Buổi chiều đầu tiên đến biệt thự, Tô trạch Ninh chạy tới cửa phòng Phó Kiêu.
Nhờ phúc của đống hành lý, căn nhà nhỏ bên cạnh biệt thự cần dọn dẹp lại mới có thể bỏ một đống đồ của cậu vào. Mà Phó Kiêu vuốt xong liền trở mặt không nhận mèo, tạm thời sắp xếp cho cậu ở tầng chót trong cái biệt thự năm tầng này.
Sắc mặt Tô Trạch Ninh nghiêm túc nhìn cửa phòng Phó Kiêu, mà nội tâm giao chiến túi bụi.
Rốt cuộc là nên hay không nên đi vào, thừa dịp anh ta ngủ, trà trộn tăng giá trị thân mật.
Đi vào thì hình như không thích hợp cho lắm.
Cậu cũng đâu phải là bé mèo tùy tiện rình mò riêng tư người khác.
Với lại, bây giờ cậu không muốn nhìn thấy cái tên Đại Tất Thối Phó Kiêu đâu.
Trong ánh đèn hành lang mờ mờ, vẻ mặt rối rắm của bé mèo trắng nhìn cánh cửa, khác hoàn toàn với vẻ ngoài đáng yêu.
Cuối cùng, cậu vẫn khuất phục dưới sự hấp dẫn của giá trị thân mật.
Bé mèo trắng dùng thân thể đẩy một góc cửa phòng ngủ ra, bàn chân nhỏ xíu trắng muốt vươn ra từ khe cửa, bởi vì toàn thân dùng hết sức nên đệm thịt hồng nhạt đáng yêu lắc lư xiên xẹo ở cửa, sau khi tiêu hao chút giá trị thân mật gần như không rõ ràng mấy, bé mèo trắng đạt được sức mạnh, linh hoạt chui qua khe cửa, mà đám lông dài xù bông đó như bị cái gì đó đè ép.
Cậu cúi đầu lắc lắc khiến cho bộ lông lại xù lên.
Ngẩng đầu quan sát bốn phía, bé mèo sững sờ.
Phía trước cậu, Đại Tất Thối Phó Kiêu cầm một điếu thuốc trong tay, anh thích thú nhìn cậu. Ánh lửa lốm đốm nhấp nháy giữa bàn tay, chiếu sáng lờ mờ trên khuôn mặt anh.
Tô Trạch Ninh phản ứng nhanh chóng, bây giờ cậu là một con mèo thì sợ cái gì chứ?
Vì thế bé mèo dựa vào cánh cửa phía sau đã đóng lại, nghiêng đầu, chột dạ kêu meo meo ô, định lừa dối trót lọt.
Phó Kiêu im lặng.
Mùi thuốc lá hăng hắc bay tới, bé mèo có khứu giác đặc biệt nhạy cảm, không nhịn được hắt hơi một cái.
Anh cười khẽ, quay mặt đi chỗ khác, cầm điếu thuốc trên tay dụi tắt trong gạt tàn thủy tinh như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
Trong phòng ngủ không bật đèn, ánh trăng xuyên qua tấm kính sau lưng anh, rọi lên khuôn mặt làm sáng bừng đường nét, thế nhưng lại có chút cô đơn vô cớ.
Tô Trạch Ninh định xoay người rời đi nhưng không hiểu sao nhớ tới bữa cơm chiều, cậu nghe thấy các chị gái giúp việc trò chuyện nói hôm nay là ngày mất của ông ngoại Phó Kiêu.
* * *
Dựa theo nội dung tình tiết trong sách, có thể nói rằng khi còn sống, chính ông ngoại Phó Kiêu đã bồi dưỡng anh mà cũng hủy diệt cả đời anh.
Khi anh còn nhỏ, được ông dẫn theo xử lý đủ loại việc công ty, có thể nói ông là người thầy khai sáng thương trường cho anh, thủ đoạn tàn nhẫn của anh hoàn toàn được kế thừa từ ông ngoại nhưng cũng chính ông trơ mắt nhìn con gái cưng ngược đãi anh bằng mọi cách, thờ ơ thậm chí giúp đỡ che giấu, chỉ để con gái phát tiết bất mãn trong lòng.
Mãi đến khi ông ngoại bị phát hiện chết ở thư phòng, địa ngục của anh mới chấm dứt.
Ông ngoại chết là do bệnh tim bùng phát, lúc ấy anh cũng ở trong thư phòng. Từ lúc ông ngoại chết đi cho đến khi hai người được người hầu phát hiện, suốt một buổi chiều, anh vẫn im lặng, không nhúc nhích cùng một người chết ở suốt trong thư phòng, không cầu cứu, không la hét, không ai biết buổi chiều hôm đó, rốt cuộc nơi ấy đã xảy ra chuyện gì.
Khi đó Phó Kiêu mới mười tuổi mà thôi.
Thậm chí có người đồn rằng, là anh hại chết ông ngoại, bởi khi bị phát hiện, anh ngồi trên ghế da, mà thuốc cứu mạng bệnh tim rơi rớt quanh chân anh, vươn tay là có thể cầm được.
Cúi đầu nhìn nhìn bàn chân, bé mèo đáng yêu dùng vẻ mặt nghiêm túc thở dài, không hợp với bề ngoài ngốc ngốc dễ thương.
Cậu tin tưởng vững chắc Phó Kiêu 10 tuổi tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy.
Nhưng ngày đó đã để lại cảnh tượng không thể xóa nhòa trong cuộc đời anh.
Nếu không cho đến bây giờ Phó Kiêu sẽ không có cái vẻ muốn chết không muốn sống như thế.
Mặc kệ Đại Tất Thối buông thả ra sao.
Nhưng cậu thì không làm được như vậy.
Có đôi khi cậu ngẫm nghĩ, mặc dù mình mắc bệnh bẩm sinh, sống trong căn phòng thủy tinh khép kín, bị vận mệnh tàn nhẫn tước đoạt rất nhiều thứ nhưng về phương diện khác, cậu rất may mắn có được cha mẹ chưa bao giờ bỏ rơi mình. Mà trình độ hai người họ lại kinh khủng ở lĩnh vực âm nhạc, cũng nhờ vào phần tài năng thiên bẩm này khiến cho cả nhà không cần lo lắng về kinh tế, có thể làm bạn với mình nhiều nhất có thể, tạo điều kiện chữa bệnh tốt nhất.
Bọn họ cho mình tình yêu quý giá nhất.
Mà những điều này, Phó Kiêu đều không có. Thế giới này thậm chí không có ai yêu anh vô điều kiện, kể cả cha mẹ, thứ anh chứng kiến chỉ có lợi ích trắng trợn. Đối với anh mà nói, trên thế giới này đại khái không có ai đáng giá để anh tin tưởng.
Hoặc là nói, anh căn bản không biết tình yêu vô điều kiện là gì, bởi chưa từng có ai trao nó cho anh.
Bé mèo bình tĩnh tiêu sái đến dưới chân Phó Kiêu, từ cái quần bò từng chút lên đùi anh.
Phó kiêu cúi đầu nhìn nhìn nó rồi thờ ơ quay mặt đi.
Bé mèo lớn gan, bò lên trên vai, dùng bàn chân vỗ khuôn mặt anh, dù chỉ lớn bằng bàn tay của người đàn ông trưởng thành nhưng nó trịnh trọng kêu meo meo ô.
Đại Tất Thối, đừng đau lòng nữa, cuộc sống sau này cứ để tôi bao bọc anh.
Hai má anh dưới chân cậu mềm mại đến không ngờ luôn.
Ui, mềm nhũn thế, thật đã ghê.
Bé mèo không nhịn được giẫm hai chân một trước một sau lên.
Hai má bị coi như đệm bông, anh không thể nhịn được nữa, cúi đầu nhìn chăm chú vào Tiểu Đường Cao.
Bé mèo tự biết mình có hơi quá phận, chột dạ meo meo meo meo đi xuống khỏi vai anh, định xoải bước lên ngăn kéo từ đầu gối phẳng.
Khoảng cách từ đầu gối đến ngăn kéo cũng không xa lắm.
Nhưng tâm lý cậu có hơi nhút nhát, dù sao cũng là một con mèo giả, nhỡ đâu chỉ chút khoảng cách vậy thôi, nếu cậu ngã xuống thì sự tôn nghiêm của mèo để ở đâu? Để bảo đảm, Tô Trạch Trữ thử duỗi thân thể về phía trước, vươn chân trước với tới rìa ngăn kéo.
Ồ, chân nhỏ đáp vừa vặn lên rìa ngăn kéo nè.
Trong lòng cậu vui rạo rực, cảm thán bản thân lanh trí.
Nhưng ở giây tiếp theo, cậu liền hối hận.
Chân trước đáp lên rìa ngăn kéo, chân sau còn ở mép đầu gối, toàn bộ thân thể kéo dài thành hình chữ đại, treo lơ lửng giữa ngăn kéo và đầu gối Phó Kiêu, dưới tình huống này, chân trước và chân sau căn bản không dùng sức được.
Đừng nói là giữ vững sự tao nhã, bây giờ cậu chỉ nhúc nhích thôi là ngã bẹp luôn rồi.
Tô Trạch Ninh quay đầu đáng thương hix hix nhìn Phó Kiêu, kêu meo meo meo meo.
Đại Tất Thối, mau cứu tôi đi!
Phó Kiêu hiển nhiên cũng phát hiện tình cảnh 囧 của cậu, một nụ cười thoáng qua trong đôi mắt lạnh lùng đó.
Rất ngắn thôi, lại bị cậu thấy rõ.
Biết mình bị anh cười nhạo.
Tô Trạch Ninh giận dữ quay đầu, thẹn quá thành giận kêu meo meo meo meo.
Hừ! Phó Kiêu, đồ tất thối tha.
Nụ cười trong mắt anh càng sâu hơn, hơi khom eo vươn tay muốn ôm lấy Tiểu Đường Cao nhưng anh không ngờ rằng, vừa khôm lưng, khoảng cách giữa đầu gối và ngăn kéo rộng ra, thân thể cậu đã kéo dài đến cực hạn chỉ kịp phát ra tiếng kêu chói tai, rồi ngã sấp xuống sàn nhà cẩm thạch lạnh lẽo.
Sàn nhà bóng loáng không có thảm lông, bé mèo đáng thương ngã xuống, đầu bốc lên toàn sao Kim.
Lông mày Phó Kiêu hơi nhíu lại, đặt Tiểu Đường Cao lên lòng bàn tay, xoa nắn xác nhận từ trên xuống dưới bé mèo không bị thương, mới yên lòng.
Tô Trạch Ninh ngạo kiều meo một tiếng, từ trong lòng bàn tay anh nhảy lên trên bàn, xoay lưng xìa cái mông đầy lông tơ đối diện với anh.
* * *
Cậu rất tức giận.
Phó Kiêu: .
Anh suy nghĩ rồi đi qua phía bên kia bàn học.
Tô Trạch Ninh trừng mắt nhìn anh, lại xoay thân, tiếp tục xìa cái mông đối diện với anh.
Nhưng cái đuôi linh hoạt lại vẫy cao thấp trái phải không ngừng, chiêu cáo tâm tư chủ nhân khắp thiên hạ, cái đuôi nhỏ dường như đang nói, anh mau dỗ tôi đi, dỗ tôi đi mà, tôi sẽ không giận nữa đâu.
- Tiểu Đường Cao. Nụ cười trong mắt Phó Kiêu càng sâu hơn, giọng nói to hơn, trầm tư rồi sau đó lấy ra một cây bút laser từ ngăn kéo phía bên phải mà quản gia thần thần bí bí mới đưa cho anh, thử vẽ vòng tròn bên cạnh bé mèo.
Thân thể Tiểu Đường Cao tròn vo vẫn kiềm nén không động đậy nhưng cái đầu nhỏ đã vô thức xoay theo điểm đỏ bên người.
Tô Trạch Ninh: Bổn meo meo phải nhịn xuống, bổn meo meo rất tức giận đấy.
Chứ không phải Đại Tất Thối muốn tùy tiện dỗ là dỗ được đâu.
Phó Kiêu xấu xa dừng điểm đỏ ngay chỗ chân cậu vươn một tí là chạm đến.
Vẻ mặt bé mèo trắng rối rắm, đôi mắt hạnh nhân như bảo thạch linh hoạt nhìn chằm chằm điểm đỏ, bản năng săn bắn của loài mèo dần dần chiếm thế thượng phong, lúc này điểm đỏ bình thường không có gì lạ nhưng ở trong mắt Tô Trạch Ninh lại có lực hấp dẫn kinh người.
Cuối cùng cậu meo meo ngao một tiếng với anh.
Thật sự không nhịn được nữa rồi.
Bé mèo trắng cam chịu vung chân nhào tới điểm đỏ.
Trong dĩ vãng, Phó Kiêu khinh bỉ cái trò nhàm chán này nhất nhưng bây giờ anh lại cảm thấy rất thú vị.
Nhìn cậu hoạt bát vung vẩy sôi nổi trong phòng ngủ, tâm trạng anh không hiểu sao tốt lên. Thấy cậu chơi rất vui vẻ, anh nổi lên ý xấu, lắc cây bút laser đến chỗ đỉnh tường đối diện mà cậu tuyệt đối không với tới được.
Thế mà bé mèo nhỏ như bàn tay, đã nhanh như chớp, dùng võ nghệ cao cường bất chấp lực hút của trái đất, gần như trèo vuông góc đến đỉnh tường bổ nhào vào điểm đỏ, sau đó quay đầu khoe khoang, cất tiếng kêu meo meo ô đắc thắng đầy kiêu ngạo với anh.
Đôi mắt bảo thạch đầy đắc ý, ngay sau đó cứng đờ ---------
Cậu vừa mới làm gì đó?
Cậu đã bò lên trần nhà trước mặt Phó Kiêu?
Thiết lập bé mèo dễ thương có còn giữ nổi không?
Phó Kiêu nhìn Tiểu Đường Cao xuýt trèo đến trần nhà bằng chân, cũng chìm vào trầm tư, một con mèo bình thường có thể bò cao đến vậy?
Đằng kia, Tiểu Đường Cao đã trèo xuống, anh rõ ràng nhìn thấy, lúc bé mèo cách sàn nhà mấy chục cm, hơi do dự rồi sau đó làm bộ để hai chân mất sức trượt xuống góc tường, giống như là bị ông trời hàm oan còn chỉ vào tường tố cáo kêu meo meo meo meo với anh.
Phó Kiêu: .
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, chưa từng nhìn thấy con vật nào vừa nhõng nhẽo vừa giả bộ như thế.
Cốc cốc cốc.
* * *
Cũng may vào lúc này, tiếng gõ cửa vang lên đều đều phá vỡ sự im lặng lúng túng.
Vào đêm nay ở mấy năm trước, Phó Kiêu sẽ không gặp bất kì ai nhưng năm nay, có vẻ anh cảm thấy có hơi khác, vừa bực mình vừa buồn cười ôm lấy Tiểu Đường Cao, xác định bé mèo không bị thương, sau đó mới đánh nhẹ xuống thân thể tròn vo kia để trừng phạt.
Trèo cao thế, nhỡ đâu ngã xuống thì làm sao bây giờ.
Anh mở cửa phòng ngủ ra.
Quản gia đứng ở đó.
Ông bưng một đĩa sứ đồ ăn khéo léo, thấy Phó Kiêu mở cửa, khẽ thở phào, ông cúi đầu nhìn Tiểu Đường Cao liếm lông chơi xấu trong lòng anh: "Buổi tối Tiểu Đường Cao chưa ăn đồ ăn cho mèo, tôi có bảo phòng bếp làm một ít cơm mèo mang sang đây". Ông không thấy bé mèo ở tầng năm, cảm thấy có lẽ nó chạy đến chỗ Kiêu thiếu gia.
Nói ra cũng lạ, từ nhỏ Kiêu thiếu gia đã không được động vật yêu thích, mà cố tình Tiểu Đường Cao lại thích bám.
Với lại, Kiêu thiếu gia tuy không nói nhưng rõ ràng cũng rất thích Tiểu Đường Cao, cái khác không nói, nếu động vật khác dám đạp tới đạp lui trên người Kiêu thiếu gia thì đã bị ném qua một bên từ lâu, cũng chỉ có Tiểu Đường Cao là ngoại lệ.
Tô Trạch Ninh vừa nghe thấy, đôi mắt sáng lên, giãy dụa muốn bò ra khỏi lòng anh.
Phó Kiêu cũng không buông bé mèo ra, mà nhận cái đĩa để bé mèo ăn trong lòng mình.
Tô Trạch Ninh ăn trứng cá vàng tươi ngon nào đó, ngậm vào miệng trong nháy mắt vị ngọt bùng nổ khắp khoang miệng.
Đồ ăn vàng vàng này rốt cuộc là cái gì thế, ăn ngon hơn đồ cho mèo lắm luôn!
Lập tức, Tô Trạch Ninh chỉ cảm thấy có thể nuốt trôi một trăm đĩa nữa, sau này cậu mới biết một đĩa nhỏ đó, có thể mua một ngàn bé mèo như cậu khiến cho cậu xúc động thật sâu sắc, kẻ có tiền thật đáng ghét.
Quản gia nở nụ cười vui mừng, ông thấy dáng vẻ ôn hòa hiếm thấy của Phó Kiêu khi ôm Tiểu Đường Cao, giật mình nói: "Bên lão gia, người phụ trách chăm sóc cho Tiểu Đường Cao nói, nó thích nhất là được lão gia lấy bút laser chơi cùng, thiếu gia thử chơi xem sao?"
Buổi chiều, ông đã đem bút laser cho thiếu gia, không biết có dùng chưa.
Cách đây không lâu, Phó Kiêu còn cảm thấy ông nội Phó chơi đùa với mèo là mất ý chí, thế nên anh lúng túng ho nhẹ một tiếng, xưa nay anh luôn được xưng là kẻ âm hiểm giả dối ở thương trường, khuôn mặt lạnh lùng nói: "Không cần, thú cưng không thể quá cưng chiều, phải dạy dỗ khuôn phép, cả ngày ở trong phòng đuổi theo bút laser nhảy qua nhảy lại còn ra thể thống gì".
Tô Trạch Ninh đang ăn cũng ngưng lại, đầu nhỏ ngẩng lên, khinh thường kêu meo meo meo meo với anh.
Đại Tất Thối, lúc anh dùng bút laser chơi với tôi, đâu có thế này.
Quản gia hiển nhiên nghe không hiểu cậu đang tố cáo, thoáng qua chút mất mác trong mắt, rồi nhanh chóng nghiêm túc nói: "Thiếu gia nói rất đúng, ngay lập tức tôi sẽ chọn mua vài món đồ chơi cho mèo. Là do tôi thiếu suy xét, bút laser quả thật không được tao nhã cho lắm".
Cậu ăn hết cơm thêm trong đĩa rồi duỗi eo trong lòng anh.
Quản gia thấy thế nói: "Cần tôi mang Tiểu Đường Cao về tầng năm không?"
Phó Kiêu ôm bé mèo sững lại, ngón tay thon dài chậm rãi lướt qua lưng Tiểu Đường Cao, xúc cảm lông mèo mềm mại xù xù tuyệt thật, mặt không đỏ tim không đập nói: "Nó rất đáng thương, ngày đầu tiên đến đây chắc trong lòng sợ lắm, hôm nay cứ giữ ở đây đi".
Meo meo meo meo meo meo?
Bé mèo Tô Trạch Ninh lãnh diễm cao quý bị đổ lỗi, vươn bàn chân bé nhỏ phấn hồng ấn ấn mặt Phó Kiêu.
Đại Lừa Đảo!
Cậu không hề sợ hãi nhé!