Nàng Dâu Mạnh Mẽ Nhà Nông

Chương 1


1 tháng

trướctiếp

"Đại Nha, thứ tốn cơm gạo nhà ngươi còn không chịu dậy đi cho heo ăn, lười như thế này muốn chết à."

"Ta nhổ vào, bây giờ gả chồng rồi, bà nội ta đây cũng không gọi nổi nữa sao? Kêu xé trời cũng không để ý."

"Dựa vào đâu? Chỉ dựa vào việc các ngươi đều là thứ ốm bệnh, sớm muộn gì cũng chết."

"Tránh sang bên, đừng cản trở ta gọi người."

Bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng đập cửa, mạnh đến mức bụi bặm trên tường cũng rơi xuống. Cố Phán Nhi nằm trên giường lăn qua lộn lại, cáu kỉnh kéo chăn che kín đầu, nhưng âm thanh kia vẫn vang lên không ngừng, nàng không cách nào ngủ tiếp được. Nàng nhất thời cảm thấy khó chịu nổi, đột nhiên nhảy xuống giường, còn không đi giày đã chạy tới cửa, kéo cửa ra thét lớn: "Mới sáng sớm đã gào thét cái gì thế hả!!!"

"Ai ôi!"

Cửa mở ra đột ngột, một bà lão mái tóc thưa thớt nhưng được chải chuốt tỉ mỉ đứng không vững ngã lăn vào cửa, lăn đến bên chân Cố Phán Nhi. Nếu không phải Cố Phán Nhi né nhanh thì bà ta đã đè lên chân nàng rồi.

"Được lắm đồ tốn cơm tốn gạo này, đồ sao chổi, mở cửa cũng không nói một tiếng, muốn ta ngã chết đúng không! Ngươi cho rằng ta ngã chết rồi thì ngươi không cần làm việc sao? Biết ngay đồ ĩ ngươi không tốt đẹp gì, tính nết lười biếng y hệt như nương ngươi, chỉ mong bà già này chết đi thôi..." Bà lão không ngừng mắng mỏ.

Cố Phán Nhi mất kiên nhẫn ngoáy lỗ tai, khẽ gầm: "Câm miệng!"

Tiếng gào thét của bà lão bỗng nghẹn lại, sau đó lập tức vỗ đùi gào to hơn: "Trời ơi, mọi người mau tới xem đứa cháu gái tốt của ta này. Sao mệnh của bà già này lại khổ như vậy? Vất vả nuôi nàng lớn như vậy, cả nhà ăn không đủ no để tích cóp cho nàng gả ra ngoài, bây giờ lại đối xử với bà già này như vậy. Sao ta lại nuôi được một đứa vong ơn bội nghĩa như vậy chứ? Bây giờ nàng trưởng thành rồi, có bản lĩnh rồi lại ngỗ nghịch với trưởng bối! Mới nói hai câu đã chê bà già này ầm ĩ, ông trời ơi, sao không để cho bà già này chết đi..."

Tiếng khóc của bà lão vô cùng thê lương, nhưng lại sấm to mưa nhỏ, chỉ gào khóc chứ không hề có giọt nước mắt nào.

Cố Phán Nhi trợn mắt líu lưỡi, khóe miệng run rẩy: "Vậy thì bà đi chết đi!"

Bà lão vừa nghe lập tức bò dậy, vung tay đánh về phía Cố Phán Nhi, mở miệng chửi rủa: "Đồ bất hiếu ngươi đáng bị thiên lôi đánh, dám kêu bà đây đi chết. Đồ xui xẻo mệnh cứng chuyên khắc người, khắc chết hai muội muội đoản mệnh của ngươi còn chưa nói, bây giờ còn muốn khắc lão nương, lẽ ra lúc sinh ngươi ra ta nên bóp chết ngươi rồi, còn dám trốn..."

Không trốn chẳng lẽ để ngươi đánh sao? Cố Phán Nhi muốn đánh trả, nhưng lại không dám đánh.

Nàng và bà lão này không có quan hệ gì, nhưng thân thể này lại có! Nếu muốn ra tay, từ nay về sau nàng đừng mong sống yên trong Cố gia thôn này. Với một nơi coi trọng đạo hiếu như nơi này, cho dù nàng không bị đánh chết thì cũng bị phỉ nhổ đến chết.

Cố Phán Nhi vừa mới xuyên tới đây, còn chưa hiểu tình hình, nàng không muốn chết đâu.

Nhưng miệng bà lão này rất quá đáng, cứ như không có cửa vậy, nếu không có ai kêu ngừng thì nàng vẫn cứ thế mắng tiếp. Cố Phán Nhi lại đứng quá gần, không tránh kịp nên bị đánh mấy cái. Đừng thấy bà lão đã ngoài năm mươi mà lầm, sức nàng rất lớn, vừa đánh vừa cào, làm Cố Phán Nhi đau đến nhe răng nhếch miệng.

Không đánh người thì ném người được đúng không?

Cố Phán Nhi trốn một lát, sau đó không nhịn được mà xách bà lão lên ném ra ngoài cửa.

Rầm, cửa đóng lại! Nàng rống lên cách một cánh cửa: "Mụ chằn nhà ngươi quá đáng ghét."

Một người đàn ông què chân vội vàng chạy tới không nhìn thấy cảnh bà lão bị ném ra ngoài, nhưng hắn đúng lúc nghe thấy câu nói bất kính kia của Cố Phán Nhi, lập tức sợ chết khiếp, vội vàng khiển trách: "Đại Nha, sao ngươi có thể nói chuyện với bà nội ngươi như vậy? Mau xin lỗi bà nội đi."

Phụ nhân theo sát bên cạnh người đàn ông què chân cũng nghiêm mặt nói: "Đại Nha, nghe lời cha ngươi, mau xin lỗi bà nội."

Cố Phán Nhi nhìn qua khe cửa, thấy người tới thì khóe mắt giật giật.

Đôi phu thê này chính là cha mẹ Cố Đại Nha, theo trí nhớ trong đầu thì đây rõ ràng là hai kẻ ăn hại.

Có lẽ bà lão bị hành động của Cố Phán Nhi dọa sợ. Nàng vẫn luôn làm hùm làm hổ ở Cố gia, sao có thể ngờ được một nha đầu ngốc ngày thường giống như hũ nút đánh chết cũng không dám lên tiếng này lại dám động tay động chân với bà nội là nàng. Cho dù mông không đau nhưng trong lòng nàng cũng hơi sợ hãi.

Nha đầu ngốc này không thể so với những người khác, sức đánh có thể so với một thanh niên cường tráng. Tuy rằng chưa từng ra tay, nhưng dù sao nàng cũng là một kẻ ngốc, lúc động thủ sẽ không giả vờ, nói không chừng còn mất hết tính người.

Bà lão nghĩ thầm trong đầu, định bỏ qua nhưng lại cảm thấy quá mất mặt, miệng kêu la: "Nương của tôi ơi, cháu gái muốn quăng chết bà nội đấy. Rốt cuộc ta nuôi một đứa cháu gái hay nuôi gia súc đây!" Nàng vừa lăn lóc bò dậy đã chạy thẳng tới chỗ cha mẹ Đại Nha, túm được mẹ Đại Nha bèn ra sức đánh đập.

"Cháu gái ta đang yên ổn lại bị người mẹ hết ăn lại nằm như ngươi dạy dỗ trở nên như thế, đồ đàn bà xui xẻo bại gia, sao lúc trước ta lại để lão Tam cưới cái đồ như ngươi chứ."

Mẹ Đại Nha nào dám trốn, chỉ rụt cổ lại chịu đòn, đau đến mức hai mắt đỏ bừng.

Cha Đại Nha nóng nảy, không dám đi can ngăn nhưng lại đau lòng khi vợ mình bị đánh. Hắn chỉ đành che chở vợ mình, cùng chịu đòn.

Cố Phán Nhi liếc mắt qua khe cửa nhìn ba người, khuôn mặt nhỏ nhắn đen gầy của nàng run rẩy!

Đây chính là người nhà của nguyên thân!

Trong lòng nàng vô cùng buồn bực, không nhịn được đạp mạnh cửa.

Rầm!

Bà lão bị tiếng vang làm giật mình dừng lại, hơi hoảng sợ nhìn cánh cửa vẫn đang run rẩy, trong lòng lo lắng, nha đầu ngốc này bị quỷ nhập sao?

Sao... sao nhìn giống như bị điên vậy?

Nhiều năm như thế nàng không ném nha đầu ngốc này đi cũng bởi vì nha đầu ngốc này chỉ ngốc chứ không điên, chỉ biết vùi đầu làm việc. Nhưng xung quanh không phải là không có kẻ điên, một khi phát điên sẽ ra tay tàn nhẫn, đánh cả người già trẻ em, bà lão cũng sợ Đại Nha ngu ngốc sẽ nổi điên đánh người.

Mình vừa đánh mẹ của Đại Nha, ai biết Đại Nha ngốc này có báo thù cho mẹ nàng hay không. Vừa rồi nàng đã ném bà già này ra ngoài, nếu dùng thêm chút sức thì không biết sẽ bị ném thành thế nào.

Cố Phán Nhi ở trong phòng đạp xong một cước thì đi thẳng về giường, cứng ngắc mà ngã xuống giường, mở to mắt nhìn lên nóc phòng, vẻ mặt như bị sét đánh.

Sao lại xuyên qua chứ? Còn trùng tên trùng họ, đến cả tên mụ cũng giống nhau.

Có thể cuộc sống hằng ngày của cha mẹ nguyên chủ rất cực khổ cho nên vẻ mặt của hai người vô cùng khắc khổ. Cố Phán Nhi nhìn vậy trong lòng đắng ngắt, dứt khoát nhắm mắt lại, mắt không thấy tim không đau. An ủi rằng dù sao đây cũng là cha mẹ nguyên chủ, có liên quan gì đến nàng đâu. Thân thể này của nguyên chủ đã sớm bị ép gả qua đây, đang đội khăn voan, không biết là bị ai đập cho một gậy, đánh đến hồn phi phách tán, sau đó bị nàng chim cưu chiếm tổ chim khách.

Nàng sờ đỉnh đầu, trên đó có một cục u to như cái bánh bao, có thể thấy người này ra tay tàn nhẫn thế nào.

Yên tĩnh chỉ được một lát, không lâu sau bên ngoài lại trở nên ồn ào. Ngay cả tiểu tướng công và mẹ chồng nàng cũng gặp chuyện. Tuy rằng Cố Phán Nhi vẫn làm bộ như không nghe thấy gì, nhưng tiếng gào thét bên ngoài càng lúc càng lớn, không ngừng lọt vào tai nàng, khiến người ta phiền không chịu nổi, chỉ muốn tát một cái chết bà già kia.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, bà già này họ Chu, là bà nội của nguyên chủ, là một nhân vật ích kỷ lại thiên vị không có điểm dừng. Nguyên chủ đã chịu không ít đòn từ nàng.

Nàng gả cho ông nội của nguyên chủ, sinh được bảy người con, sống được năm người, một con gái và bốn con trai. Cha nguyên chủ đứng thứ hai trong số bốn người con trai.

Con gái là Cố Đại Hoa, lớn tuổi nhất, đã xuất giá từ lâu, sinh được hai con trai một con gái. Con trai lớn Cố Lai Kim năm nay mười chín, lấy vợ là Hồ thị, sinh được một con gái; con trai thứ hai Cố Lai Ngân mười sáu tuổi; con trai thứ ba Cố Lai Tài mười hai tuổi; con gái Nhị Nha, mười lăm tuổi.

Con trai thứ hai Cố Đại Hải, ba mươi bảy tuổi, lấy vợ là Lý thị, chỉ sinh được một đứa con là Cố Lai Điền, mười bốn tuổi.

Con trai thứ ba Cố Đại Hà, ba mươi bốn tuổi, cha ruột của nguyên chủ, vợ là Trương thị, sinh được sáu đứa con, sống bốn, nguyên chủ Cố Phán Nhi, tên mụ là Đại Nha, là con cả, mười sáu tuổi, Tam Nha Vọng Nhi mười một tuổi, Tứ Nha Lưu Nhi chín tuổi, nhỏ nhất là con trai sáu tuổi, vốn tên là Cố Lai Tiền, nhưng nhà Trương thị xuất thân tú tài sống chết không để cho con trai nhỏ mang tên này, đổi thành Cố Lai Bảo, lại còn đặt đại danh cho ba con gái nên bị mẹ chồng Chu thị ghi hận.

Con trai thứ tư Cố Đại Hồ là con có lúc về già, mới mười tám tuổi, vợ là Liễu thị, sinh được một con trai là Cố Lai Văn, chưa đầy một tuần.

Ngoài cửa vẫn vang lên tiếng gào thét, cha mẹ nguyên chủ khuyên một câu sẽ bị bà lão chỉ vào mặt mắng mười câu, chửi tới mắng lui cũng chỉ là ham ăn biếng làm, đồ xui xẻo, xấu xa, lời nói rất thô bỉ. Bà lão rất cừ, sau khi mắng xong một vòng vẫn có thể lặp lại mấy lời thô tục, sức chiến đấu cũng không tầm thường.

Ngày hôm qua nguyên chủ đội khăn voan, bọc vải đỏ cũ bị gả đến nhà này.

Nói ra cũng buồn cười, nguyên chủ là một người đầu óc không được lanh lợi, nghe nói lúc Trương thị sắp sinh còn bị bà lão sai đi cắt cỏ heo, còn chưa cắt xong cỏ heo đã sinh. Lúc nguyên chủ ra đời không ai đỡ, bị rơi đập gáy xuống đất. Nàng mười sáu tuổi cũng không có ai đến cầu hôn, sức nàng lớn, tham ăn, có khi ăn không đủ no sẽ phải tranh giành thức ăn, thường xuyên bị đánh. Cũng vì đầu óc nàng không được lanh lợi nên đã bị người ngoài chê cười không ít lần, nên trong nhà nghĩ đến nhà nào không cưới nổi vợ bèn gả nàng đi.

Nhà cách vách cũng họ Cố, cô nhi quả mẫu, dựa vào việc thêu thùa của An quả phụ mà sống qua ngày. Cộng thêm con trai Cố Thanh vì sinh non nên sức khỏe không tốt, cuộc sống hàng ngày cũng khó khăn túng thiếu. Vất vả lắm con trai Cố Thanh đến mười ba tuổi, An quả phụ mệt mỏi sinh bệnh, cộng với Cố Thanh cũng lo lắng sinh bệnh, hai mẹ con đã cảm thấy không còn hy vọng sống nữa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp