Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 103


1 tháng

trướctiếp

Tam Nha hơi do dự, đầu ngón chân móc nền nhà, hồi lâu mới ngẩng đầu lên: "Nhà ta không có tiền!"

Mua chút lương thực cần bao nhiêu bạc nhỉ? Mặc dù Tư Nam là công tử ca, nhưng hắn vẫn hiểu rõ giá lương thực, tiền mua năm mươi ký lương thực còn chưa đủ mua một đĩa điểm tâm hắn ăn trong ngày thường. Cho nên nói chút bạc này chỉ là một đĩa điểm tâm hắn chưa chắc đã chạm đến một khối, vốn chẳng là gì.

Nhưng Tư Nam sẽ không coi rẻ như thế mà nói ra, chỉ nói: "Đại tỷ nàng có, vả lại cho dù đại tỷ nàng không có, bổn công tử cũng không có sao? Nếu như nàng băn khoăn, vậy coi như mượn của bổn công tử."

Tam Nha buồn bã nói: "Ta không có tiền trả."

Tư Nam ngẫm nghĩ, chớp mắt nói: "Vậy không sao, không phải nàng biết giặt quần áo sao? Bổn công tử còn có thể ở trong thôn một khoảng thời gian, bình thường quần áo không có ai giặt, nếu như nàng không để ý thì có thể giặt cho bổn công tử, bổn công tử tính tiền công cho nàng."

Tam Nha nghe vậy trầm tư, tuy rằng giặt quần áo cho công tử bệnh kiều xấu xa này làm cho nàng cảm thấy kỳ quái, nhưng không chừng cũng là một biện pháp kiếm tiền. Trong nhà không có gạo không có lương thực, lại không có nguồn thu nào khác, phần công việc này vừa vặn giải quyết việc cấp bách cho nàng, không bằng đồng ý trước.

"Tiền công tính như thế nào?" Việc Tam Nha quan tâm nhất là đây.

Tư Nam vừa nghe thấy Tam Nha định đồng ý, lập tức nói: "Quần áo của bổn công tử được làm từ gấm lụa tốt nhất, hơn nữa đều từ nhất phẩm tú nổi danh nhất tỉnh thành, bởi vì giá khá cao, do đó tiền công giặt quần áo này cũng sẽ cao hơn bình thường rất nhiều, bổn công tử không bạc đãi nàng, giặt một bộ năm mươi văn tiền được chứ?"

Tam Nha không khỏi quan sát quần áo ở trên người Tư Nam, miệng không tự chủ lẩm bẩm: "Ăn mặc đẹp như vậy ra cửa cũng không sợ bị người đánh cướp lột sạch."

Tư Nam: "..."

Đại Phú Đại Quý nhún vai liều mạng nín cười.

"Như thế nào? Hay nàng cảm thấy năm mươi văn quá ít..."

Tam Nha xua tay cắt lời: "Được rồi, ngươi đừng khoe ngươi nhiều tiền ở trước mặt ta, ta nhận việc giặt quần áo này!" Đại tỷ nói đúng, người này không thể so với người khác, nếu không sẽ tức chết người.

Một bộ quần áo của người ta đáng giá ngàn vàng, mình thì đang rầu rĩ vì cơm chiều, vốn không thể so sánh được.

"Ngươi đừng nói chuyện này với người khác, cũng đừng nói với cha nương ta, coi như ta cầu xin ngươi." Tam Nha không muốn để cho người khác biết mình giặt một bộ quần áo cho Tư Nam là có năm mươi văn tiền, như vậy mặc dù nương sẽ vui vẻ, nhưng không muốn cha thoải mái theo, hơn nữa còn phải đề phòng người bên lão phòng kia quấy rối.

Tư Nam lập tức bảo đảm: "Nàng cứ yên tâm, bổn công tử tuyệt đối không nói ra."

Tam Nha gật đầu, sau đó nói: "Mọi chuyện đã nói xong, không có chuyện gì khác nữa, ngươi vẫn nhanh đi về đi!" Nói xong Tam Nha kéo Tứ Nha không hề quay đầu đi thẳng vào phòng mình.

Lưu lại Tư Nam ở đó ngẩn ngơ, cảm thấy Tiểu Tam Nha này cũng quá lạnh nhạt.

Vì thế hắn bắt đầu không tự tin với bản thân, hỏi Đại Phú: "Dáng dấp của bổn công tử khó coi sao?"

Đại Phú nói: "Nô tài chưa bao giờ thấy ai có dáng dấp đẹp bằng công tử."

Tư Nam lại hỏi Đại Quý: "Bổn công tử trông giống kẻ xấu sao?"

Đại Quý lắc đầu: "Công tử là người tốt."

Khuôn mặt tuấn tú của Tư Nam trở nên khó coi: "Nếu như dáng vẻ bổn công tử dễ coi lại là người tốt, vì sao Tiểu Tam Nha luôn không muốn gặp bổn công tử chứ?"

Đại Phú, Đại Quý suy nghĩ một chút, nói: "Khả năng do tính tình Tam Nha cô nương tương đối lạnh nhạt, hơn nữa tuổi còn quá nhỏ, cho nên còn chưa có lý giải khách quan về xấu đẹp. Lâu ngày thấy lòng người, tin tưởng ngày sau Tam Nha cô nương nhất định sẽ hiểu công tử, biết được chỗ tốt của người." Nhưng lại thầm oán, công tử ngươi luôn theo đuổi tiểu cô nương người ta làm gì? Chẳng lẽ còn định cưới người ta sao? Người ta mới mười một tuổi!

Tư Nam nghe xong cảm thấy có đạo lý, trong đầu cũng cân bằng hơn.

"Đi thôi, nhanh đỡ bổn công tử về, cứ luôn ở trong sân nhà người ta cũng không được hay lắm." Tư Nam còn có phần canh cánh trong lòng chuyện Tam Nha không mời mình vào ngồi, lúc đi còn không nhịn được liếc ra đằng sau.

Tạm thời giải quyết được vấn đề kiếm sống, Tam Nha lại vẫn không giãn chân mày ra, bởi vì sớm hay muộn Tư Nam sẽ về thị trấn, đến lúc đó phần công việc này sẽ không còn. Việc nàng lo lắng nhất là mình tiêu tiền mua lương thực về có thể giữ được không? Có phải khi mình đi ra ngoài, lương thực lại bị lấy sạch không.

Lo lắng bà nội ruột mình còn không bằng nói càng không yên lòng với cha ruột mình.

Tam Nha vừa suy xét vừa bôi thuốc cho Tứ Nha, bên tai lại truyền đến từng trận hút khí của Tứ Nha, rất hiển nhiên bị đau, nàng không khỏi nhíu mày: "Về sau muội thông minh nhanh trí chút, đánh không lại thì bỏ chạy, đừng ngu ngốc chịu đánh."

Tứ Nha nói: "Tứ đường ca cướp lúa giống của muội, tam tỷ nói đó là lương thực một năm của nhà ta." Sau đó lại tố cáo có dáng có hình: "Cha còn trách muội cắn tứ đường ca, muội rất không vui."

Lúc này Tam Nha mới nhớ tới còn chuyện lúa giống nữa, không khỏi lại thêm oán trách Cố Đại Hà, trong đó xen lẫn một chút ý hận. Cần cha như vậy làm gì chứ, người bị đánh đồ bị cướp đều không giúp được gì, lại còn trách cứ Lưu Nhi, bản lĩnh của người cha này thật sự tốt, thật sự rất tốt!

Nàng cười khẩy, một chút ý cười âm trầm treo bên miệng Tam Nha, ngón chân cong lên.

Nếu như không phải đang khoanh chân ngồi ở trên giường, đoán chừng lại bấm xuống đất.

"Lưu Nhi ngoan, đừng nói với bất cứ người nào chuyện tam tỷ giặt quần áo cho người ta kiếm tiền, tam tỷ muốn để dành tiền mua lúa giống, trồng lên là lương thực một năm này của chúng ta sẽ có." Tam Nha quyết định không lấy lương thực trong nhà nữa, dù sao chuyện này nên để người lớn đi giải quyết, mình chỉ cần lo cho bản thân và Tứ Nha là được.

"Lưu Nhi không nói!"

"Ngoan!"

Cố Đại Hà chống gậy vào lão phòng, vốn tưởng rằng mình cầu xin Chu thị là có thể lấy về một ít lương thực, ai ngờ Chu thị không hề thông cảm, ngược lại hết sức không kiên nhẫn đuổi Cố Đại Hà ra ngoài, nói gì mà đã phân gia, không có lương thực đói chết cũng đáng, không có một chút quan hệ gì.

Về phần trước đó lấy lương thực, Chu thị không hề thừa nhận, mắng Cố Đại Hà là đồ đòi nợ.

Đồ đã vào trong túi Chu thị, làm gì có chuyện lấy về được?

Người nhà Toàn Phúc đều biết điểm này, chỉ một mình Cố Đại Hà còn ngây ngốc đến gần, bị chửi cũng xứng đáng.

Cố Đại Hà khó nhọc chống gậy nhảy ra, mệt đến ngồi ở cửa sân lão phòng, chân đau đến hắn không đi nổi, nhưng trong lòng càng khó chịu, không khác nào bị giội cho một chậu nước lạnh, quá lạnh. Thoạt đầu còn khổ sở định gạt lệ, nhưng bây giờ thì có cảm giác muốn khóc đều không khóc được.

Đây là nương ruột sao? Cố Đại Hà lại một lần nữa tự hỏi mình, cảm thấy mình được nhặt về nuôi.

Trong thượng phòng, ông cụ thấy Chu thị còn hùng hổ, hắn vốn phiền chán nhíu chặt mày lại, khiển trách: "Bà nên biết đủ đi, lão tam đến đòi chút lương thực là sao? Có thể ăn chết bà à?"

Chu thị trừng mắt: "Bà đây nuôi ra một đồ vô ơn, nói một chút thì sao?"

Ông cụ nói: "Bà cứ tiếp tục làm đi!" Sau đó cũng lười nói, đi tới đi lui trong phòng, thỉnh thoảng ngó ra bên ngoài, cũng không biết đang nghĩ cái gì, dáng vẻ lo lắng.

"Đi tới đi lui gì thế, nhìn đầu ta choáng váng!" Chu thị khẽ kêu lên.

Ông cụ vừa nghe thì dừng lại, lục ra một túi to từ trong phòng, không hề nói gì với Chu thị, tự mình lấy lương thực. Chu thị thấy ông cụ không đi tới đi lui nữa, cũng không quản hắn làm gì, ngồi ở trên giường khâu quần áo.

Cố Đại Hà ngồi ở trên bậc cửa nghỉ ngơi hồi lâu mới chống gậy đi về nhà, đi được một nửa đường thì ông cụ đã đuổi theo từ đằng sau, nhét một túi vào trong lòng hắn, nói: "Chút lương thực này không nhiều, con ăn tạm, nếu không còn lại qua lấy. Con đừng nói với nương chuyện này, nếu nàng biết được sẽ lại ầm ĩ."

Cố Đại Hà ước chừng túi to trong tay, vốn nên hết sức cảm động lại chẳng biết sao có một cảm giác châm chọc, lương thực gần một trăm ký, còn chưa bao gồm mấy thứ nội tạng lợn chỉ đổi về một túi lương thực chưa tới năm ký, còn có dáng vẻ 'rất quan tâm đến ngươi', chẳng lẽ không cảm thấy châm chọc sao?

Nếu như có cốt khí thì nhất định sẽ ném chỗ lương thực này về.

Nhưng nghĩ đến hai hài tử trong nhà vẫn còn chờ ăn cơm, Cố Đại Hà cắn răng rưng rưng nhận lấy túi lương thực, thấp giọng: "Con đã biết, về sau sẽ không."

Về phần về sau sẽ không cái gì, chỉ có trong lòng bản thân Cố Đại Hà mới rõ.

Ông cụ nghe vậy rất vừa lòng, cho rằng nhi tử này vẫn rất hiếu thuận, vẫy tay kêu Cố Đại Hà đi về.

Cố Đại Hà không nói gì nữa, chống gậy chậm rãi đi về nhà.

Nhưng thế sự sẽ không bởi vì ngươi nuốt giận nên sẽ đối xử tốt với ngươi, cho dù Cố Đại Hà vì hai hài tử nên mang lương thực về, âm thầm chịu đựng, đầy lòng ấm ức, người khác nhìn sẽ không cảm thấy hắn đáng thương, thậm chí sẽ cho rằng đó là đương nhiên, kể cả năm ký lương thực kia cũng sẽ không lưu lại cho hắn.

Ông cụ lấy lương thực cho Cố Đại Hà bị Cố Lai Tài nhìn thấy, hắn nhanh chóng chạy đến chỗ Chu thị tố cáo. Chu thị vừa nghe lương thực nhà mình bị cầm đi lập tức giậm chân giận dữ, ném quần áo mình đang khâu xuống, tức tối chạy ra ngoài, khi đi ra cửa vừa vặn gặp ông cụ quay về.

Chu thị lườm ông cụ, không thốt một lời tiếp tục chạy về phía Cố Đại Hà.

Vài bước đã đuổi kịp Cố Đại Hà chưa đi xa, không nói lời nào cướp lại cái túi, hơn nữa còn phỉ nhổ hắn: "Nhà này đều đã phân ra còn định lấy chút lương thực đó của bà đây, cửa đều không có! Nhanh lăn xa cho bà, còn quay lại bà đây tự mình đánh gãy chân ngươi."

Ông cụ cứ đứng ở cửa nhìn xem như vậy, không lên tiếng, chỉ một lát là xoay người đi vào.

Còn Chu thị nói xong cũng hùng hổ vào cửa, không hề để ý đến Cố Đại Hà ở đằng sau sẽ như thế nào.

Cố Đại Hà ngây ngốc, kinh ngạc nhìn nương mình không hề quay đầu đi vào, không rõ cha có nhìn thấy một màn mới vừa rồi không, nếu như thấy vì sao không nói gì nương. Trong lòng hắn vốn còn có một chút cảm động, nhưng vừa bị Chu thị ầm ĩ như vậy, một chút cảm động kia cũng trở nên nhạt nhẽo.

Đứng đờ đẫn tại chỗ hồi lâu, Cố Đại Hà mới hoàn hồn, xoay người chống gậy nhảy về nhà.

"Thằng què chết tiệt, đi chết đi!" Không biết Cố Lai Tài xông từ đâu ra, một tay đẩy Cố Đại Hà vừa đi đến cổng nhà Cố Phán Nhi ngã xuống đất, 'bộp' tiếng gậy gộc bay ra rất xa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp