Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 104


1 tháng

trướctiếp

Nhưng có thể do Cố Đại Hà đã ngã nhiều, cho dù bị đẩy ngã cũng ngã rất có kỹ xảo, không ngã vào chân gãy, nhưng chấn động khi ngã cũng khiến cho hắn đau đến đổ mồ hôi lạnh. Còn Cố Lai Tài đẩy người ngã xuống xong còn ác ý đá cây gậy ra xa. Có thể sợ Cố Phán Nhi phát hiện ra, gây chuyện xong thì nhanh chóng lủi về lão phòng, hơn nữa còn đóng cả cửa vào.

Ngoài cổng truyền đến tiếng động kỳ lạ, người trong phòng đều nhìn ra ngoài, chỉ thấy Cố Đại Hà ngồi dưới đất, lại không nhìn thấy một màn hắn bị đẩy ngã. Đầu tiên Cố Phán Nhi nhíu mày lại, sau đó chân mày lại nhíu chặt thêm, bởi vì nàng phát hiện không thấy cây gậy chống của hắn đâu.

Hơn nữa tư thế này của hắn rõ ràng không phải là tự ngã, cũng không giống với không cẩn thận bị ngã, giống với bị người đẩy ngã. Nghĩ đến âm thanh mới vừa nghe được, Cố Phán Nhi sa sầm mặt. Tuy rằng không hài lòng về cha nương bánh bao của mình, nhưng không có nghĩa rằng người khác có thể bắt nạt, còn để bắt nạt ngay trước cửa.

"Hả, sao hắn lại ngồi ở kia vậy?"

Tư Nam mang theo Đại Phú, Đại Quý mới vừa rẽ sang thì nhìn thấy Cố Đại Hà ngồi ở trước cổng, lập tức dừng bước chân, kêu Đại Phú, Đại Quý đi lên đỡ người dậy. Đợi đến khi hai người qua đỡ người, Tư Nam lại nhìn quanh, nhặt cây gậy bị rơi ở chỗ cách mình không xa lên, đi tới gần Cố Đại Hà.

"Cảm ơn, cảm ơn nhiều." Cố Đại Hà liên tục nói lời cảm ơn, đưa tay nhận gậy.

Tư Nam vừa đưa gậy tới vừa khó hiểu nhìn vào trong cổng, không rõ vì sao Cố Đại Hà lại ngã ngoài này, hơn nữa vẫn chưa có ai đi ra đỡ lấy. Ai biết gậy vừa đưa tới đã bị người cướp đi, giống như một trận gió thổi qua, gậy trong tay không còn bóng dáng, một bóng người hùng hổ chạy tới nhà Toàn Phúc.

Động tác của Cố Đại Hà cứng đờ tại chỗ, hơi ngây ngốc nhìn bóng lưng rơi đi của Cố Phán Nhi, trong mắt khó hiểu.

Từ nhà bên này sang nhà kế bên chỉ có vài bước đường thôi, Cố Phán Nhi đi đến cổng vừa vặn nghe thấy tiếng cửa được buộc lại, ở khe cửa còn có một con mắt đang nhìn lén. Nàng trợn mắt nhìn, nhấc chân đạp tới, cường độ hơn năm mươi ký nện xuống, cánh cửa cổng truyền đến một tiếng vang 'rầm' thật lớn, không chỉ cổng rung rinh, kể cả tường cũng rung động.

Cố Lai Tài đằng sau cửa bị chấn động mạnh, sợ tới mức lùi lại đằng sau vài bước, sau đó 'Hu' bật khóc lớn, vừa lăn vừa bò chạy về đại phòng: "Nương, nương cứu mạng, Cố Đại Ngốc muốn giết con!"

Trần thị đang đắc ý, lương thực cầm về từ chỗ lão tam hôm nay đều là lương thực tốt của năm ngoái, bình thường kể cả ăn Tết trong nhà cũng chưa chắc sẽ nấu. Hai túi lớn mới cầm về này, kiểu gì cũng nếm thử mới mẻ, lại còn cầm về không ít nội tạng lợn. Mình đã ngửi chúng nó, được rửa rất sạch sẽ, không có mùi thúi gì, nấu lên chắc chắn ăn ngon.

Ai nào ngờ đang nghĩ, tiểu nhi tử đã khóc chạy về, dáng vẻ bị người đuổi giết.

"Sao vậy? Đây là sao?" Trần thị vừa nghe là Cố Phán Nhi giết tới đây, lập tức đứng lên, trên mặt cũng hoảng hốt, nghĩ rằng có phải đồ trời đánh này đến đây làm chỗ dựa cho vợ chồng lão tam không.

Cố Lai Tài hu khóc lớn: "Con mới vừa đẩy ngã tam thúc ở cổng nhà Cố Đại Ngốc, còn ném gậy chống của hắn đi, bị nàng nhìn thấy, lập tức đuổi tới đây."

Trần thị vừa nghe vậy hai mắt nhất thời đen thui, giơ tay cho Cố Lai Tài một cái tát: "Con nói con đồ nghịch ngợm này rảnh hơi đi chọc tên què kia làm gì? Nếu như chân tên què kia có vấn đề gì con phải làm sao hả? Lần trước đã nói với con, nhìn thấy thì chuồn ra xa, con còn to gan sáp lại, như vậy chẳng phải muốn chết sao? Hơn nữa con còn để cho đồ ngốc kia nhìn thấy nữa, nương..."

Ngoài cổng truyền đến vài tiếng 'rầm rầm', sau đó 'ầm' bị đạp ra.

Trần thị rụt cổ lại, nuốt lời định nói vào, vội vàng đẩy Cố Lai Tài ra cửa: "Con mau tìm chỗ trốn, con ở đây không an toàn, nương không chặn được đồ trời đánh kia."

Cổng bị người đá văng, người trong nhà lại chậm chạp nữa cũng sẽ phát hiện, cả nhà Toàn Phúc đều chạy ra.

Sau khi nhìn thấy người đạp cửa là Cố Phán Nhi, ai nấy không tự chủ rụt cổ lại.

"Cố Lai Tài đâu?" Cố Phán Nhi trầm mặt xuống lạnh giọng hỏi.

Mọi người buồn bực, sao Tài ca nhi lại chọc phải đồ trời đánh này chứ, chỉ có Trần thị sau khi nghe được lời nàng nói thì run lẩy bẩy, ánh mắt ý bảo Cố Lai Tài đã chạy đi nhanh chóng trốn đi.

Cố Phán Nhi đến bắt người, tự nhiên đưa mắt lên chỗ đại phòng trước, thấy Trần thị đang nháy mắt, không khỏi liếc nhìn theo tầm mắt nàng, vừa liếc đã thấy Cố Lai Tài đang chạy đến phòng để củi. Cố Phán Nhi lập tức cười lạnh, nhanh chóng đuổi theo: "Định chạy trốn, đâu dễ dàng như vậy?"

Nhìn thấy chỉ trong nháy mắt Cố Phán Nhi đã đến đằng sau Cố Lai Tài, mọi người từng lớn mắt giống như gặp quỷ.

Đây vẫn là người sao? Tốc độ của người có thể nhanh đến vậy sao?

Cố Phán Nhi lập tức túm chặt cổ Cố Lai Tài, treo ngược cả người hắn ở giữa không trung, một phát ném xuống đất, sau đó dẫm lên, âm trầm nói: "Chạy đi, sao không chạy?"

Cố Lai Tài hu hu bật khóc: "Cứu mạng, nương ơi, mau cứu con!"

Trần thị vừa nghe thấy tiểu nhi tử khóc, lập tức đau lòng vô cùng, theo bản năng chạy tới, quỳ dưới đất định gỡ chân Cố Phán Nhi ra: "Buông ra, ngươi đồ ngốc này còn không nhanh buông ra, sẽ giẫm chết người."

Cố Phán Nhi cười lạnh, lại càng dùng sức giẫm, Cố Lai Tài đau đến gào khóc to.

Trần thị không dám động, bởi vì nàng phát hiện chỉ cần mình khẽ động, Cố Phán Nhi sẽ giẫm mạnh hơn, nên nàng chỉ đành phải từ bỏ ngồi ở đó, dáng vẻ đau lòng nhưng không có cách nào.

"Sao vậy? Đây là sao? Còn đánh người, hài tử này còn nhỏ như vậy, nếu giẫm hỏng phải làm sao?" Ông cụ vội mở miệng, chuyện này đáng nhẽ nên do Chu thị hỏi, nhưng Chu thị nhìn thấy người đến là Cố Phán Nhi thì đã sớm trốn vào trong thượng phòng, hơn nữa còn buộc chặt cửa.

Tứ tôn tử bị đánh, trong lòng ông cụ cũng giật thột, nhưng không thể trơ mắt nhìn cháu bị đánh.

Cố Phán Nhi lạnh lùng cười, âm trầm quét nhìn bốn phía, phát hiện Cố Đại Giang lại trốn trong đại phòng không thò đầu ra, thật đúng là mẹ nó đồ trứng mềm. Một nhi tử như vậy lại là đứa con Chu thị hài lòng nhất, Cố Phán Nhi không thể không cười nhạo ánh mắt của bà già này, khóe miệng nhếch lên hơi châm chọc.

"Lần trước ta đã nói, đừng để hắn phạm vào tay ta." Cố Phán Nhi trầm mặt, dưới chân lại dùng lực giẫm, hừ lạnh: "Chuyện trước đó không đề cập đến nữa, một lần này hắn đẩy ngã cha ta, các ngươi nói bút nợ này nên tính như thế nào?"

"Này... này..." Ông cụ cũng không biết nên nói sao nữa.

Một bên là tôn tử một bên là nhi tử, theo lý thuyết đứa nào cũng quan trọng, không thể thiên vị ai.

Nhưng ông cụ cũng không thấy Cố Đại Hà bị thương thành thế nào, chỉ nhìn thấy Cố Lai Tài bị Cố Phán Nhi đánh, tự nhiên tương đối lo lắng cho cháu nội. Nhưng đuôi khóe mắt liếc thấy lão đại đang trốn tránh, ông cụ tức lên, dứt khoát không quản chuyện này.

Vì thế sắc mặt hắn trầm xuống: "Đáng, ta không quản chuyện này."

Mọi người cũng rất cạn lời, ngươi nói sao hài tử này lại nghịch ngợm thế chứ? Ba phen hai lượt xuống tay với thúc ruột của mình.

Trần thị thấy không có ai giúp đỡ mình, tiểu nhi tử lại đau đến vẫn khóc hu hu, nàng đau lòng không thôi, nhanh chóng nói: "Này, tứ đệ ngươi không phải cố ý, hắn chỉ ham chơi, ham chơi thôi."

"Ham chơi?" Dưới chân Cố Phán Nhi dùng sức, âm trầm nói: "Ta cũng không phải cố ý, ta chỉ ham chơi, giẫm hắn vài phát thôi, các ngươi một người lo lắng một người khóc là sao chứ?"

Trần thị nghẹn họng, trong lòng cuống lên, mắt sắc phát hiện Cố Đại Giang đang trốn ở bên cạnh không quản gì cả, lập tức vụt đứng lên, chửi ầm: "Giỏi cho ngươi đồ đáng chết này, không thấy nhi tử mình bị bắt nạt sao? Ngươi làm cha trốn ở đó đẻ trứng hả? Còn không nhanh đến hỗ trợ, định đợi đến khi nhi tử ngươi bị người đánh chết mới lên tiếng sao?"

Cố Đại Giang bị Trần thị nói không còn mặt mũi, trái lại muốn tiếp tục trốn tránh, nhưng tình huống như vậy cứ trốn ở đó chắc chắn càng không có mặt mũi, rề rà đi ra, nịnh nọt Cố Phán Nhi: "Đại Nha ngươi xem, ngươi đã dạy dỗ hài tử này, hắn cũng đã biết sai lầm, không bằng thả hắn ra được không? Đại bá nhận lỗi thay hắn?"

Cố Phán Nhi lạnh mặt, không hề định thả người.

Nếu như dễ dàng thả người như vậy, chẳng phải quá lợi cho tiểu tử này sao?

Cố Đại Giang thấy mình đã nói chuyện nhưng Cố Phán Nhi vẫn không chịu thả người, sắc mặt lập tức khó coi. Ở trong nhà này hắn là trưởng tử, bình thường nói chuyện có thể tác dụng như nửa ông cụ, bình thường hiếm có ai không nghe. Nhưng Cố Phán Nhi vốn không để ý đến hắn, Cố Đại Giang cảm thấy không có thể diện, trong lòng tức giận không thôi.

"Hai tiểu tử thúi các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Không thấy đệ đệ các ngươi bị đánh sao? Còn không nhanh ra kéo người!" Cố Đại Giang biết cổng nhà mình chắc chắn bao nhiêu, Cố Phán Nhi chỉ mấy đá đã đá văng ra, có thể thấy được sức của nàng lớn cỡ nào, tuy rằng hắn giận dữ nhưng lại không dám thật sự tới gần phía trước.

Hai huynh đệ Kim Ngân vừa nghe vậy, liếc mắt nhìn nhau, đều nhận thấy vẻ hoảng sợ ở trong mắt đối phương.

Lần trước bị đánh đến bây giờ còn chưa khỏe, hiện giờ dù đánh chết bọn họ cũng không muốn đi ra, dù sao Tài ca nhi bị vậy là xứng đáng, đều làm chuyện xấu xa gì. Hai người Kim Ngân tự nhận không phải người lương thiện gì, nhưng chuyện đánh trưởng bối, bọn họ không làm được.

Hồ thị túm chặt lấy Kim ca nhi, giọng the thé nói: "Cha lại không phải không rõ, lần trước Kim ca bị nội thương còn chưa khỏi hẳn! Đại phu đã nói, phải dưỡng thương cẩn thận, hắn đâu quản được chuyện này, ai có bản lĩnh thì tự đi mà lo." Nếu như không có ai để ý càng tốt, tiểu thúc này phải dạy dỗ cẩn thận.

Cố Lai Kim lập tức có lý do không cần ra mặt, cúi đầu nhận mệnh để cho vợ mình kéo đi.

Còn Cố Lai Ngân thấy đại ca nhà mình không đứng ra, cũng không muốn mình đi ra ăn đánh, trong lòng tức đệ đệ này vô cùng. Ngươi nói ngươi làm chuyện xấu thì làm, làm ra còn để cho người bắt được, vậy là bản thân ngươi xứng đáng. Không ai quản được chuyện này cả, ngươi tự mình nhận lấy đi, dù sao kẻ ngốc này không đến mức đánh chết người, tối đa chỉ dạy dỗ một trận.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp