Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 102


1 tháng

trướctiếp

"Chỗ đằng sau núi còn lớn hơn nữa, sao ngươi không mua?"

"Ta muốn đấy, ngươi chịu sao?"

"..."

Cố Thanh đen mặt, vừa nghe nói cần hai mươi lượng bạc đã theo thói quen đau lòng, trong đầu gảy bàn tính tách tách, hai mươi lượng bạc này rốt cuộc mua được bao nhiêu lương thực, đủ ăn bao nhiêu năm. Sau đó tính toán như vậy, khuôn mặt nuôi dưỡng đến trắng nõn của Cố Thanh đều tái đi, đau lòng đến run rẩy.

Đồ không đương gia, không biết củi gạo dầu muối đắt! Cố Thanh nghĩ vậy.

Suy nghĩ một chút, hắn vừa định mở miệng, Cố Phán Nhi đã cướp lời trước: "Đừng nói với ta trong nhà không có bạc!"

Cố Thanh mấp máy môi, gần như định hỏi 'Sao ngươi biết ta đang định nói gì?', thấy Cố Phán Nhi tỏ vẻ ta đã sớm hiểu biết ngươi thì hắn lại nuốt lời nói kia về.

"Nơi đó gần chân núi không an toàn." Cố Thanh đành phải điều hòa.

Cố Phán Nhi cười lạnh: "Ta lại cảm thấy nhà mình ở gần nhà bà nội, càng không an toàn, ngươi thấy thế nào?"

Cố Thanh mấp máy môi, thật sự hơi cạn lời, không biết nên biện bạch ra sao.

Cố Phán Nhi lại nói: "Hôm nay nàng có thể đến nhà cha ta khuân đồ, nếu như ngày mai ta không có nhà, nàng sẽ dám đến nhà ta khuân đồ, ngươi có tin không? Đến lúc đó ngươi có thể ngăn cản sao? Cho dù ôm nương ngươi cùng nhau khóc."

Sự thật này thà rằng tin là có còn hơn không, Cố Thanh ngầm cân nhắc trong đầu, bạc này còn phải giấu sâu chút.

An thị lại đang nghe lén ở bên cạnh run lẩy bẩy, nhớ tới ngày hai người thành thân lúc trước, dáng vẻ hung ác của Chu thị kia còn có Trần thị giống như châu chấu kia, An thị không tự chủ được sợ hãi. Mình không thể trêu chọc vào một nhà bên cạnh này, nếu như có thể tránh được bao xa thì cố hết sức tránh xa.

Vẫn là con dâu tốt, biết suy nghĩ cho nhà mình.

Nhưng nếu như tới quá gần sau núi, An thị cũng không yên tâm lắm, chân mày nhẹ nhàng nhíu lại.

Cố Thanh lại viện cớ nói: "Ta cần thương lượng lại chuyện này với nương đã."

Cố Phán Nhi bĩu môi: "Thương lượng cái gì, nương ngươi vẫn luôn nghe mà! Nếu như nương ngươi phản đối thì đã sớm đề xuất, còn không đề xuất là chấp nhận, có biết không?"

An thị: "..."

Cố Thanh: "..."

Cuối cùng Cố Thanh không có cách nào nữa, đành phải nói: "Bản thân ta cũng cần cân nhắc xem."

Cố Phán Nhi nghe vậy nói thầm: "Như vậy coi như viện cớ."

Có là viện cớ hay không Cố Thanh không quản, dù sao hắn cần phải cân nhắc suy xét chuyện này, cho dù không vì cái gì khác, để cho mình thích ứng một chút cũng được. Phải biết rằng đây không không phải chuyện hai mươi lượng bạc, sau khi mua đất còn xây nhà, xây nhà cũng phải tốn không ít bạc, nhìn con mụ điên này, không biết đến lúc đó còn giày vò ra bao nhiêu bạc nữa.

Lại ngẩng đầu lên nhìn cái lều, Cố Thanh nói thầm trong đầu: Như vậy không phải rất tốt sao?

Một lần này Cố Phán Nhi không thúc giục hắn, chỉ nói: "Ngươi cứ chậm rãi cân nhắc đi, dù sao thời gian vẫn còn nhiều. Đang là ngày mùa bận rộn, muốn xây nhà cũng không mời người được. Chờ ngày mùa đi qua lại vào mùa mưa, không thích hợp xây nhà, thời gian hai ba tháng này đủ để cho ngươi cân nhắc. Nhưng mà, nếu như mảnh đất này bị người khác mua mất, ta lại đổi một một mảnh khác lớn hơn, thật ra ta cảm thấy diện tích mười mẫu vẫn hơi nhỏ, hai mươi mẫu còn tạm được."

Cố Thanh đen mặt: "Ngươi định xây nhà hay làm ruộng?"

"Nghe ngươi nói như vậy, ta cảm thấy vừa xây nhà lại làm ruộng thật ra tốt hơn chút!"

"..."

Ba mẫu đất ngươi trồng trọt còn gào thét ầm ĩ lên, đòi hai mươi mẫu đất, làm hết sức nguyên một ngày!

"Rảnh rỗi thì đi luyện thuốc của ngươi đi, thuốc trong một đỉnh kia của ngươi là dược liệu tốn hơn hai mươi lượng, nếu như luyện hỏng, ngươi khỏi phải nghĩ đến chuyện mua đất xây nhà nữa!" Cố Thanh đen mặt, tức giận trừng mắt lườm Cố Phán Nhi, đột nhiên cảm thấy xây nhà hình như còn có lời hơn lãng phí của con mụ điên này.

Cố Phán Nhi sờ mũi, nghĩ một đỉnh thuốc đâu ra, tối đa chỉ có một tầng mỏng manh bên dưới thôi, đoán chừng không cạo ra đồ giá trị hai lượng, tiểu tướng công quá coi trọng bạc. Như vậy không được, về sau phải để cho hắn đau lòng nhiều hơn, quen rồi sẽ không còn keo kiệt như vậy nữa.

Nhưng trải qua nhắc nhở như vậy của Cố Thanh, Cố Phán Nhi ngầm tính, hình như thời gian đã đến, nên vội vàng rút lửa, tay đỡ dược đỉnh, dùng linh khí áp súc toàn bộ dược khí xuống dưới đáy dược đỉnh, cho đến khi linh khí trên thân dùng hết mới miễn cưỡng chặn lại, mở nắp đỉnh ra, sau đó úp sấp đỉnh vét thuốc trong đó.

Vốn nên luyện ra viên thuốc, nhưng bây giờ là trạng thái dược cao, chỉ có thể tự mình nặn.

Chuyện này cũng không có cách nào cả, ai bảo mình không biết chế thuốc, hơn nữa linh lực cũng quá thấp.

Sức mạnh hỡi sức mạnh, Cố Phán Nhi siết chặt nắm tay, nhất định phải nhanh chóng khôi phục tu vi.

"Sao thế? Thuốc luyện hỏng hả?" Cố Thanh vẫn luôn nhìn chằm chằm kể từ khi nàng vét dược cao ra, chưa từng nghĩ nàng có thể luyện ra thuốc tốt gì, chỉ trông cậy vào nàng đừng luyện hỏng lãng phí dược liệu.

Cố Phán Nhi nhón một khối dược cao nặn thành viên đưa tới, cười tủm tỉm nói: "Không hỏng, thuốc tăng lực mới ra lò, không có tác dụng phụ gì, ngươi có muốn nếm thử một viên không? Bảo đảm sau khi ngươi uống vào sẽ sảng khoái tinh thần, toàn thân tràn ngập sức lực."

"Không, ta sợ uống vào tiêu chảy!"

"..."

Đúng là, muốn tìm một người thử thuốc đều không được! Cố Phán Nhi nhìn thể cao màu đen đã nặn thành viên này, khẽ thở dài, dáng vẻ thật sự không tốt lắm, nhưng dược hiệu có lẽ không kém mới đúng.

Đúng rồi, tìm Tứ Nha thử xem, chắc uống vào đến ngày hôm sau sẽ mọc răng.

"Không được cho nương ta uống, nếu như uống hỏng bụng ngươi phải xong đời!" Cố Thanh lại thêm một câu.

Cố Phán Nhi khựng lại, liếc xéo tới, nàng vốn không có ý tưởng này, nhưng tiểu tướng công keo kiệt này vẫn quá gì kia, sao không tin vào thực lực của nàng chứ?

Sớm hay muộn ngươi phải cầu xin ta cho uống, hừ! Cố Phán Nhi oán thầm, sau đó cẩn thận cất dược cao vào trong hộp gỗ, cũng lười nặn thành viên. Tuy rằng vẫn nên dùng hộp ngọc để đựng thuốc thì tốt hơn, nhưng dù sao trong nhà không có hộp thuốc, kể cả đồ gốm đều không có, chỉ tạm chấp nhận dùng hộp gỗ vậy.

Cũng may không phải thuốc quý giá gì, dược hiệu cũng chẳng dễ bị xói mòn như vậy, dùng hộp gỗ coi như thích hợp.

Lại nói Tư Nam rời khỏi nhà Cố Phán Nhi, đi thẳng tới nhà Tam ha, vừa lúc nhìn thấy Tam Nha mới vừa ăn cá nướng về, ánh mắt hắn sáng lên tới gần: "Tiểu Tam Nha, nghe nói nhà các nàng bị cướp, bổn công tử đến nhìn xem, có cần giúp đỡ gì không?"

Nghe Tư Nam gọi mình là Tiểu Tam Nha, Tam Nha cảm thấy như đang gọi vịt con, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức sa sầm: "Ngươi đến đây làm gì? Đây là chuyện nhà ta, không cần ngươi tới quản."

Khuôn mặt tuấn tú của Tư Nam suy sụp, đáng thương tội nghiệp nói: "Ta chẳng phải là bạn sao? Bạn quan tâm đến bạn chẳng phải là lẽ thường à?"

Bạn? Tam Nha hoài nghi nhìn chằm chằm vào Tư Nam.

Sau đó nàng cho ra kết luận, Tư công tử không phải đang nói đùa thì chính là đầu óc bị bệnh nặng.

Hắn một nam nhân có tiền đòi làm bạn với mình một tiểu thôn cô? Chuyện này nói ra ai tin chứ? Giả vờ giả vịt gì chứ, vừa thấy đã không giống người tốt, chưa biết chừng đang có ý tưởng lệch lạc gì.

Nhưng Tam Nha không hề cho rằng Tư Nam sẽ có ý tưởng gì với mình, bởi vì nàng không cho rằng mình có gì đáng để cho hắn chú ý, chỉ riêng chuyện Cố Phán Nhi đại tỷ mình này khiến cho nàng hoài nghi.

"Đừng định nhắm vào đại tỷ ta qua ta, đầu tiên ngươi không qua được cửa của ta đâu." Tam Nha nghĩ tuy rằng mình không đến mức luôn bám lấy đại tỷ nhà mình không buông, cuộc sống phải dựa vào bản thân mới được, nhưng cũng không định chọc giận đại tỷ nhà mình, khi khó khăn vẫn là đại tỷ mới có thể giúp đỡ.

Tư Nam cứng đờ, trong lòng ấp úng nghĩ: Bổn công tử nhắm vào Hắc Phụ kia từ khi nào chứ?

Phi! Chính là Hắc Phụ kia, ai thích chọc đi mà chọc!

Đảo mắt lại đổi một bộ mặt tươi cười đuổi theo, hết sức thân cận nói: "Đừng như vậy mà Tiểu Tam Nha, nhưng thật ra là đại tỷ nàng đang bận không rảnh, do đó ta thay mặt đến đây nhìn xem có gì giúp đỡ được không. Nàng nhất định đừng khách khí đấy, có việc gì cứ sai bổn... khụ, sai Đại Phú, Đại Quý đi làm."

Nằm không cũng trúng đạn, Đại Phú, Đại Quý hết sức bi ai, rất bất đắc dĩ.

Thấy Tam Nha vẫn không để ý đến mình, Tư Nam lại tỏ vẻ quan tâm nói: "Nàng xem Tiểu Lưu muội muội bị thương nặng như vậy, sao không bôi chút thuốc chứ! Ta vừa vặn mang theo thuốc trị thương đến, nàng cầm bôi cho Tiểu Lưu nhé. Đại Quý, còn ngây ra đó làm gì? Nhanh lấy thuốc ra!"

Đại Quý thật sự hơi thất thần, nhưng vẫn ngoan ngoãn vội vàng lấy thuốc ra.

Thật ra thuốc trị thương này chẳng phải đặc biệt mang theo gì cả, là kẻ nô bộc bên người, một vài loại thuốc thiết yếu vẫn phải luôn mang theo trong người. Tam Nha không biết một điểm này, nhưng cho dù nàng biết rõ cũng sẽ hơi cảm động, từ nhỏ đến lớn vài tỷ muội không ít lần bị thương, cho nên tuy rằng Tam Nha nhìn vết thương ở trên người Tứ Nha thì hơi đau lòng, nhưng cũng không để ý quá mức, dù sao trong nhà không có thuốc để dùng.

Nhưng Tư Nam đưa thuốc tới vẫn khiến nàng rất cảm kích, một lần này không tỏ vẻ khó chịu với hắn, sau khi nhận lấy thuốc từ Đại Quý gật đầu nói cảm ơn hắn, tiếp theo kéo Tứ Nha vào nhà, bôi thuốc cho muội muội.

Ở phòng bếp, Trương thị vẫn ngồi dưới đất lặng yên rơi lệ, rất khổ sở.

Tam Nha còn chưa đi đến đã nhìn thấy, không khỏi giật mình tại chỗ, tạm thời không biết có nên tiến lên không.

Tư Nam thấy thế đảo tròng mắt, lại nghĩ tới cái gì, nói với Đại Phú: "Chẳng phải lương thực của ta sắp ăn hết rồi sao? Dù gì ngày mai cũng phải đi mua, tiện thể mua một ít cho bá mẫu."

Đại Phú gật đầu: "Vâng, công tử!" Nhưng trong lòng lại nói, công tử có thể ăn như vậy từ khi nào chứ? Rõ ràng chỗ lương thực này nhiều đến đủ cho ngươi ăn trong vòng ba tháng!

Tam Nha dừng lại, quay đầu: "Đây là ý của đại tỷ ta?"

Tư Nam nghe vậy cứng đờ, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, giải thích: "Ta cảm thấy nếu như đại tỷ nàng biết thì cũng có ý này. Nhưng nàng biết đấy, đại tỷ nhà nàng là người tương đối ngượng ngùng, quan tâm các nàng chưa bao giờ sẽ nói ra ngoài miệng, cũng ngại hành động. Huống hồ ngày mai bọn ta thật sự định đi mua lương thực, chuyện này chỉ tiện thể, nàng đừng nghĩ nhiều." Hắc Phụ kia ngượng ngùng con khỉ gì, nàng chính là đồ cặn bã!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp