Bách Lý Đông Quân tỉnh lại,y thấy toàn thân đau nhức,nhìn Diệp Đỉnh Chi đang nằm bên cạnh mình
Bách Lý Đông Quân:
__ Vân ca độc của huynh được giải rồi chứ
Diệp Đỉnh Chi:
__ Đương nhiên được giải rồi nếu không có tiểu Đông Quân của ta làm sao ta giải được độc nhanh như vậy
Bách Lý Đông Quân không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện vô nghĩa này nữa,y bị giày vò quá mức giờ vẫn còn đau ê ẩm,y chính thức trở thành người lười biếng
Bách Lý Đông Quân:
__ Ta muốn làm cá mặn
Diệp Đỉnh Chi:
__ Đệ nói gì cá mặn
Bách Lý Đông Quân:
__ Đúng cá mặn haizzz sao ta không có ông chồng nào giàu có nuôi mình nhỉ
Diệp Đỉnh Chi:
__ Ta còn không nuôi nổi đệ sao
Bách Lý Đông Quân:
__ Vân ca hay ta ủ rượu huynh bán rượu được không không đúng hai chúng ta cùng làm ông chủ
Diệp Đỉnh Chi chỉ biết cười cho qua chuyện đệ ấy lại muốn mở quán rượu sau đó lại đi cướp dâu của người ta,chuyện này không thể được ta vẫn nên là tìm một nơi để an cư cùng đệ ấy thì hơn