Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 100


1 tháng

trướctiếp

Cố Đại Hà đổ mồ hôi lạnh: "Không, không có."

"Chúng ta có rất nhiều lương thực sao?"

"Không, không có nhiều."

"Vậy vì sao cha lại muốn đưa hết đồ ăn cho bà nội?"

"..."

Cố Đại Hà luống cuống há to mồm, rất muốn mở miệng giải thích gì đó, lại có vẻ cực kỳ vô lực. Bởi vì cho tới bây giờ hắn cũng không ngờ nương của mình lại là như vậy, nương than nghèo chuyển sạch lương thực là chỗ dựa sinh tồn của bọn họ đi. Hắn cũng rất muốn đến hỏi nương ruột của mình, tất cả rốt cuộc là vì sao.

Nhưng mà... nhưng mà... Cố Đại Hà thật sự không biết nên làm cái gì mới được nữa.

Trong nhà lại không có lương thực, cho dù mình không ăn, hai nữ oa này cũng cần phải ăn. Nhưng mình đã tặng tất cả lương thực trong nhà ra ngoài, đây là lỗi của bản thân hắn, nhưng định để hai hài tử gánh vác lấy. Cố Đại Hà cảm thấy mình không hề có tôn nghiêm của một người làm phụ thân ở trước mặt hài tử, cảm giác thất bại với vô lực cho đến bây giờ chưa từng có trào dâng trong lòng.

"Cha, cha thật hiếu thảo, nhưng con không thể tiếp nhận loại hiếu thảo này của cha. Những mì gạo này là đại tỷ tặng cho cha, nhưng nội tạng lợn là do con kiếm về, cha có biết con rửa nội tạng lợn cả ngày, rửa đến tay đều ngâm đến phù thũng. Những rau dại này cũng là con lên trên núi lấy từng cây về, vì lấy được rau càng non mềm, trời còn chưa sáng con đã lên núi. Đồ của con, cha dựa vào đâu lấy ra tặng người vậy?" Ánh mắt Tam Nha âm u nhìn chằm chằm vào Cố Đại Hà, trong mắt không hề có một chút tình cảm gì, lạnh đến khiến cho người ta hốt hoảng, trên mặt vẫn không hề có biểu cảm gì.

Đầu ngón chân bấm chặt trên nền bùn, giống như không cảm thấy đau đớn.

Tâm đều lạnh, chút đau đớn ấy có là gì chứ?

Vốn tưởng rằng sau khi ra ở riêng cuộc sống nhà này sẽ dần dần tốt đẹp lên, Tam Nha thậm chí đã tính toán xong, chỉ cần mình chịu khó một chút, mỗi ngày lấy nhiều rau dại chút, dùng rau dại thay thế lương thực, lương thực ở trong phòng bếp có thể ăn đến thu hoạch vụ thu, nhưng chút tính toán này đều đã bị vô tình phá vỡ.

Tam Nha không khóc, cũng không khóc được, chỉ dùng đầu ngón chân bấm chặt xuống để phát tiết.

"Các, các con đừng lo lắng, cha nhất định sẽ không để cho các con đói bụng." Cố Đại Hà nói ra lời này không hề tự tin gì, kể cả cơm chiều ngày hôm nay hắn đều không biết kiếm đâu ra. Đến bên nhà cũ sao? Nương vừa đến chỗ mình khuân đồ sẽ đồng ý sao? Trong đầu Cố Đại Hà có rất nhiều không chắc chắn.

Chẳng lẽ đi đến chỗ đại khuê nữ? Cố Đại Hà cảm thấy bản thân không có mặt mũi này, còn sợ đại khuê nữ nóng nảy lên đánh người nữa.

Tam Nha buồn bực cười lạnh với Cố Đại Hà, không nói có thể hay không, vẻ mặt kia đã nói rõ tất cả, nàng kéo tay Tứ Nha, xoay người ra cửa.

Cố Đại Hà hoảng loạn định nhảy đuổi theo: "Hai tỷ muội các con định đi đâu?"

Tam Nha không quay đầu lại, cũng không nói gì, bước đi vững vàng tới trước. Tứ Nha đi được vài bước quay lại đằng sau ngờ nghệch nhìn Cố Đại Hà, vẻ mặt ngơ ngác, cũng không có bất cứ vẻ gì.

Rốt cuộc là nguyên nhân gì mới khiến cho hai khuê nữ đều như vậy chứ? Cố Đại Hà ngơ ngác đứng tại chỗ nghĩ.

Đi được một lát, Tứ Nha hỏi Tam Nha: "Tam tỷ, chúng ta không đi nhà đại tỷ sao?"

"Không đi, mình ra bờ sông."

"Làm gì?"

"Bắt cá ăn, bằng không buổi tối chúng ta sẽ đói bụng."

"Vì sao không đi nhà đại tỷ chứ, nhà đại tỷ chắc chắn có đồ ăn ngon."

"Nhà đại tỷ đúng là có đồ ăn ngon, nhưng mà mình không thể ăn cả đời ở đó được, lại nói hai ta đều đến nhà đại tỷ, vậy có phải cha nương cũng sẽ đi đến cùng không? Làm thế đại tỷ sẽ mất hứng."

"Tam tỷ, muội không thích cha, cũng không thích ăn cá."

"Lưu Nhi ngoan, tam tỷ đã học dì An làm cá như thế nào, đến lúc đó cá làm ra chắc chắn ăn ngon. Về phần cha mình... Tam tỷ cũng không thích, nhưng hắn là cha chúng ta, đây là chuyện chẳng có cách nào cả."

"Giống như bà nội là nương của cha sao?"

"..."

Tam Nha không nói gì nữa, ánh mắt bắt đầu trở nên sâu thẳm, đầu ngón tay lại vô thức vừa đi vừa bấm xuống đất.

Chỉ chốc lát sau đã đến bờ sông, ở đó không có ai, gần đó cũng không có bóng dáng nào. Tam Nha cởi áo khoác rách nát ra, mặc áo mỏng nhảy xuống sông, nước sông tháng ba vẫn rất lạnh, lạnh đến khiến nàng run rẩy, nhưng hình như nàng đã quen, rất nhanh đã chui vào trong nước. Còn Tứ Nha thì ở trên bờ sông ôm lấy quần áo của Tam Nha chờ đợi, thỉnh thoảng liếc nhìn xung quanh, nhưng có phần không tập trung, do đó không hề chú ý đến có một tiểu tử choai choai đang đi về phía bờ sông.

Bốp! Bốp!

Tam Nha tay mắt nhanh nhẹn, rất nhanh đã bắt được hai con cá, vứt lên trên bờ.

Tứ Nha nhào lên bắt cá, Tam Nha ướt sũng chui lên từ dưới sông, khi đang gom quần áo tới trước người vắt khô, đằng sau truyền đến một tiếng kêu, Tam Nha lập tức cứng đờ tại chỗ.

"Ôi trời, Cố Tam Nha ngươi rơi xuống nước sao?" Tiểu tử choai choai đã sắp đi đến bờ sông, vừa hay nhìn thấy Tam Nha đang vắt áo, hơn nữa còn nhìn thấy một ít bụng của nàng: "A, ta nhìn thấy bụng của ngươi! Nương ta nói phi lễ chớ nhìn, ta thấy thân thể của ngươi, ngươi phải gả cho ta, về sau ngươi chính là vợ của ta!"

Tiểu tử này họ Vương, tên là Vương Hổ. Là hộ từ bên ngoài đến thôn này, dáng vẻ đen đúa khỏe mạnh, chính là rất không dễ nhìn. Tam Nha luôn không ưa gì tiểu tử này, muốn tìm cơ hội đánh hắn, nhưng tiểu tử này không phải kẻ đứng đắn, luôn muốn chiếm hời từ chỗ nàng, do đó bình thường Tam Nha thấy hắn là trốn đi rõ xa.

Không ngờ bắt con cá còn bị tiểu tử này nhìn thấy được, sắc mặt của nàng lập tức khó coi.

"Gả cho ngươi? Ngươi cứ nằm mơ đi! Cho dù ta gả cho kẻ chốc đầu cũng không gả cho ngươi!" Kẻ chốc đầu ở trong miệng Tam Nha cũng là người trong thôn này, bởi vì hồi nhỏ sinh bệnh, do đó trên đầu không hề mọc tóc, cho đến bây giờ còn thường xuyên mọc đốm chảy mủ, vừa tới gần là có thể ngửi thấy hương vị khó ngửi.

Vương Hổ thấy Tam Nha so sánh mình với kẻ chốc đầu, lập tức giận dữ, nhìn Tam Nha đang ướt lướt thướt từ trên xuống dưới một lần, sau đó cười he he nói: "Dù sao ta đã nhìn sạch thân thể của ngươi, ngươi không muốn gả cũng phải gả, ta trở về nói với nương ta, kêu nương của ta đi cầu hôn, nếu như ngươi không gả thì ta sẽ nói với cả thôn, khiến cho ngươi mất hết thể diện!"

Tam Nha tức giận nhặt tảng đá ở bên bờ sông ném hắn: "Ngươi đi chết đi, dù mất hết thể diện ta cũng không gả cho ngươi!"

Vương Hổ chạy đi nhanh như chớp, Tam Nha không ném trúng hắn một lần nào, nghe thấy Vương Hổ vừa chạy vừa cười đắc ý, nàng chỉ mong cầm đao chém hắn. Tuy rằng Vương Hổ này đã mười ba tuổi, nhưng vóc người không cao hơn nàng bao nhiêu, có vóc người tương tự với Cố Thanh hiện giờ. Không phải Tam Nha coi thường hắn, mà người Vương gia bọn họ đều có vóc dáng thấp, Vương Hổ này chắc chắn không thể cao lên được, xác định là đồ lùn.

Bởi vì Vương gia này là hộ từ bên ngoài đến, luôn nghĩ cách tìm cô nương trong thôn về làm dâu, nhưng cho dù nhà nghèo nhất trong thôn cũng chướng mắt nhà bọn họ, mấy năm trước còn thuê ruộng nhà người ta cày cấy. Tuy rằng lúc này đã khai hoang có ruộng của mình, nhưng ruộng gần bên đều để người trong thôn mở mang không còn dư, ruộng nhà bọn họ ở xa nhất, chỉ riêng khi đi làm việc thôi đều ngại mệt tốn nhiều thời gian.

Huống hồ Tam Nha cũng chướng mắt Vương gia bọn họ, cảm thấy người nhà họ đều gian xảo, không giống người tốt.

Tuy rằng nàng rất buồn bực chuyện mình bị người ta nhìn thấy bụng, nhưng không quá quan tâm. Nàng thường xuyên xuống sông bắt cá, chuyện bị người nhìn thấy là sớm hay muộn, cô nương trong thôn đều không biết bơi lặn, chỉ có một mình nàng biết cũng bị người ta nói. Trước đó có không ít người nói ra nói vào, nhưng khi đó nàng không bị người nhìn thấy thôi, bị người nhìn thấy nàng cũng chẳng cảm giác có vấn đề lớn bao nhiêu.

Mình vẫn còn mặc quần áo, chỉ không cẩn thận để lộ một chút bụng thôi, không thể ép nàng gả đi được.

Huống hồ lộ chút bụng này quan trọng hay là toàn bộ bụng quan trọng hơn chứ?

Không xuống nước sao bắt được cá ăn?

Trước khi chưa phân gia mình đã không ít lần mang Tứ Nha đến đây bắt cá, đều bởi vì bụng đói không chịu được, nếu như không phải mình học bơi lội bắt cá, có lẽ hai tỷ muội đã sớm chết đói.

Tam Nha nghĩ như chuyện đương nhiên, nhưng lại không ngờ rằng Vương Hổ mới vừa về nhà đã ầm ĩ với cha nương mình, nói muốn cưới Tam Nha về. Hơn nữa còn lớn tiếng nói nàng tắm rửa ở trong sông, bị mình nhìn thấy hết, hắn phá hủy trong sạch của người ta nên phải cưới người ta về.

Bà Vương vừa nghe nhi tử nhìn sạch người ta, suy nghĩ đầu tiên cũng là cưới người ta về. Nhưng vừa đảo mắt ngẫm nghĩ, nàng lại cảm thấy phẩm cách của cô nương này có vấn đề, có nữ oa tử nhà ai sẽ xuống sông tắm rửa chứ, sau khi nữ oa lớn đến ba tuổi, tắm rửa đều ở trong nhà, sợ bị người ngoài nhìn thấy.

Sau đó bà Vương này nghĩ phẩm cách của cô nương này không tốt, nhà mình không thể cưới về được.

Nhưng lại nghĩ nhà mình là hộ từ bên ngoài đến, luôn không được trong thôn chào đón, kể cả họp trong thôn đều không gọi bọn họ. Nếu như có thể cưới cô nương trong thôn về làm con dâu cũng rất tốt, nhi tử đã mười ba tuổi, đã đến tuổi cưới xin, nhưng bà mối đều không muốn đến cửa, hơn nữa cho dù giới thiệu cũng không phải người trong thôn, điều kiện kém vô cùng.

Nhà Cố Tam Nha là gia đình tầm trung, chính là trong nhà có một lão già không tử tế gì. Nhưng nàng đã bị nhìn sạch, không gả cho nhi tử mình cũng không gả ra được, lễ hỏi này chắc chắn có thể cho ít, có thể không cho gì còn tốt hơn. Mười một tuổi là hơi nhỏ, đính hôn trước, qua hai năm lại cưới về.

Vừa nghĩ vậy, tâm tư bà Vương này lập tức rõ ràng: "Con thật sự thích cô nương này? Nếu như con thích thật, nương sẽ đi cầu hôn cho con, đến lúc đó đính hôn, cô nương này chính là vợ của con."

Vừa nghe thấy Cố Tam Nha là vợ mình, Vương Hổ đâu còn không vui, lập tức gật đầu.

Không thể không nói Vương Hổ này vẫn rất tinh mắt, oa tử trong thôn đều nói Cố Tam Nha lỗ mãng, không giống cô nương gia, kể cả tiểu tử nhìn thấy nàng đều lẩn đi thật xa, sợ đối phương vừa mất hứng sẽ đánh người. Nhưng bọn họ chỉ chú ý đến sự hung hãn của nàng chứ không chú ý đến khuôn mặt càng ngày càng xinh đẹp kia, còn Vương Hổ thì rất cẩn thận chú ý đến.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp