ! Nếu như tay của Tài ca nhi bị gãy, đời này xong rồi!" Cố Đại Giang lại khẩn cầu nhìn ông cụ, hy vọng ông cụ nói một câu thay cho tiểu nhi tử.

Ông cụ nhíu mày, vốn không định xen vào, nhưng lại thật sự không thể nhìn ta của tứ tôn tử bị gãy, tuy rằng sắc mặt vẫn âm trầm, nhưng cũng nhanh chóng mở miệng: "Được rồi, đại a đầu, dạy dỗ một chút là được. Tài ca nhi này dù sao cũng là đường đệ ruột của ngươi, ngươi không thể thật sự bẻ gãy tay hắn, như vậy..."

Rắc rắc! Rắc rắc!

Hai tiếng xương cốt bị gãy vang lên, giọng ông cụ im bặt, tròng mắt co rụt lại.

Lúc này, Cố Lai Tài kêu lên thảm thiết, âm thanh thê lương vô cùng.

"Gãy, gãy rồi... ngươi đáng chết, lại thật sự bẻ gãy tay Tài ca nhi..." Trần thị không khống chế được nhào lên đánh lại cắn Cố Phán Nhi, dáng vẻ tàn nhẫn muốn xé nát nàng.

Cố Phán Nhi thuận thế buông Cố Lai Tài ra, đột ngột buông ra khiến tay hắn mất chống đỡ, có vẻ mất tự nhiên buông thõng xuống, Cố Lai Tài kêu thảm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Trái tim Trần thị run rẩy, không quan tâm đến đánh Cố Phán Nhi nữa, nhanh chóng nhào lên kêu gào: "Con của ta, con sao rồi? Đừng dọa nương chứ... Các ngươi lũ đáng chết này, còn sững sờ ở đó làm gì? Nhanh mang Tài ca nhi đi tìm đại phu, nếu như chậm trễ chữa trị không khỏi phải làm sao..."

Mọi người bị biến cố này kinh hãi đến sửng sốt, nghe thấy Trần thị gầm lên như vậy mới phục hồi tinh thần lại.

Cố Đại Hải với Cố Đại Hồ nhanh chóng tới gần, nhưng không động vào Cố Lai Tài, vài người của đại phòng tự nhiên có thể tự mình xử lý xong, hai người bọn họ không ai muốn dính vào cả. Nhưng ánh mắt nhìn Cố Phán Nhi lại một lần nữa thay đổi, không nghĩ tới Cố Phán Nhi thật sự ngoan độc như vậy, thật sự bẻ gãy tay người ta.

Điều khiến cho bọn họ cảm thấy giật mình là hai tay này dùng tay không bẻ gãy.

Người của đại phòng đều luống cuống, Cố Phán Nhi cười lạnh, rất tự giác nhường đường, sau đó dời mắt nhìn thượng phòng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, thần sắc trong mắt không rõ.

Không rõ Chu thị đang trốn trong thượng phòng giờ phút này có ý tưởng gì, còn ánh mắt của ông cụ nhìn Cố Phán Nhi cũng thay đổi, thậm chí còn hơi sợ hãi, hiện giờ lại thấy nàng cứ nhìn chằm chằm thượng phòng thì không khỏi hối hận tận đáy lòng. Đại Nha này có thể nhìn thấy Tài ca nhi đẩy ngã lão tam, tư nhiên cũng biết chuyện xấu Chu thị làm ra, có lẽ còn nhìn thấy cả mình nhìn thấy việc này nhưng mặc kệ, nhất thời không khỏi nhíu chặt mày.

Âm thầm oán trách, nếu như trước đó ngăn cản Chu thị, để lão tam mang lương thực về thì tốt rồi.

Đáng tiếc trên đời này không có hối hận, Cố Phán Nhi đột nhiên quay đầu, nhìn thẳng vào ông cụ, trong mắt tối tăm không hề có tình cảm gì, dùng giọng nói lạnh nhạt đến không thể lạnh nhạt hơn nói: "Lão phòng đã nghèo đến cỡ này cơ à, ta không cần lương thực trước đó đã cướp được từ chỗ cha nương ta, coi như bố thí cho các ngươi! Chính là lúa giống đã ngâm nước, hơn nữa các ngươi có đủ lúa giống rồi, chắc sẽ không muốn vài mẫu ruộng kia của cha nương ta. So với lãng phí, còn không bằng trả lúa giống cho cha nương ta, làm trao đổi, ta sẽ coi như chuyện này chưa hề xảy ra."

Ông cụ giật mình, trong này còn có cả chuyện lúa giống nữa? Mình lại không biết.

"Lúa giống do ai lấy, còn không nhanh chóng lấy ra." Ông cụ bị Cố Phán Nhi nhìn đến mất hết thể diện, rõ ràng không phải chuyện hắn làm ra, nhưng bị nàng cứ nhìn chăm chú như vậy, ông cụ gần như đều tưởng lầm do bản thân mình làm ra chuyện này. Mỗi nhà đều có chuẩn bị lúa giống này, không ai đi ghen tỵ với nhà ai cả, nhưng chuyện này do nhà mình làm ra, ông cụ cảm thấy thật hổ thẹn.

Chưa kể đến sau khi nhà lão tam ra ở riêng, tuy rằng lúa giống cũng chuẩn bị cho bốn mẫu ruộng kia, nhưng chưa đưa cho lão tam.

Chỗ lúa giống này hẳn là do lão tam tự mình làm ra, đoán chừng không dễ dàng gì.

Cố Phán Nhi cười khinh, như cười như không nói: "Vậy đa tạ lão gia tử."

Rất nhanh, Hồ thị đã vác một túi lúa giống từ trong đại phòng ra, mặt sa sầm thả xuống trước mặt Cố Phán Nhi, lúc đi còn lơ đãng liếc nhìn nàng vài lần, trong mắt có vài phần tò mò với tìm tòi nghiên cứu.

Vừa nhìn lại là giấu ở trong đại phòng, ông cụ đen mặt.

Cố Phán Nhi mở túi lúa giống ra nhìn xem, thấy không bị tổn hại gì lập tức buộc miệng túi lại, định xách lên bỏ đi, may mà lúa giống này mới ngâm, nếu như nảy mầm đoán chừng không chịu được. Về phần cơn giận cha nương bánh bao đã phải chịu, mặc dù nàng có năng lực giải quyết thay bọn họ, nhưng không định luôn giúp đỡ.

Có vài chuyện cần chính bản thân bọn họ cứng rắn lên mới sẽ không bị bắt nạt nữa, mình giúp được nhất thời không giúp được cả đời.

Nhưng trước khi đi vẫn không nhịn được nhìn chằm chằm thượng phòng, vẻ ngoan độc lóe lên trong mắt.

"Ngươi không thể đi như vậy, bẻ gãy tay người ta rồi cứ thế rời đi, đâu có chuyện ngon ăn như vậy!" Cố Lai Ngân giận dữ chắn trước mặt Cố Phán Nhi.

Cố Phán Nhi dừng lại, vẻ mặt cổ quái nhìn chằm chằm Cố Lai Ngân, sau đó hỏi một đằng trả lời một nẻo nói một câu: "Ta luôn muốn biết rõ ngày ta thành thân, ai là kẻ đánh một gậy lên Thiên Linh Cái của ta, một gậy ngoan độc như kia rõ ràng là định đánh chết ta! Nếu như để cho ta biết là kẻ nào đánh, ta không cần đối phương bồi thường gì cả, để ta đánh trả một gậy là được." Cố Phán Nhi nói xong giơ gậy trong tay lên.

Cầm gậy đến đây vốn định trực tiếp đánh chân Cố Lai Tài, nhưng sau đó nàng phát hiện vẫn trực tiếp ra tay thì tương đối sướng, cho nên mới luôn không dùng đến, nhưng nếu như có người đụng vào, nàng không để ý thay cha bánh bao thử xem cây gậy này có đủ cứng rắn hay không!

Cố Lai Ngân vừa nghe thấy một câu nói cổ quái như vậy của nàng thì không chỉ không cảm thấy kỳ lạ, ngược lại lập tức đổ mồ hôi lạnh, một chút hoảng sợ lóe lên trong mắt, lại vì tuổi quá nhỏ nên không giấu giếm được.

Thật ra Cố Phán Nhi chỉ đang thử thôi, nhưng bây giờ đã xác định bảy phần, nàng nhìn Cố Lai Ngân nhếch miệng cười lạnh.

Xem ra về cơ bản đã có đối tượng để đòi lại món nợ của nguyên chủ!

Một gậy đẩy Cố Lai Ngân ra cách xa mình một chút, sau đó lại ác ý dùng gậy gỗ lên Thiên Linh Cái của hắn, thấy hắn bị dọa sợ đến trắng bệch mặt lùi ra đằng sau, nàng cười quỷ quái, vô cùng quỷ dị liếc nhìn hắn, sau đó nâng lúa giống lên đi thẳng ra ngoài.

Giẫm lên cánh cửa cổng đã đổ trên mặt đất, tâm trạng Cố Phán Nhi sung sướng lạ thường, thoải mái không ít. ...


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp