Thật kỳ lạ.” Phương Luật hạ giọng lẩm bẩm: “Phong Đội đã mua tinh quặng này với giá rất cao, sao bây giờ lại đột ngột thay đổi ý định, không cần nữa?”
Người phụ giúp vận chuyển ở bên cạnh cũng rất ngạc nhiên: “Bán trao tay cho người khác cũng được chứ, vậy mà trực tiếp để chúng ta xử lý, còn yêu cầu bí mật tiến hành không để ai biết… Thật là kỳ lạ.”
Phương Luật lắc đầu nói: “Thôi quên đi, suy nghĩ của Phong đội từ trước đến nay vẫn luôn khó đoán, chúng ta chỉ cần làm theo lệnh là được rồi.”
Hai người lầm nhầm nói chuyện một lúc rồi nhanh chóng chuyển thùng tinh quặng sang chiếc xe vận chuyển khác.
Lần này xe di chuyển rất ổn định, cục đá bọc trứng nhân ngư bị đè ép dưới một đống khoáng thạch, vậy mà ngay cả chút rung lắc cũng không có.
Nhân ngư đuôi xanh nhỏ dựa vào vách trong của vỏ trứng, an tường nằm thành một bãi như đã yên nghĩ: “Thật tốt, tiết kiệm được một viên thuốc say xe.”
Âm thanh của Linh Linh Bá có vẻ hơi yếu ớt: “Kết quả kiểm tra không có gì bất thường…”
Nếu không có điều gì bất thường, có nghĩa là Phong Bất Yếm đúng là Phong Bất Yếm, bọn họ cũng không có xuyên nhầm vào thế giới đồng nhân văn đã bị sửa đổi nội dung
“Không phải vấn đề gì lớn, cũng đâu phải chưa từng chớt qua.” Sở Thời Thời an ủi nó: “Thương Thành Hệ Thống có bán đồ ăn không? Còn chín tích phân ban đầu, đừng lãng phí.”
Dù có chớt cũng phải ăn cho no rồi tính sau.
Linh Linh Bá bật đèn nhỏ lên, không gian chật hẹp trong vỏ trứng như được trang bị một chiếc đèn sân khấu trong KTV, khiến mái tóc vàng và cái đuôi xanh của nhân ngư nhỏ bị chiếu thành đủ loại màu sắc rực rỡ.
Sở Thời Thời yên lặng che mắt lại: “…”
Trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, có một ngày cậu lại bị chính cái đuôi của mình làm lóe mù mắt cá.
Linh Linh Bá cũng không uể oải lâu lắm: “Ký chủ, đừng từ bỏ, chúng ta vẫn còn cơ hội!”
Nhân ngư nhỏ vừa càn quét đồ ăn xong ngẩng đầu lên, hai má hơi phồng lên, âm thanh mơ hồ hỏi: “Ơ ội?”
“Chúng ta còn có thể tự cứu!” Âm thanh máy móc lại lần nữa tràn đầy phấn khích: “Trước tiên hãy nghĩ cách rời khỏi Khu phế thải!”
Sở Thời Thời vừa mới nhét một cái bánh bao trắng to vào miệng xong, gương mặt vốn đã hơi béo béo mang theo nét trẻ con của cậu thoạt nhìn lại càng tròn vo hơn.
Định giá thực phẩm trong Thương Thành của Hệ Thống rất cao, cậu chỉ có thể mua được suất ăn giảm giá dành cho người mới, tốn bốn tích phân, giới hạn một lần mua, bên trong có bốn cái bánh bao lớn màu trắng.
Nhân ngư nhỏ nỗ lực nuốt xuống cái bánh bao khô cứng, hỏi: “Tỷ lệ thành công là bao nhiêu?”
Linh Linh Bá yên lặng tính toán: “0,3667%.”
Trong thời đại khoa học kỹ thuật ở Tinh Tế, công nghệ tiên tiến đến mức ngay cả bên ngoài khu phế thải cũng được xây dựng hệ thống phòng thủ cơ bản, khiến việc ra vào mà không có thân phận chứng gần như là không thể.
Sở Thời Thời cũng không quá ngoài ý muốn: “Không sao đâu đâu Tiểu Bá. Nhiệm vụ thất bại cũng không có gì đáng xấu hổ, cùng lắm thì khi trở về sẽ bị ông chủ… đầu não mắng một trận thôi, không cần quá sợ hãi."
“Không phải hoàn toàn không có cơ hội nào cả! Ký chủ! Chúng ta có thể!!”
Linh Linh Bá vẫn không từ bỏ: “Thương Thành Hệ thống còn có kế hoạch cải tạo trứng. Nếu tự cứu thành công, chúng ta có thể cải tạo quả trứng thành một căn phòng trứng càng thoải mái hơn!”
Lạch cạch một tiếng, hình chiếu thiết kế ba chiều của vỏ trứng sang trọng dần hiện ra trên màn hình ánh sáng.
Chất liệu của vỏ trứng nhân tạo đơn sơ đã được thay đổi, khiến nó trông càng sáng bóng và có kết cấu hơn. Không gian bên trong trứng hẹp nhỏ cũng được mở rộng, tuy rằng bề ngoài vẫn là một quả trứng nhỏ nhưng bên trong đã trở thành một biệt thự ba tầng cao to sang trọng.
Quả thật chính là tình trứng trong mộng của Sở Thời Thời.
(Đổi từ “Tình nhân trong mộng”)
Bàn tay đang nhồi bánh bao của nhân ngư bé đột nhiên dừng lại: “Nhưng tui vẫn phải phá xác.”
“Ngay cả khi vỏ bị vỡ, vẫn có thể tiếp tục sống trong biệt thự trứng.” Linh Linh Bá nhận thấy Sở Thời Thời có hơi dao động: “Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, thời gian còn lại cậu muốn ở bất cứ nơi nào khác cũng được!”
Một căn phòng trứng có thể mang theo bên người, mọi lúc, mọi nơi đều có thể đi vào trong ở, hơn nữa sẽ không bị người khác quấy rầy ——
Không có một xã khủng nào có thể từ chối căn phòng thần tiên này!
Đôi mắt xanh của nhân ngư nhỏ chợt phát ra ánh sáng đầy nóng bỏng: “Được! Dứt luôn!”
-------
Xe vận chuyển rất nhanh đã đi tới Khu phế thải.
Xử lý mà Phong Bất Yếm nói, cũng không đơn giản chỉ là vứt tinh quặng xuống, mà Phương Luật còn cần phải tiêu hủy một cách thật cẩn thận.
Trong khu phế thải có dụng cụ chuyên xử lý khoáng thạch rác rưởi. Phương Luật đỗ xe ở nơi thích hợp, sau khi điều chỉnh tốt chế độ chức năng của thiết bị, liền mở cốp xe ra.
Thùng xe hơi nghiêng, khoáng thạch hình dạng khác nhau lộp bộp lộp bộp lăn ra khỏi xe và rơi vào bên trong thiết bị tiêu hủy.
Phương Luật đang quan sát bảng điều khiển đột nhiên quay đầu lại: “Hả?”
Hình như anh ta nghe thấy tiếng gì đó, giống như có người gõ cửa khu phế thải.
Phương Luật bật camera giám sát ở lối vào kho phế thải, nhưng lại không thấy có ai ở cửa.
Có thể là nghe nhầm? Phương Luật khẽ cau mày, trong lòng có chút bất an, anh ta nhờ người khác tiếp quản vị trí thao tác bảng điều khiển, còn bản thân thì đi thẳng về phía cửa kho.
Có thể trở thành trợ lý của Phong đội, Phương Luật đương nhiên không chỉ dựa vào may mắn. Anh ta mở cửa khu phế thải ra, sau khi xác nhận thật sự không có người hay bóng dáng khả nghi nào, mới một lần nữa trở lại bên cạnh thiết bị tiêu hủy.
Có vẻ thực sự chỉ là ảo giác.
Phương Luật tiếp tục công việc tiêu hủy tinh quặng, hoàn toàn không biết rằng chỉ vài giây sau khi mở cửa kho, có một cục đá bọc trứng vô hình từ bên cạnh chân mình lóc cóc lăn ra ngoài.
Thương Thành Hệ Thống có bán thẻ tàng hình hàng dùng một lần, Sở Thời Thời đã dùng năm điểm tích phân cuối cùng đổi lấy năm phút, thành công đào tẩu ngay dưới mí mắt của Phương Luật.
Nhưng sau khi thuận lợi rời khỏi khu phế thải, Sở Thời Thời lại không quá vui vẻ.
Nhân ngư nhỏ đuôi xanh dựa vào vách trong vỏ trứng, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt đờ đẫn. Toàn bộ con cá từ lông đầu đến chóp đuôi đều toát ra một loại năng lượng sống không còn gì luyến tiếc.
Quang cầu Hệ Thống hơi lo lắng mà lắc lư xung quanh: “Ký chủ, cậu không sao chứ?”
Đôi môi tái nhợt của Sở Thời Thời hơi mấp máy, giống như muốn nói cái gì: “Oẹ…!”
Linh Linh Bá vội vàng nhét viên thuốc say xe vào miệng ký chủ: “Chờ sau khi phòng vỏ trứng được thăng cấp, thời điểm lăn lộn sẽ không còn ảnh hưởng đến bên trong trứng nữa.”
Thuốc chống say xe đã thành công kéo dài sự sống của cá nhỏ, Sở Thời Thời dùng chút sức lực yếu ớt cố gắng hít thở vài hơi mỏng manh: “Nhưng tui cảm thấy, tui khó có thể sống sót đến ngày phòng vỏ trứng được thăng cấp.”
Thời gian năm phút của thẻ tàng hình rất nhanh đã kết thúc, ngay trước khi cục đá một lần nữa hiện ra hình dáng, Sở Thời Thời đã thành công nhét mình vào một góc nhỏ hơi khuất có thể ẩn nấp.
“Bên ngoài chỗ nào cũng có camera giám sát.” Sở Thời Thời nói: “Ngoài ra còn có rất nhiều robot tuần tra.”
Cục đá của cậu to gần bằng đầu người lớn, dù cho có cẩn thận đến đâu, nếu không có sự trợ giúp của thẻ bài tàng hình thì không có cách nào thoát khỏi sự giám sát dày đặc của camera được.
Linh Linh Bá có chút sầu muộn, toàn bộ quả cầu ánh sáng phát ra âm thanh xoèn xoẹt kỳ lạ, giống như máy móc bị quá tải, sắp phát cháy tới nơi.
Sở Thời Thời ngược lại khá bình tĩnh: “Không còn cách nào khác.”
Linh Linh Bá: “Ký chủ, đừng… đừng bỏ cuộc QAQ!”
Trên hành lang gần đó có tiếng cùm cụp rất nhỏ của người máy tuần tra đang di chuyển, âm thanh đó cách góc nhỏ nơi họ đang núp càng ngày càng gần, chưa đầy nửa phút nữa, bọn họ sẽ bị hệ thống cảm giác phát hiện.
Cùng lúc đó, có tiếng bước chân vang lên từ đầu bên kia của hành lang.
Cục đá bọc trứng ẩn núp trong một góc nhỏ, tầm nhìn không quá trống trãi, từ bên trong vỏ trứng chỉ có thể nhìn thấy một đôi giày bốt Martin chiến thuật màu đen, cùng với một đoạn nhỏ cổ chân thon dài rắn chắc, xuyên qua lớp vải cũng có thể cảm nhận được sức lực tràn đầy.
Sở Thời Thời ngồi dậy, nói: “Đánh cược một lần đi.”
Linh Linh Bá không theo kịp mạch não của cậu: “Đánh cược gì cơ?”
“Thử chạm vào một người may mắn nào đó đi.” Sở Thời Thời dùng trước một viên thuốc say xe: “Đánh cược thử xem người bị tui ăn vạ, sẽ ném tui trở lại khu phế thải hay sẽ nhặt tui về nhà.”
Thay vì trở thành đồ vật xâm nhập không rõ nguồn gốc bị robot phát hiện và loại bỏ ngay tại chỗ, không bằng chủ động đi ra ngoài đánh cược một lần.
Nhân ngư nhỏ lắc lắc chóp đuôi xanh, làm mặt nước xuất hiện vài gợn sóng nhỏ: “Nếu như chúng ta may mắn, ăn vạ được Long Nham thì sao!”
Quả cầu ánh sáng nhỏ vốn đang uể oải lại đột nhiên sáng lên một chút: “Đúng vậy! Long Nham thích nhất là mấy cục đá kỳ kỳ quái quái! Nhất định sẽ đem ký chủ về trưng bày!”
Chủ nhân của đôi giày bốt Martin bước đi rất nhanh, tiếng cộp cộp cũng không quá lớn, nhưng có lẽ vì Sở Thời Thời đang mãi nhìn chằm chằm vào, nên âm thanh rất nhẹ nhàng đó cũng khiến cậu có chút cảm giác khẩn trương.
Sở Thời Thời nhìn chằm chằm vào đôi giày, tính chuẩn thời gian rồi lóc cóc lăn ra ngoài.
Cục đá đen xì đâm chính xác vào đôi giày Martin, thậm chí còn lắc lư từ bên này sang bên kia hai lần, cọ cọ mũi giày như muốn biểu đạt tình hữu nghị thân thiện.
Chủ nhân của đôi giày Martin cúi đầu, nhướng mày: “Hửm, cục đá nát chui từ đâu ra đây?”
Sở Thời Thời: “...”
Được thoai.
Cục đá nát thì là cục đá nát đi, cũng đâu có sai.
Có thể giữ mạng là được rồi.
Cậu hỏi: “Tiểu Bá, tui ăn vạ đụng phải ai rồi?”
Người đàn ông này cao đến mức người cá nhỏ trong vỏ trứng ngửa đầu ngưỡng cổ đến mức đau nhức, cũng không thể nhìn thấy được bộ dáng của hắn trông như thế nào.
Linh Linh Bá run rẩy nói một cái tên.
Sở Thời Thời lắc lắc bớt nước trên vây cá chỗ vành tai: “To lên xíu, tui không nghe thấy.”
Không khí bên trong vỏ trứng im bặt một giây: “...Là, là Phong Bất Yếm.”
Sở Thời Thời: “... ?” éc o éc
Gió gì? Gió gì không thể ghét? Cái gì ghét cái gì?
Thôi dẹp đi.jpg
Người máy tuần tra đã phát hiện ra cục đá đen ngòm trên hành lang, giọng nói máy móc lạnh lùng hoàn toàn khác với Linh Linh Bá vang lên: “Phát hiện vật thể đột nhập bất thường, sắp khởi động chương trình tiêu hủy.”
Nhân ngư đuôi xanh bắt đầu buông xuôi, an tường nằm thẳng một bãi trên mặt nước, chóp đuôi nhòn nhọn cụp xuống uể oải vẫy vẫy mấy cái: “Trời cũng muốn diệt tui.”
Tuy nhiên, quá trình ‘tiêu hủy’ trong dự đoán lại không xảy ra, mà một bàn tay to lớn từ trên trời giáng xuống, lụm Sở Thời Thời từ dưới mặt đất lên.
Người máy đã nhận ra thân phận của Phong Bất Yếm, chấm dứt quá trình ‘tiêu hủy’, xoay người tiếp tục công tác tuần tra ở nơi khác.
Phong Bất Yếm rũ mắt, nhìn từ trên xuống dưới cục đá trong tay một lần: “Mày đây là đang ăn vạ à?”
Cục đá bọc trứng trong tay ủn ủn vài lần, giống như đáp lại lời nói của hắn.
Bàn tay của Phong Bất Yếm đã che mất tầm mắt của vỏ trứng, từ góc độ này nhìn lên, Sở Thời Thời chỉ có thể nhìn thấy đường viền cằm góc cạnh của đối phương.
Trong nguyên tác cũng không miêu tả quá nhiều về ngoại hình của Phong Bất Yếm, nhưng chỉ cần nhìn vào phần cằm bên dưới, Sở Thời Thời cảm giác có lẽ hắn lớn lên cũng không quá tệ.
“Lớn lên thành như vậy… Khá đặc biệt, cũng rất dũng cảm.”
Phong Bất Yếm cười nhẹ một tiếng, tiếng cười như trực tiếp vang lên từ lồng ngực, khiến cho vây cá chỗ vành tai của Sở Thời Thời run rẩy vài lần.
“Xấu thì cứ nói là xấu i, còn cái gì mà đặc biệt…” Sở Thời Thời trong vỏ trứng dùng sức vỗ mạnh vào vách, lẩm bẩm lầm bầm mà nói: “Tui không xứng có dũng khí, tui chỉ muốn được chớt một cách thống khoái, tui sợ đau lắm hiu hiu.”
Linh Linh Bá cuối cùng cũng từ bỏ giãy giụa, quả cầu ánh sáng nhỏ yên lặng nằm xuống bên người nhân ngư, mềm nhũn thành một bãi lớn.
Phong Bất Yếm tiện tay lấy một bộ quần áo từ nút không gian ra, làm thành một túi vải nhỏ đơn giản rồi nhét cục đá theo phái nghệ thuật trừu tượng vào bên trong.
“Đãi ngộ rất tốt.” Sở Thời Thời cảm khái: “Trước khi chớt còn có thể được mặc một bộ quần áo. Phong Bất Yếm thật tri kỉ.”
Cục đá bọc trứng được Phong Bất Yếm treo lủng lẳng bên người, vậy mà lại không bị đem về khu rác thải, mà được đưa vào một căn phòng đầy các thiết bị máy móc công nghệ cao.
Phong Bất Yếm đem cục đá bọc trứng bỏ vào bên trong khoang điện tử, động tác linh hoạt mà gắn một số dây điện vào vỏ ngoài của đá.
Nhân ngư đuôi xanh trong vỏ trứng hơi trở mình, ngẩng đầu nhìn màn sáng bên ngoài khoang cabin: “Hắn đang sửa đổi chương trình à?”
Linh Linh Bá: “Đúng vậy, hắn đang sửa đổi dữ liệu trung tâm của cơ giáp gián điệp mini.”
“Cái cục người máy nhỏ đó không phải đã…” Sở Thời Thời hơi khựng lại: “Dữ liệu trung tâm vẫn được giữ lại sao?”
“Đúng vậy.” Linh Linh Bá điều khiển giao diện hệ thống hiện lên: “Dữ liệu trung tâm đó sẽ nhận được phản hồi từ mệnh lệnh của Lệ Niên, tôi đã giữ nó lại sau khi bóc ra từ trong cơ giáp gián điệp mini.”
Cầu ánh sáng nhỏ lảo đảo lắc lư nói: “Dữ liệu trung tâm hiện đang nằm dưới sự khống chế của chúng ta, những cải biến của Phong Bất Yếm không thể có tác dụng, nhưng hắn sẽ cho rằng mình đã thành công.”
“Tạm thời không đề cập đến chuyện này.” Nhân ngư nhỏ ngồi thẳng người dậy, giọng điệu vô cùng nghiêm túc hỏi: “Tại sao hắn lại biết tới sự tồn tại của cơ giáp mini?”
Linh Linh Bá: “! ! !”
Tác giả có lời muốn nói:
Linh Linh Bá: Cho tui quay lạiiiii! Đây không phải là nhiệm vụ mà một hệ thống mới vào nghề nên đảm nhận QAQ.
Quả cầu nhỏ nước mắt thành sông.gif
P/s: Bên blog tui có thêm hình minh họa, còn bên này tui không biết cách thêm nên để chay.