Tô Trạch Ninh nghi hoặc nhìn giá trị thân mật rỗng tuếch bên cạnh.

Cột tiến độ màu xanh chứng tỏ nội dung câu chuyện thay đổi vô thức tăng lên một vạch nhỏ, còn giải khóa một kỹ năng mới.

Kỹ năng mới là..

Cậu mở to hai mắt!

Thế mà biến thành người.

Tô Trạch Ninh nhìn giá trị thân mật rỗng tuếch bên cạnh, vẻ mặt rối rắm, cậu hiểu ra giá trị đó đã biến mất đi đâu.

Đêm qua, cậu biến thành người rồi?

Cũng may không bị Phó Kiêu phát hiện.

Cùng lúc đó, trong lòng cậu thở phào.

Nếu như bị anh phát hiện, có lẽ sẽ cho rằng mình là quái vật.

Trong đôi mắt hạnh nhân thoáng qua chút mất mát, bé mèo cô đơn dùng móng vuốt khảy món đồ chơi ở lòng bàn chân.

Đã quen với sự dịu dàng của anh, Tô Trạch Ninh không thể tưởng tượng lúc ánh mắt anh lạnh lùng chán ghét nhìn chằm chằm cậu.

Bé mèo nhỏ nằm úp sấp trên sàn nhà thở dài, quơ quơ đầu rồi lần nữa ngẩng đầu ưỡn ngực đứng lên.

Được biến thành người, thì sau này cậu càng làm được nhiều chuyện hơn thế!

Nhất định cậu phải thay đổi vận mệnh của Đại Tất Thối.

Nếu nói lúc trước vì chuyện này liên quan đến sự sống còn của mình thì bây giờ cậu thật lòng muốn thay đổi vận mệnh của anh.

Cậu thật sự rất muốn mang lại hạnh phúc cho Phó Kiêu.

Đợi đến khi cột tiến độ thân mật tích lũy đầy thì một người quen cũ đến thăm.

- Tiểu Đường Cao. Phó Minh Minh nhìn quả cầu lông trắng nằm trên sàn nhà, đôi mắt tỏa sáng, xông về phía trước, đột ngột vùi đầu vào bộ lông xù kia.

Tô Trạch Ninh linh hoạt xoay người né tránh, nhảy lên bàn, kiêu ngạo nhìn xuống cô gái.

Cậu không phải bé mèo dễ dãi nha.

Muốn sờ là sờ, còn ra thể thống gì nữa!

 

* * *​


Phó Minh Minh mở live stream, sự ghét bỏ của bé mèo mới đó lộ rõ qua từng sợi lông, bị màn hình ghi lại rõ ràng.

Vì thế, một "Làn đạn bình luận" (*) thích thú hả hê ùn ùn kéo đến oanh tạc trên màn hình.

[ 233333~~làm rất tốt, bé mèo]

[Bé mèo thật giỏi!]

[Mắt uyên ương kìa, muốn hít ghế]

[Ke ke ke, vua thả bồ câu không xứng có được bé mèo đâu]

[Cám ơn bé mèo đã báo thù cho chúng ta, món quà nhỏ không biết có thành kính không, dâng lên hoa tươi x10]

[Tiểu đội trộm mèo tập kết-ing]

Phó Minh Minh nhìn đám đạn bình luận trên live stream, sờ sờ cái mũi phẫn nộ: "Bình thường Tiểu Đường Cao thích tôi lắm nha".

Nói xong, cô không tin ngồi xổm, vươn tay tới bé mèo, tự tin nói: "Lại đây nào, Tiểu Đường Cao".

Chú họ hay gọi vậy nên mỗi lần như thế, bé mèo đều tung ta tung tăng đến bên người.

Bé mèo trắng định nhảy đến bên cô.

Khuôn mặt cô tỏ ra ngạc nhiên, biết ngay mà, Tiểu Đường Cao cũng thích mình lắm, cô vươn tay nghênh đón..

Bé mèo khéo léo nhảy qua tay cô, đáp xuống ghế sô pha bên cạnh, tao nhã nằm ườn ở đó.

Đám đạn bình luận lại bạc tình [ha ha ha ha] bao trùm.

Phó Minh Minh sử dụng sát kỹ, lấy ra một lô túi cá khô ngon nghẻ bự chảng từ túi xách.

Đôi mắt xinh đẹp của bé mèo sáng lên, quay đầu nhìn về phía cô.

Lâu lắm rồi, cậu chưa ăn đồ vặt!

Phó Minh Minh cười đắc ý, lại đây nha.

Tiểu Đường Cao tựa sát vào, khuôn mặt mèo to dần tới gần cameras.

Giá trị nhan sắc bé mèo vượt qua được thử thách, toàn thân tuyết trắng, bộ lông xù xù, đôi mắt hạnh nhân thật to dưới ống kính, phần màu xanh trong như nước biển, pha lẫn chút màu vàng, vừa thần bí vừa tuyệt đẹp.

Còn đẹp hơn cả bảo thạch.

Lúc này bé mèo nhìn lô túi to trong tay cô, không nhịn được vươn chân thò với.

Trên màn hình nguyên một mảng meme [ A Vĩ đã chết] .

 

* * *​


[Đỡ lấy tôi, tôi còn hít được]

[Cần streamer làm gì nữa. Có Tiểu Đường Cao là được rồi]

[Ôm lấy Tiểu Đường Cao chạy vèo vèo luôn]

[Dì cười rồi, cho bé mèo hết luôn nà]

Pháo hoa biểu thị tặng quà xuất hiện liên tục giữa màn hình.

Phó Minh Minh hơi điều chỉnh điện thoại một chút, nhắm ngay mặt mình lần nữa.

[Cô là ai thế, sao lại xuất hiện giữa màn hình của tôi, lạnh lùng. Jpg]

[Streamer chướng mắt quá, mau tránh ra, đừng ngăn trở chúng tôi ngắm mèo]

[Có mèo là được, bye bye streamer, mỉm cười. Jpg]

[Để cá khô lại còn streamer biến đê~, tang thương hút thuốc. Jpg]

Phó Minh Minh: .

Cô mở túi cá khô đút cho Tiểu Đường Cao.

Bé mèo không chút do dự lựa chọn khuất phục dưới sự hấp dẫn của cá khô.

Tại Phó Kiêu hết, không cho cậu ăn đồ vặt, ngày nào mèo cũng đói, thật sự hơi quá đáng rồi đó.

Đôi mắt cậu sáng rực, vươn đầu lưỡi hồng nhạt nghiêm túc liếm cá khô, dáng vẻ vô cùng chăm chú, cực kỳ đáng yêu.

[Cho bé, cho bé, cho bé hết]

Meme [ A Vĩ ra đi rất yên bình]

[Mua cá khô cho Tiểu Đường Cao nè. Tặng ánh trăng x20]

Phó Minh Minh cười phức tạp khi nhìn quà tặng liên tục xuất hiện giữa màn hình.

Cô cảm thấy kiếp sống streamer, bị Tiểu Đường Cao đè bẹp rồi..

Nằm như một con cá mặn trên ghế sô pha, cô nhớ tới công việc nghiêm túc của mình, đến đây là muốn mượn phòng thu âm của chú họ.

Thoạt nhìn căn biệt thự rất bình thường, nhưng bên trong có đầy đủ phòng đàn cầm, phòng thu âm, phòng nào cũng có, đều là xây cho Phong Giai Minh.

Cô muốn dùng phòng thu âm, nói ra cũng dài dòng, là streamer đang hot trên nền tảng Miguo, nền tảng môi giới giúp một đám streamer và tập đoàn Tinh Thần hẹn ký hợp đồng kinh tế. Cô cũng ở trong số đó, nghĩ rằng tập đoàn vốn là của nhà mình cho nên cũng không phản đối.

Vừa mới ký hợp đồng, công ty môi giới vô cùng hiệu suất cao giúp cô tranh thủ cơ hội rất thích hợp, liên quan đến game thi đấu thể thao.

Phó Minh Minh vui mừng, cái này không phải là sở trường của cô sao?

Hưng phấn vội vàng chạy tới công ty môi giới, mới phát hiện đúng là có liên quan đến game thi đấu thể thao..

Làm ca khúc đầu đề cho đĩa nhạc trò chơi thi đấu thể thao nào đó của web Drama.

Cô uyển chuyển tỏ vẻ mình không hát được.

Nhưng người đại diện lão luyện vung tay lên tỏ vẻ, chuyện ca hát không phải ai cũng biết, ví dụ như người kia người nọ, ngay cả khuông nhạc cũng không biết mà vẫn làm ra album đấy thôi.

Thề son sắt tỏ vẻ chỉ cần không phải người câm thì hậu kỳ vẫn cứu được.

Vì không muốn để ngày thu âm quá nhục nhã, cô kiên trì đi học khóa thanh nhạc mấy tuần liền, nên muốn mượn phòng thu âm của chú họ để thử trước.

 

* * *​


Ở phòng thu âm, bé mèo trắng tò mò đi tới đi lui trên các thiết bị, thường thường tới gần, dùng móng vuốt khảy vài cái.

Kiếp trước, ba mẹ Tô Trạch Ninh đều là nhà âm nhạc, tuy cậu luôn sinh bệnh nhưng ba mẹ chưa từng buông bỏ giáo dục, từ rất nhỏ cậu đã được dạy về âm nhạc chuyên nghiệp.

Học sinh của mẹ luôn nói rằng, mình là ca sĩ tài năng nhất mà chị từng gặp.

Nhưng cậu biết, nhất định là chị đang an ủi cậu. Ba mẹ nói, bên ngoài có nhiều người giỏi giang, cậu còn rất nhiều chỗ phải cố gắng.

Vì để cho cậu vui vẻ, chị còn lén dạy cậu hát, đăng lên mạng xã hội.

Nhưng sau đó cậu phát bệnh, cậu nhớ rõ lúc cậu bệnh rất nặng, chị có đến thăm cậu, nói cho cậu biết có rất nhiều người ở ngoài kia thích giọng hát của cậu.

Tuy biết chị lừa gạt mình nhưng cậu vẫn rất vui vẻ.

Có người thích giọng hát của mình, thật tốt.

Phải hát bài ca đầu đề xưa kinh điển, Phó Minh Minh cũng không kiêng kỵ để điện thoại cố định, nhắm ngay Tiểu Đường Cao, mặt dày mày dạn: "Các vị đại gia người xem, kế tiếp do Tiểu Đường Cao trực tiếp thay tôi nha". Tháng này, cô đã thả bồ câu nhiều lắm rồi, mà bây giờ là ngày cuối cùng..

Các đại gia người xem đã quen bị thả từ lâu:

[Streamer là ai thế, tôi đến xem Tiểu Đường Cao thôi~~]

[Lẽ trời tồn tại làm gì, một bé mèo vô tội lại bị xách ra thay cho chủ nhân vô lương tâm làm chuyện này]

[Ôm Tiểu Đường Cao, mua cá khô cho Tiểu Đường Cao, so với trong weibo còn gầy hơn nhiều, tặng xe thể thao x10]

Tô Trạch Ninh nghiêng đầu nhìn nhìn bản nhạc mà Phó Minh Minh lấy ra, cậu thuộc bản nhạc rất nhanh, nhìn một lần là nhớ hết, lặng lẽ ngâm nga giai điệu một lần ở trong lòng.

Giai điệu bản nhạc lanh lảnh lưu loát, không khó mấy, hát ra hiệu quả có lẽ không tệ lắm. Cậu định vị độ khó bài hát này cấp 0.

Không quan tâm bài hát nữa, cậu trở mình trước mặt điện thoại, bé mèo lông xù liếm liếm móng vuốt, nhìn cameras di động, nghiêng nghiêng đầu, đôi đồng tử vô tội nhìn màn hình, kêu một tiếng ngọt ngào: "Meo ô~~"

Nháy mắt màn hình di động bị đám đạn bình luận lấp đầy.

Trong lòng Tô Trạch Ninh bất đắc dĩ xua tay, làm sao bây giờ? Mèo cũng phải ăn cơm nha, ăn cá khô người ta thì phải làm việc mà.

Cậu là một bé mèo chú trọng uy tín đó.

Cậu hạ thân mình xuống, lười biếng duỗi người, cái đuôi xù xù đung đưa, nghiêng đầu, ánh mắt trong lúc vô tình thoáng nhìn qua, thấy đèn đỏ trên công tắc của bảng điều khiển phòng thu âm, sau đó bé mèo dừng động tác lại.

Làm sao bây giờ, muốn đè công tắc xuống quá.

Trong lòng có giọng nói chộn rộn, đập đi, chơi vui lắm đó.

Cậu cố gắng khắc chế bản năng nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi nó.

Bé mèo rối rắm vươn đệm thịt hồng nhạt đến, rốt cuộc đập lên cái công tắc.

Đèn đỏ tắt..

Lại đập tiếp..

Đèn đỏ sáng..

[Làn đạn bình luận: Tiểu Đường Cao làm gì cũng đáng yêu]

Tiếng hát của Phó Minh Minh vang lên.

Bé mèo hoạt bát đùa bỡn công tắc ngừng lại, ngẩng đầu nhìn hướng âm thanh vang lên, đôi mắt to tròn nhăn lại..

Sau đó biến thành không tin nổi.

Trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ.

Phó Minh Minh làm cái gì thế, cả một bài hát mà một câu cũng không đúng điệu?

Sau khi hát xong lần thứ nhất, cô cảm thấy khá tốt.

Chờ đến khi cô chuẩn bị hát lần thứ hai, Tiểu Đường Cao vốn ở giữa màn hình live stream chẳng hiểu sao chạy tới, nghiêm túc ngồi xổm dưới chân cô, cái đuôi xù xù đong đưa hai bên trái phải.

Phó Minh Minh không hiểu gì, cô hát câu đầu tiên..

Còn chưa hát xong, cái đuôi xù xù kia liền quất đùi cô.

Cô ngừng lại, nghi hoặc nhìn Tiểu Đường Cao.

Cậu cũng ngẩng đầu nhìn cô, với vẻ mặt nghiêm túc.

Phó Minh Minh thử hát lại câu vừa rồi..

Lại bị một đuôi, mạnh hơn lần trước một chút, lúc này cái đuôi không bỏ ra nữa.

Không hiểu vì sao trong lòng cô hơi hoảng hốt.

Nhìn ánh mắt Tiểu Đường Cao, Phó Minh Minh cứ cảm thấy như chủ nhiệm lớp cấp ba năm ấy.

Không khác gì chỉ tiếc rèn sắt không thành thép..

(*) Làn đạn bình luận: Tức là số dòng bình luận bật ra trong live stream như mưa đạn.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play