* * *​


- Đây là con mèo mà ông để nuôi ở chỗ anh hả? Giọng của người thanh niên xa lạ vang lên sau lùm cây.

Ai vậy?

Tô Trạch Ninh tò mò ngẩng đầu.

Anh ta trẻ trung, mặc áo thun Polo xanh ngọc, cà lơ phất phơ đi tới đứng bên cạnh Phó Kiêu, rướn tay muốn sờ soạng Tô Trạch Ninh.

Ngay lập tức cậu xù lông nhảy lên trên vai Phó Kiêu.

Ủa ai á?

Tùy tiện sờ bậy mèo thế à! Không lịch sự tý nào.

Tô Trạch Ninh luôn giữ hình tượng mèo lạnh lùng trước mặt người ngoài.

Phó Kiêu trấn an, vuốt ve cậu, thản nhiên nói: "Sao cậu lại tới đây?"

Mấy năm nay, Phó Duy sống và du học ở nước ngoài, chưa từng về nước. Giữa họ không có tình anh em, từ nhỏ đến lớn nói chuyện chưa được mấy câu.

Giọng anh vẫn bình thản, cũng chẳng hỏi han, cứ như biết Phó Duy đã trở về từ lâu.

Anh ta là Phó Duy?

Tô Trạch Ninh hóa đá.

Phó Duy trở về thì chuyện xưa cũng bắt đầu rồi.

Ngoại trừ quét giá trị thân mật của Phó Kiêu, cậu còn chưa bắt đầu làm gì mà.

Tô Trạch Ninh chột dạ nhìn cột tiến độ màu lam, đã vô thức tăng tới con số 10, mới yên lòng, đôi mắt hạnh nhân nhíu lại, nghiêm túc nhớ lại nội dung tình tiết.

Nội dung chính của câu chuyện trong quyển sách mà Phó Kiêu ở là chuyện xưa của cặp đôi hoan hỉ oan gia Phó Duy và Phong Giai Minh.

Khác với Phó Kiêu, mẹ Phó Duy là Khổng Ái Đồng chính là tình yêu đích thực khiến ba Phó vứt bỏ vợ con. Ngay từ khi còn nhỏ anh ta và Phó Kiêu đã là hai thái cực, Phó Kiêu phải chịu đựng mẹ mình ngược đãi bạo hành mỗi ngày còn ông ngoại bạo hành tinh thần, mà Phó Duy là bảo bối của ba mẹ, lớn lên hạnh phúc vô tư dưới ánh mặt trời, thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của Phó Kiêu.

Cuộc sống trước 18 tuổi thuận buồm xuôi gió nhưng khi tròn 18, mẹ anh ta được chuẩn đoán mắc bệnh ung thư, lúc bà ấy cần sự động viên nhất, thì ba Phó lại nảy sinh tình mới bên ngoài, đả kích song song từ thân thể cho đến tinh thần, bà nhanh chóng đánh mất ý chí chiến đấu, chưa đến nửa năm thì mất.

Đúng tết năm đó, ba Phó dẫn người đàn bà kia vào cửa.

Thời niên thiếu Phó Duy từng quậy tanh bành một trận, cãi nhau om sòm với ba Phó, vì bức anh ta phải cúi đầu, ba Phó cắt đứt nguồn kinh tế một khoảng thời gian, trong một đêm từ con nhà giàu không biết mùi nhân gian sầu lo được nếm trải tình người ấm lạnh.

Cũng may Phó Duy không chịu thua kém, trúng tuyển học viện kinh tế đứng đầu nước A. Lúc anh ta hết tiền xoay xở thì có một người thần bí L đã hỗ trợ một khoản, sau khi anh ta có được số tiền đó liền rời khỏi Phó gia, thẳng đến khi về nước làm việc thì chuyện xưa mới bắt đầu.

Phó Duy là nam chính câu chuyện, đương nhiên có thêm vầng sáng trên người, lần này anh ta về nước, ngoài mặt thì cà lơ phất phơ đụng phải vách tường nên xám xịt về nhà làm con nhà giàu, nhưng trên thực tế là được người thần bí L trợ giúp, anh ta đã trở thành nhà đầu tư Ian độc lập nổi danh quật khởi những năm gần đây trong giới giải trí Bắc Mỹ.

Người thần bí L không xuất hiện trong kết cục câu chuyện, chẳng ai biết L là ai.

Ngay từ đầu câu chuyện, vẻ ngoài Phó Duy cà lơ phất phơ và Phong Giai Minh kiêu ngạo lạnh lùng, vừa nhìn nhau đã ghét, cô nàng vốn tưởng rằng vì Phó Duy là con nhà giàu vô học dốt nát, nhưng tình cờ cô phát hiện anh ta có học thức phong phú, trình độ giám định âm nhạc và thưởng thức cũng rất cao, không như những biểu hiện vô tri kém cỏi ở mặt ngoài, mà Phó Duy cũng bị hấp dẫn bởi vẻ đẹp và sự độc lập của cô, dần dần hai người ngầm nảy sinh tình cảm, thu hút lẫn nhau, cuối cùng yêu nhau.

Chuyện này vốn không xấu.

Nhưng xấu là xấu ở chỗ khi đó Phong Giai Minh và Phó Kiêu chuẩn bị đính hôn.

Cô nàng phản bội, cộng thêm lần tai nạn xe cộ kia, hoàn toàn phá hủy sự ấm áp còn sót lại ít ỏi trong lòng anh, Phó Kiêu bị mất quyền lực hoàn toàn biến ác, vứt đi điểm mấu chốt kinh doanh không thể động vào, cũng mượn việc đó mà trở lại cao tầng Tinh Thần. Trong lúc đó, anh không từ thủ đoạn, thậm chí bàn tay còn dính không ít mạng người, cuối cùng đi lên con đường cùng.

Tô Trạch Ninh lén dựng lên kế hoạch, đầu tiên cậu muốn thay đổi vận mệnh anh thì phải ngăn cản tai nạn xe cộ, không xảy ra thì anh sẽ không bị đuổi khỏi tầng quyền lực trung tâm Tinh Thần, Phó Duy cũng không thừa dịp trống chỗ mà chen vào, nhưng tại nạn phát sinh trong câu chuyện là ở phần sau, bây giờ vẫn còn xa lắm, cũng chưa phải là việc cấp bách của cậu.

Việc cần thiết bây giờ là tách Phong Giai Minh và Phó Duy ra.


Cậu nghĩ rất đơn giản, cô nàng được lựa chọn, mà Phó kiệu không phải là sự lựa chọn của cô, theo ước hẹn mười năm, bất cứ lúc nào cô cũng có thể bỏ đi, mà bây giờ chỉ còn chưa đến nửa năm.

Trong câu chuyện gốc, chỉ nửa năm này thôi, Phong Giai Minh và Phó Duy bởi vì đủ loại hiểu lầm rối ren đôi bên cho nên cô vẫn chưa bội ước.

Thậm chí trong nửa năm này, Phong Giai Minh được Phó Kiêu trợ giúp cầm được cúp âm nhạc quốc tế, đăng quang trở thành ca hậu thời đại.

Sau vụ tai nạn xe cộ, hai người bị Phó Kiêu bắt gặp, cô liền thẳng thắn với anh, hy vọng được anh tác thành.

Nhưng Tô Trạch Ninh cảm thấy cô được anh giúp đỡ đi lên đỉnh cao sự nghiệp, vớt hết ưu đãi còn muốn bỏ đi, làm gì có chuyện tốt như thế?

Vả lại, nếu Phong Giai Minh có một chút cảm kích với tất cả những gì mà Phó Kiêu đã làm trong mấy năm qua thì cũng không nên lựa chọn Phó Duy.

Quan hệ giữa Phó Duy và Phó Kiêu như thế nào, chẳng lẽ cô không biết gì?

Cho nên, cậu nhất định sẽ dùng hết khả năng để tách hai người bọn họ, tuy cậu cảm thấy cô không thích hợp với Phó Kiêu, nhưng nếu anh muốn thì cậu chắc chắn sẽ cố gắng hết sức giúp Đại Tất Thối cướp về.

Lui một vạn bước, thật sự không thể ngăn cản hai người kia thì cậu nhất định phải làm cho anh phát hiện sớm một chút, tổn thương càng nhanh chấm dứt.

Bây giờ Phó Duy mới về nước, dựa theo tiến độ câu chuyện, có lẽ hai người còn bị vây trong tình cảnh nhìn nhau đã ghét.

 

* * *​


Nghĩ vậy, sắc mặt Tô Trạch Ninh càng ghét bỏ Phó Duy trước mặt, cậu ủi ủi thân mình vào trong lòng Phó Kiêu, xoay mông đối diện với anh ta.

Phó Duy định sờ cậu lại hậm hực thu tay về.

Ngón tay thon dài vuốt ve lông xù trên lưng cậu, anh im lặng, coi như Phó Duy không tồn tại.

Anh ta hết kiên nhẫn nổi, nở nụ cười châm chọc: "Ba định giao cho em lo liệu một bữa tiệc, anh biết chưa?"

Phó Kiêu sờ sờ cằm Tiểu Đường Cao vẫn luôn cọ trong lòng: "Đây không phải là chuyện tốt à? Dù sao cậu cũng không về nhiều năm rồi".

- Tình cảnh em thế nào đâu phải anh không biết. Phó Duy cười lạnh. Từ nhỏ anh ta không chen vào được cái giới xã giao của nhà bọn họ. Nguyên nhân rất đơn giản, vì mẹ anh ta không đủ thể diện.

Với lại, ông Phó làm chủ Phó gia, không thích anh ta, còn thêm ngọn núi lớn của mẹ Phó Kiêu là Tống gia, kẻ sáng suốt trong cái vòng luẩn quẩn đó sẽ không thâm giao với anh, để anh ta lo liệu bữa tiệc khác nào cười chê.

Phó Duy cười lạnh nói: "Trên danh nghĩa là em lo liệu bữa tiệc nhưng thật ra là muốn giới thiệu chính thức người phụ nữ kia với cái giới đó".

Người phụ nữ kia là một minh tinh đã ép Phó Duy đi xa tha hương lúc trước.

Anh ngừng vuốt ve, trong mắt lóe qua giễu cợt: "Mặc kệ ông ta". Phó Vân Tích trên danh nghĩa là ba anh, nếu dám can đảm một lần phản kháng ông nội Phó đè trên đầu ông ta mấy chục năm, để kết hôn cùng minh tinh kia thì anh sẽ nhìn ông ta với con mắt khác.

Nhưng mà, cả đời Phó Vân Tích không ngừng theo đuổi tình yêu đích thực, nếu biết mình cuối cùng chọn một thứ đồ chơi như thế, có tức chết không nhỉ?

Giọng Phó Duy tức tối: "Ông ta muốn lấy Trái Tim Vĩnh Hằng mà lúc trước dùng để kết hôn với mẹ anh, đem đi cầu hôn với người phụ nữ kia, anh cũng không quan tâm sao?"

Lúc trước đám hỏi hai nhà Phó gia và Tống gia có thể nói là hôn lễ thế kỷ, ông nội Phó không ngần ngại ra giá trên trời tại buổi bán đấu giá đặc biệt ở Châu Âu để có chiếc nhẫn kim cương Trái Tim Vĩnh Hằng ngọc lục bảo, chỉ rõ nó được dành riêng cho bà chủ Phó gia.

Mẹ Phó Kiêu ra đi, vì tức giận mà cả cái nhẫn này cũng không mang đi, ông nội Phó đưa cái nhẫn này qua, ý rằng bà chủ Phó gia vĩnh viễn chỉ có một người. Bởi vậy mẹ Phó Duy luôn luôn khó xử, sau lưng bị không biết bao nhiêu người cười nhạo.

Sau đó mẹ Phó Kiêu gặp chuyện không may, cái nhẫn này mới trở về cùng với anh, chưa từng trở lại chỗ bà ấy.

Mà bây giờ, ba bọn họ muốn đem cái nhẫn có ý nghĩa trọng đại cho người phụ nữ kia. Đây là thứ mà mẹ anh ta chưa bao giờ có được, Phó Duy hoàn toàn không chấp nhận được. Anh ta tưởng rằng Phó Kiêu sẽ căm giận giống như mình.

Nhưng anh vẫn vô cùng lãnh đạm, gật gật đầu nói: "Chuyện này chỉ vậy thôi?"

Phó Duy không dám tin nhìn anh..

Không phải Phó Kiêu lớn lên cùng mẹ hả? Đồ của mẹ mình bị những người khác cướp đi, vậy mà thái độ anh chỉ thế thôi?

 

* * *​


Anh ta nghĩ rằng mình và Phó Kiêu giống nhau, ở cùng một phe, chỉ có Phó Kiêu hiểu nỗi đau lúc này của anh ta.

Thế nhưng thái độ Phó Kiêu chỉ vậy thôi? Anh không có trái tim hả?

Nhớ tới tin đồn nghe được từ bên ngoài mấy năm nay, Phó Duy đột nhiên đoán ra, trong lòng anh ta lạnh lùng, châm biếm: "Cũng đúng ha, bây giờ anh là thái tử gia của Tinh Thần đầy kiêu ngạo, muốn gì có nấy, cần gì phải nỗ lực, nếu anh còn nghĩ cho Tinh Thần thì chỉ cần chịu đựng xíu chuyện chứ mấy. Nhưng anh đi liếm mặt lấy lòng ai đó rồi đêm đêm mơ thấy mẹ mình, anh có qua được cái cửa lương tâm kia không?"

Sắc mặt Phó Kiêu khó chịu hẳn.

Nhưng anh còn chưa kịp làm gì, thì Tô Trạch Ninh đã không nhịn được, bé mèo trắng gào to một tiếng, lấy sức bật kinh người, từ trên người Phó Kiêu nhảy đến trên đầu Phó Duy.

Anh ta còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy trước mắt tối sầm, kinh hoảng la lên: "Cái gì vậy? Ôi chao, đừng đánh đầu tôi".

Bé mèo trắng ngồi xổm trên đầu Phó Duy, hai chân sau bấu lấy tóc anh ta, cùng với hai chân trước mở rộng sang hai bên trái phải, ra chiêu meo meo quyền cực nhanh đập đủ chỗ trên đầu Phó Duy, miệng thì căm phẫn không ngừng kêu meo meo meo meo.

- Meo meo meo meo meo meo!

Phó Duy, anh bị thiểu năng trí tuệ hả?

Vì sao Đại Tất Thối lớn lên với mẹ mình còn không phải do mẹ anh à, trong lòng anh không biết chắc?

Tinh Thần thì sao, khi Phó gia và Tống gia kết hôn, thành viên hai bên hội đồng quản trị đã giao ước chỉ có đời sau của hai nhà Phó Tống mới được hưởng quyền kế thừa biết chưa?

- Meo meo meo meo meo meo ô!

Đừng bày ra cái vẻ Phó Kiêu phải làm anh trai, muốn làm anh trai thì tên anh là Phó Duy, Duy trong chữ duy nhất, mà anh không biết có ý nghĩa gì hả?

Sự tồn tại của anh, tên của anh chính là sự châm chọc lớn nhất với Đại Tất Thối.

Là bảo bối của ba mẹ nhiều năm, bây giờ mới biết oan ức à? Liên quan gì đến Đại Tất Thối chứ?

Sao anh không biết xấu hổ mà tìm Đại Tất Thối cãi nhau hả? Anh qua được cái cửa lương tâm kia không?

Tô Trạch Ninh đứng trên đỉnh đầu Phó Duy rất khéo, cộng thêm sức mạnh kỳ lạ, căn bản Phó Duy không thể tóm được cậu, cứ thế đơn phương bị Tô Trạch Ninh đánh te tua.

Sau khi đánh mấy chục quyền, rốt cuộc Tô Trạch Ninh cảm thấy mình xả hơi đủ rồi, linh hoạt nhảy từ trên đỉnh đầu Phó Duy đến trong lòng Phó Kiêu, sau đó kiêu ngạo ngẩng đầu nhỏ lên.

Thấy không, đây là nuôi mèo ngàn ngày, dùng mèo nhất thời.

Đôi mắt hạnh nhân đầy đắc ý, vừa lúc đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Phó Kiêu như có điều suy nghĩ.

Nguy rồi!

Sau lưng cậu lạnh cả người!

Vì thế Tô Trạch Ninh chột dạ nằm nhoài trong lòng anh, ngoan ngoãn lấy lòng cọ cọ cằm anh, tỏ vẻ vô tội liếm liếm móng vuốt, rồi ngọt ngào kêu ỏn ẻn, bày ra dáng vẻ của một bé mèo ngoan.

Lúc này nhân viên công tác trực ban của trang viên gần đó nghe thấy động tĩnh chạy tới, chứng kiến mặt nhị thiếu gia đầy dấu đỏ, kinh hoảng chỉ vào Tiểu Đường Cao ở trong lòng đại thiếu gia: "Con mèo này điên rồi, nó còn cào tôi".

Nhân viên công tác chần chừ nói: "Tiểu Đường Cao chưa bao giờ cào người khác". Ai ở biệt thự đều biết, Tiểu Đường Cao chơi đùa với người rất biết điều, chưa bao giờ cắn người, cũng không cào người.

Phó Duy tức cười nói: "Chẳng lẽ tôi lừa anh chắc, còn không mau tóm lấy con mèo kia đi".

Nhân viên công tác không hề động đậy, ngẩng đầu nhìn Phó Kiêu. Bé mèo trắng nằm trong lòng anh, ngoan ngoãn như công chúa còn dụi dụi mặt anh, không khác lúc bình thường bao nhiêu.

Phó Kiêu khẽ lắc đầu.

Nhân viên công tác nhẹ nhàng thở phào, lui sang một bên.

Hắn đã nói rồi, Tiểu Đường Cao vừa ngoan vừa bám người, sao lại đánh người được.

Tô Trạch Ninh đánh người rất có chừng mực, cậu không vươn móng vuốt nên nhìn mặt Phó Duy chỉ hơi đỏ rực, sau khi nhân viên công tác thoái thác, Phó Duy bình tĩnh lại, nhìn gã đứng ở phía sau Phó Kiêu, hiểu ra bọn họ sẽ không nghe mình, trong lòng buồn bực: "Ở Phó gia, ngay cả một con mèo mà tôi cũng không làm gì được nó hả?"

Đây là nhà của nó?

Phó Kiêu định bỏ đi thì ngưng lại, xoay người nhìn Phó Duy, đôi mắt thâm thúy: "Trên thực tế, cậu thật sự không phải chủ của Tiểu Đường Cao, trong di chúc của ông nội, người thừa kế cái đống trang viên này là Tiểu Đường Cao, nếu bé mèo không muốn thì sau này ngay cả cửa, cậu cũng không được vào".

 

* * *​


Vẻ mặt Tô Trạch Ninh khiếp sợ.

Cái gì, người thừa kế đống trang viên này là cậu?

Thì ra trong vô thức, cậu đã là một con mèo giàu có ư?

Nhưng ngay sau đó cậu hiểu ra, cậu là một con mèo, làm gì được quyền kế thừa, ông nội Phó sợ lần chữa bệnh này sẽ phát sinh ngoài ý muốn, muốn đem đống trang viên để lại cho Phó Kiêu, nhưng sợ anh không muốn nên mới lòng vòng để cho mình.

Hèn gì ông nội Phó nhất định phải đem mình đưa cho Phó Kiêu.

Nhưng mà cứ cảm thấy ông nội Phó luôn luôn áy náy với anh, chẳng lẽ giữa bọn họ có khúc mắc không giải được?

Bé mèo bị cái tin này đập cho ngơ ngác, mềm oặt nằm úp sấp trên người Phó Kiêu, anh vỗ nhè nhẹ lên bụng nhỏ múp míp của cậu: "Nghịch ngợm".

Chỉ đi bộ thôi, cũng xảy ra nhiều chuyện.

- Meo meo meo meo meo meo ---------- bé mèo phản bác.

Cậu không có nghịch ngợm.

Tô Trạch Ninh lăn lộn trong lòng Phó Kiêu, đệm thịt hồng nhạt ấn cằm anh, trịnh trọng kêu meo meo meo meo..

Đại Tất Thối, thế giới này ngoại trừ tôi, ai cũng không được bắt nạt anh.

Rõ ràng Đại Tất Thối của cậu là người dịu dàng còn giúp mèo con tháo chuông.

Nhưng tại sao ai cũng không thích anh?
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play