Hỏa Vân Ca

Chương 5


3 tuần

trướctiếp

Ở chỗ này có rất nhiều tảng đá, Triệu Vân Tiêu tìm mấy tảng đá thích hợp, thêm chút cành cây khô rồi dùng đá đánh lửa. Thời điểm ngọn lửa bùng lên, cậu kích động gần như rơi lệ. Trước kia, những thứ này chỉ là vật tầm thường nhưng hiện giờ, nó thật sự rất khó có được đối với cậu. 

Có lửa, Triệu Vân Tiêu cảm thấy trong lòng thật ấm áp. Trước tiên cậu cảm thụ sự ấm áp này một phen, sau đó mới bắt đầu nướng thịt. Cậu dùng tảng đá đập nát quả muối, bôi lên trên thịt rồi bôi chút nước quả bánh bao lên, đặt thịt giữa hai tảng đá. 

Thịt nướng là một trong những kĩ năng thiết yếu ở hiện đại, là một người trung tính, Triệu Vân Tiêu càng là một tay nướng thịt có bản lĩnh. Chẳng qua bây giờ vật liệu có hạn, khó làm được cái gì quá cao siêu. 

Thời gian trôi qua, mùi thịt cũng tỏa ra, Triệu Vân Tiêu sờ sờ khóe miệng, suýt chút nữa đã cho rằng mình chảy nước miếng. 

Là ai đưa tới cơ chứ? 

Trong đầu Triệu Vân Tiêu luôn hiện lên câu hỏi này, vừa nướng thịt vừa đưa mắt nhìn về phía rừng rậm. Chỉ có một mình ở thế giới này, cậu thật sự hi vọng có thể gặp được đồng loại. 

Mùi thịt phiêu đãng, âm thanh "xì xèo" khi mỡ từ miếng thịt chảy xuống lửa. Triệu Vân Tiêu cầm một nhánh cây sạch đâm vào miếng thịt, có thể xuyên qua, có nghĩa là đã chín. Cậu đặt thịt lên một chiếc lá cây, đặt lên một tảng đá để chờ thịt nguội rồi tiếp tục suy nghĩ lung tung. 

Trời đã hoàn toàn tối xuống, Triệu Vân Tiêu cầm lấy miếng thịt bắt đầu ăn. Cắn xuống miếng đầu tiên, cậu đã thỏa mãn hít sâu một hơi. Ngon quá! Cậu gần như đã quên hương vị của thịt rồi! 

Lại cắn xuống một miếng nữa, Triệu Vân Tiêu hạnh phúc liên tục nhai nhóp nhép. Hóa ra thời điểm khi người ta mất đi tất cả, hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy thôi. 

Vì chỉ có một mình nên Triệu Vân Tiêu ăn còn dư lại một cái chân, cậu no tới nỗi ngồi cũng không yên. "Người" đưa đồ ăn tới rất cẩn thận, chỉ đưa động vật nhỏ, cái chân thừa có thể để ngày mai ăn. 

Sau khi dùng lá sạch bọc cái chân lại mang vào trong hang, Triệu Vân Tiêu liền từ từ leo xuống vách đá. Ăn quá nhiều, hành động không tiện. 

Cậu ở bên hồ tản bộ một lúc, thuận tiện nhìn xem có phát hiện ra "người khả nghi" nào không. Tới khi bụng không còn chướng nữa, cậu lại tiếp tục xuống hồ tìm đường về. Đương nhiên, đêm nay vẫn là một đêm không có kết quả. 

Triệu Vân Tiêu dùng rễ cỏ để chà răng, nhìn rừng rậm một lát rồi lại bò lên hang động. Sau khi chắn kín cửa hang, đặt hai cục đá đánh lửa ở một nơi hẻo lánh, cậu liền nằm xuống giường nhưng ngủ không được. 

Sẽ là ai chứ? 

Không biết qua bao lâu, Triệu Vân Tiêu nhắm mắt lại, nhịn không được cơn ngủ ấp tới, liền ngủ say. 

Đêm khuya, một thân ảnh khổng lồ đáp xuống ngoài cửa hang, một đôi mắt đỏ ngầy nhìn vào bên trong động. Thấy Triệu Vân Tiêu đang ngủ, "nó" cũng nằm xuống chỗ cách cửa hang không xa, đầu đặt lên móng vuốt, đôi mắt đỏ ngầu nhắm lại. 

Đồng hồ sinh học khiến Triệu Vân Tiêu đúng giờ tỉnh lại. 

Một ngày ở thế giới này có hơn hai mươi tư giờ, Triệu Vân Tiêu không thể phán định được thời gian. Sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên cậu làm là nhìn bên cạnh mình, trong lúc nhất thời không nói ra được có cảm giác gì, vì hôm nay không có "đồ vật khả nghi" nào cả. 

Nếu như không phải có hai cục đá đánh lửa cùng chiếc chân ăn thừa tối qua, Triệu Vân Tiêu còn hoài nghi có phải cậu đã nằm mơ không. 

Tối qua ăn nhiều, nên giờ cậu không đói. Nhìn ra bên ngoài, hôm nay vẫn không có động vật nào tới hồ uống nước nên cậu lớn mật đẩy tảng đá ra. Ban ngày nhiệt độ cao, ở trong hang mãi cũng có chút buồn bực. 

Nghĩ như vậy, Triệu Vân Tiêu vội vàng cầm bọc lá cây, mở ra. Trong lòng cậu có cảm giác rất nặng nề, vì thịt bị hư rồi. Không biết lúc nào mới có thịt để ăn, miếng thị mỹ vị như này mà lại bị hư. 

Triệu Vân Tiêu khẽ cắn môi, nếu không thì ăn luôn đi, vứt đi thì quá đáng tiếc, nhưng ngay lập tức cậu lắc đầu. Không được! Hiện giờ cậu không có thuốc, tuyệt đối không thể bị bệnh được! Dù đáng tiếc nhưng cậu không thể ăn thịt bị hư, cậu không phải những động vật ăn thịt cái gì cũng có thể ăn kia! 

Thả thịt xuống, Triệu Vân Tiêu đi lấy quần áo tối qua đã phơi bên ngoài. Nhưng vừa ra, cậu liền sửng sốt. Bên ngoài hang có một chùm quả màu vàng, mỗi quả to bằng khoảng nắm tay của trẻ con; thêm một bó cỏ xanh, một miếng thịt lớn cỡ bàn tay, thậm chí có cả một cái... 

Triệu Vân Tiêu cầm vật kia lên, nhìn qua nhìn lại, trong mắt là mừng rõ. Thứ này có thể dùng làm nồi a! Sờ giống như vỏ của loại hoa quả nào đó, trắng trắng, rất cứng, quan trọng nhất là nó đủ lớn! Cậu gõ gõ, thứ này tuyệt đối có thể làm nồi, tối thiểu có thể đựng nước! 

Là ai? Cuối cùng là ai? Nhất định ở bên cạnh có một "người" chú ý tới cậu! Nhưng là ai cơ chứ? 

Triệu Vân Tiêu nhanh chóng mặc quần áo vào, kiễng múi chân nhìn xung quanh. 

"Cảm ơn! Cảm ơn!" 

Triệu Vân Tiêu vẫn như cũ không dám la quá lớn để tránh dẫn dã thú tới, hốc mặt cậu đã phiếm hồng. 

Đến cùng là vị anh hùng vô danh nào đã luôn giúp đỡ cậu chứ? 

Tìm kiếm hơn nửa ngày vẫn không thấy cái bóng nào, Triệu Vân Tiêu ngồi vệt xuống đất, cầm lấy chùm quả rõ ràng đã được rửa sạch kia lên, lấy một quả cắn xuống. 

A! Ngọt! Còn nhiều nước! 

Triệu Vân Tiêu bị sặc nước quả ngăn không được ho khan, nước mắt không chịu khống chế rơi xuống. 

Từ khi phát hiện ra Lâm Minh Viễn vượt quá giới hạn rồi lại tới việc xuyên không tới dị giới này, cậu vẫn luôn cố gắng tự nhủ mình phải tỉnh táo lại, bình tĩnh lại. 

Hiện giờ, ở một nơi cậu không biết, có một "người" chú ý tới cậu, đưa đồ ăn cho cậu. Cậu có thể cảm nhận phần quan tâm bí ẩn này từ miếng thịt tươi ngon, hoa quả ngọt ngào này. 

Cậu không muốn bố lo lắng, không muốn Lâm Minh Viễn bị người đời chỉ trích, nên đã nuốt toàn bộ ủy khuất cùng khổ sở vào trong bụng. Mà ở một chỗ như này, được người lẳng lặng quan tâm, khiến cậu liền khống chế không nổi tâm tình của mình. 

Trong rừng cây, ở một bụi cây cao lớn, một đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm người ở trên hang động đang ăn hoa quả, trong mắt toàn là sự nghi hoặc, do dự cùng lo âu. 

Vì sao cậu ấy lại một mình ở đây? Người nhà của cậu ấy đâu? Vì sao cậu ấy lại khóc? Là lạc đường sao? 

Anh rất muốn tiến lên hỏi thăm nhưng lại không dám, chỉ có thể trốn ở một góc dùng hết khả năng để chiếu cố cậu. Cậu nhỏ gầy như thế, yếu ớt như thế, một cái móng vuốt của anh cũng có thể làm cậu bị thương. Nếu anh xuất hiện, cậu nhất định sẽ bị anh dọa ngất. 

Đến cùng là giống đực bộ lạc nào lại hồ đồ để lạc một giống cái mảnh mai ở chỗ này? Hay là giống cái này đã trốn tới chỗ rừng rậm này? 

Ở trong nhận thức của anh, tuy giống cái tương đối yếu ớt, tùy hứng nhưng còn chưa đến mức vô tri to gan dám một mình tiến sâu vào rừng rậm. Mà chỉ dựa vào một giống cái yếu ớt cũng không có khả năng tới được nơi này, vậy thì vị giống cái này đến từ đâu? 

Anh vô cùng chú ý tới tình huống của cậu, không để bất kỳ dã thú nào tới quấy rầy cậu. Nếu như không phải đêm đó anh tới đây uống nước, anh căn bản không ngờ ở đây sẽ có một giống cái mỹ lệ như vậy. 

Vừa nghĩ tới một màn khi lần đầu nhìn thấy đối phương, hai mắt đỏ ngầu của anh lại càng thêm đỏ. Cơ thể của giống cái này rất đẹp. 

Liếm liếm cái mũi có hơi phát nhiệt, anh không nhúc nhích ghé vào bụi cỏ. Anh đang do dự có nên trở về tìm người tới đón giống cái này không, nhưng ngay lập tức, đôi mắt đỏ ngầu kia hiện lên vẻ căm hận. Không! Anh đã thề sẽ tuyệt đối không trở về! 

Cậu đã đi vào hang, lấy đồ ăn anh đã để lại cho cậu, anh vô cùng cao hứng. Chờ thêm một thời gian nữa đi, xem có giống đực nào tới đây tìm kiếm giống cái mất tích không. Nếu như có, anh sẽ dẫn người tới đây; còn nếu không, anh rất tình nguyện chăm sóc giống cái này. 

Từ tư tâm, anh cũng muốn nhìn giống cái xinh đẹp này nhiều hơn. Cả đời này của anh đã được chú định sẽ không có giống cái của riêng mình, có lẽ đây sẽ là cơ hội duy nhất để tiếp xúc cùng giống cái của anh. 

A! Cậu lại ra rồi! 

Đôi mắt đỏ ngầy lập tức nhìn chằm chằm. Dù khoảng cách khá xa nhưng với anh, nó chẳng là gì, anh có thể nhìn ở chỗ rất xa. 

Anh thấy cậu cẩn thận từng li từng tí leo xuống vách đá, hai mắt toàn là sự khẩn trương. Thời điểm lúc cậu đặt chân được xuống mặt đất, anh cũng không nhẹ nhõm mà ngược lại càng thêm lo lắng. 

Sao cậu lại tiến vào rừng? Chẳng lẽ không đủ ăn sao? Không nên a. 

Căn cứ vào sự quan sát nhiều ngày của anh, sức ăn của cậu ít tới thương cảm. Tối hôm qua, con kia còn chưa đủ để anh nhét kẽ răng nhưng cậu còn ăn không hết. 

Rất nhanh cậu lại ra tới, xem dáng vẻ thì hẳn là muốn leo lên hang. Anh nhìn chằm chằm động tác cậu leo lên, rất sợ cậu ngã xuống. Thẳng tới khi cậu an toàn đi vào hang, anh mới thở dài một hơi. 

Anh một bên chú ý trong hang động, một bên đi tới nơi mà cậu vừa tới trong rừng. Anh đi một vòng ở nơi có khí tức của cậu, móng vuốt sắc nhọn quơ quơ ở chỗ đã bị người đào qua, đôi mắt đỏ ngầu kia sững sờ. 

Tại sao cậu lại chôn thịt xuống đất? 

Anh cúi đầu ngửi ngửi, có chút hiểu ra. Hóa ra là thịt bị hư. 

Anh mặc kệ khối thị bị hư kia, trở về chỗ bụi cây nằm sấp xuống, chú ý tới hang động, chờ ban đêm tới. Ban đêm, cậu sẽ tới hồ, sau đó cởi quần áo... 

Đôi mắt đỏ ngầu nháy mắt lại đỏ thêm vài phần, anh liếm liếm mũi để hạ nhiệt độ. 

* Truyện được dịch bởi editor Mèo Ngũ Sắc chỉ được đăng ở TYT, không đăng trên các app/web có thu phí nào khác.   

Có quả vàng (người nào đó lại tự mình đặt tên) cùng quả bánh bao, Triệu Vân Tiêu không cần sầu chuyện cơm trưa nữa, cậu còn ăn không hết, thịt có thể treo ở nơi gió thổi qua để tránh bị hư. 

Triệu Vân Tiêu nghiên cứu cái vỏ trái cây kia, gõ gõ kiểm tra độ cứng. Sau khi đốt lửa lên, đặt ở dưới cái vỏ kia, cậu phát hiện cái vỏ này rất giỏi chịu lửa, không dễ bị cháy. Cậu vô cùng hài lòng, tối nay còn có thể uống chút canh thịt! Đúng rồi, còn có bó cỏ xanh kia nữa! 

Cầm lấy bó cỏ xanh, Triệu Vân Tiêu ngửi ngửi, cắn một cái, đôi mắt trừng to. Cái này rõ ràng có thể ăn! 

Cậu quyết định tối nay sẽ nấu canh thịt với cỏ xanh, à không, phải đặt tên là canh thịt nấu với củ cải đường! Cái thứ giống cỏ xanh này rất ngọt, liền gọi là củ cải đường đi! 

Bữa tối đã được quyết định, Triệu Vân Tiêu đột nhiên cảm thấy thật xin lỗi cây bánh bao vì cậu thật sự ăn không vô nữa. Nếu như là ở nhà, cậu còn có thể làm mứt, đáng tiếc ở đây không có cái gì cả, đến cả nồi cũng do "người" hảo tâm đưa tới. 

Uể oải hai giây, Triệu Vân Tiêu lại giữ vững tinh thần. 

Không biết bao giờ mới có thể trở về, hiện giờ cậu chỉ có thể cố gắng học thêm vài kĩ năng sống sót nơi hoang dã. Có lẽ một ngày nào đó, cậu có thể đi xuyên qua khu rừng này, tìm con đường chính xác về nhà. 

Nếu như! Nếu như thật sự không thể quay về, cậu càng muốn khả năng mình sống sót của thể tăng cao. Cậu hi vọng có thể gặp được "người" hảo tâm đã giúp đỡ cậu, sau đó chân thành nói một tiếng "cảm ơn" với đối phương. 

Tới tối, Triệu Vân Tiêu toại nguyện nấu một nồi canh thịt củ cải đường. Ăn no xong, cậu liền hô mấy tiếng "cảm ơn" về phía rừng rậm, sau đó làm bài tập mỗi ngày, đó chính là tiến vào hồ tìm đường về nhà. Đương nhiên, tối nay vẫn không công như cũ. 

Canh thịt còn thừa, thịt cũng không ăn hết, sáng mai khẳng định sẽ bị hư. Nghĩ đi nghĩ lại, Triệu Vân Tiêu liền không thu nồi vào trong hang động, một thân ướt sũng trở về hang. Sau khi vắt khô quần áo rồi treo ở bên ngoài, cậu chặn cửa hang rồi nằm xuống chuẩn bị đi ngủ. 

Đối phương không lộ diện, hẳn là có nguyên nhân. Nếu đối phương không muốn để cậu nhìn thấy, vậy cậu sẽ không nhìn. 

Có một "người" thần bí ở bên cạnh, Triệu Vân Tiêu an tâm hơn không ít. 

"Chẳng cần biết anh là ai, cảm ơn anh." 

Triệu Vân Tiêu thì thào một câu, sau đó nhắm mắt lại. 

Mỗi đêm cậu đều tìm kiếm trong hồ tới mệt lả, coi như là gián tiếp tập thể dục đi. Mang theo lòng cảm kích với "người nào đó", cậu liền đi ngủ. 

Một hồi lâu sau, một thân ảnh khổng lồ đã xuất hiện cạnh cái nồi chỗ bờ hồ. Trước tiên anh duỗi lưỡi nếm thử vị nước anh, sau đó không khách khí ăn toàn bộ nồi canh, chỉ có củ cải đường kia là không đụng vào. 

Hôm sau, chuyện đầu tiên Triệu Vân Tiêu làm chính là đi ra ngoài, bật cười. 

Ở trước cửa hang có một cái nồi đã được rửa sạch sẽ, một tổ trứng không biết là của loài chim nào, lớn hơn trứng gà một chút. Cậu đếm đếm, có tám quả. Một miếng thịt to, một bó củ cải, với cả... 

Triệu Vân Tiêu cầm một thứ trắng hếu giống cái nồi, nhưng không lớn lắm. Ân, cái này có thể làm bát. Sau đó là một thanh gỗ, phần đầu hơi lõm xuống, thứ này rất hợp để làm thìa. 

A, "người nào đó" rất cẩn thận, hẳn là tối qua đã phát hiện lúc cậu ăn không có công cụ nên không tiện nhỉ? 

Triệu Vân Tiêu nhìn về phía rừng rậm, suy đoán có phải hiện giờ "người" hảo tâm đang ở trong rừng nhìn cậu không? Nếu không làm sao anh biết cậu cần gì? 

Tối qua cậu phải miễn cưỡng bưng nồi uống canh, hôm nay liền đưa bát cùng thìa tới. 

Triệu Vân Tiêu giơ thìa quơ quơ về phía rừng, hô: "Cảm ơn anh nha!" Tâm tình cậu lập tức bay lên. 

Trong rừng rậm, bên trong đôi mắt đổ ngầu là niềm vui nhàn nhạt. Cậu rất thích, anh biết cậu đang phất tay với anh. 

* Truyện được dịch bởi editor Mèo Ngũ Sắc chỉ được đăng ở TYT, không đăng trên các app/web có thu phí nào khác.   

Có "người" hảo tâm trợ giúp, Triệu Vân Tiêu sống tốt hơn rất nhiều. Cậu không cần phát sầu vì đồ ăn, mà từ khi "người" hảo tâm xuất hiện, ban ngày gần như không có động vật nào tới hồ uống nước. 

Ban ngày Triệu Vân Tiêu có thể ra ngoài hang động, đi dạo bên hồ một chút, nhìn ngắm thế giới xa lạ này. 

Cậu thường xuyên có cảm giác bị người nhìn chằm chằm, loại cảm giác này không đáng sợ, vì cậu tin là "người" hảo tâm đang nhìn cậu. Vì mỗi lúc trời tối, canh thị hoặc thịt nướng cậu ăn thừa đặt ở bên hồ đều sẽ được ăn hết rồi rửa sạch, đặt ở trước cửa hang vào ngày hôm sau. 

Chẳng qua tới tối, Triệu Vân Tiêu cũng không dám cởi quần áo bơi xuống hồ nữa. Vừa nghĩ tới việc có khả năng đối phương nhìn qua cơ thể của cậu, cậu liền có chút ngượng ngùng. 

Người trung tính không phải thuần nam tính, sau khi hiểu chuyện, dù là bố mình, Triệu Vân Tiêu cũng sẽ không để mình trần trụi, dù là nửa thân trên cũng không. Sau khi thành niên, người trung tính sẽ chỉ trần trụi ở trước mặt bạn đời của mình. 

Vừa nghĩ tới bạn đời, tâm trạng của Triệu Vân Tiêu khó tránh khỏi sa sút, nhưng cậu sẽ tự mình điều chỉnh. Ở một nơi xa lạ, có một "người" không ngừng giúp đỡ cậu, cậu có tư cách gì để hối hận chứ? Cố gắng tìm cách về nhà hoặc là học tập kĩ năng sinh tồn còn quan trọng hơn. 

Chớp mắt một cái, nửa tháng đã trôi qua. Triệu Vân Tiêu đã ở đây hơn một tháng, cậu gần như đã muốn từ bỏ cách tìm đường về nhà. 

Ngày hôm nay sau khi ăn sáng xong, Triệu Vân Tiêu đi vào rừng hái một chút lá cây lớn. 

"Người" hảo tâm đã cho cậu vài tấm da lông mềm mại, cậu không nỡ dùng. Nếu như nơi này có màu đông, những tấm da lông này có thể lấy ra để chống lạnh. 

Giường đệm làm từ lá cây đã có chút hư hỏng, nên cậu phải đi hái một chút. Nhưng đang đi, dưới chân cậu lại truyền tới địa chấn. 

Triệu Vân Tiêu nghĩ thầm. Là địa chấn sao? 

Địa chấn càng ngày càng rõ ràng, cậu vứt lá cây trong tay, tranh thủ thời gian chạy về ra ngoài. Có khả năng thật sự là địa chấn rồi! 

Triệu Vân Tiêu chạy tới nơi trống trải bên hồ nước, địa chấn càng lúc càng rõ ràng, thậm chí còn có dấu hiệu tới gần cậu.
Một lần nữa, cậu cảm nhận được sự sợ hãi tới cực điểm. 

Rừng rậm đang run rẩy, cây cối đổ xuống, dã thú đang gào rống. Lúc địa chấn trong rừng càng tới gần, máu trong người Triệu Vân Tiêu như nguội lạnh. 

Không! Không phải địa chấn! Vậy, vậy là cái gì!?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp