Hỏa Vân Ca

Chương 4


3 tuần

trướctiếp

Chậm rãi bò lên bờ, thẳng đến khi nước hồ chỉ bao phủ tới phần bụng, Triệu Vân Tiêu mới dừng lại. 

Cậu đứng ở trong hồ mười mấy phút mới từ từ di chuyển sang bên cạnh. Rong rêu dưới hồ đang quấn quanh mắt cá chân cậu, mỗi một bước đi, cậu đều rất cẩn thận. Cứ như vậy đi thẳng tới mệt bở hơi tai, cậu mới bơi được về tới bờ. 

Hôm nay lại thất bại... 

Gió lạnh ban đêm thổi qua, Triệu Vân Tiêu toàn thân ướt đẫm rùng mình một cái, vội chạy về động nham thạch ở bên hồ. 

Ba mặt hồ chỗ này đều là cây cối rừng rậm, một mặt còn lại là hang động. Triệu Vân Tiêu tìm được một hang động không quá lớn, là nơi ẩn náu tốt nhất cậu có thể tìm được hiện giờ. 

Trở lại trong động, cậu cởi quần áo ướt treo ở trước cửa hang để hong khô, lại dùng hòn đá tìm được để chặn cửa động. Sau đó cậu cầm một tảng đá quẹt quẹt vài phát ở vách nham thạch, ở đó đã có mấy đường kẻ, một cái có nghĩa là một ngày. 

Ánh nắng ban ngày cực kì nóng, gió ban đêm thổi tới lại mang theo vài phần hàn ý, có cả tiếng dã thú đột nhiên kêu gào. 

Triệu Vân Tiêu đếm đếm dòng kẻ ở trên vách đá, đã có mười chín cái. Cậu vẫn không thể tin mình đã tới nơi kì quái này, càng không thể tin cậu đã thật sự xuyên không! 

Cậu nhớ mình đã rơi xuống hồ, kết quả lúc tỉnh lại lại phát hiện mình không ở bệnh viện, mà vẫn ở cái hồ đó nhưng cũng lại hoàn toàn khác biệt. Cái hồ kia diện tích rất lớn nhưng vẫn có thể nhìn thấy đáy, còn cái hồ này không lớn nhưng lại rất sâu. 

Sau khi trải qua sự bối rối ban đầu, Triệu Vân Tiêu không hể không tỉnh táo lại. Buổi tối, mặt trăng đỏ như máu trên đỉnh đầu đã nhắc nhở cậu đây là một thế giới khác. Mà xung quanh nơi cậu ngã toàn là khách sạn, căn bản không có rừng rậm cùng hang động, vách đá như thế này. 

Triệu Vân Tiêu dùng đọc sách để giết thời gian nên đã suy đoán ra được, có tám mươi phần trăm là cậu đã xuyên không. 

Trước khi "đến" cậu chưa ăn cái gì, sau khi "đến" cũng đói cả một ngày nên dục vọng cầu sinh trong cậu đã chiến thắng tinh thần suy sụp, cậu lấy hết dũng khí đi vào rừng tìm thức ăn. 

Khi thấy một con heo rừng khổng lồ có cánh há cái miệng to như chậu máu nuốt trái cây vào trong bụng, chờ tới khi nó rời đi, Triệu Vân Tiêu mới tới chỗ đấy, thành thục nhặt trái cây cực nhanh. 

Quả nhiên cậu đã xuyên không! Trong thế giới của cậu, lợn rừng tuyệt đối không thể nào có cánh được! 

Triệu Vân Tiêu không còn thời gian để thương tâm về chuyện của Lâm Minh Viễn nữa, vấn đề lớn nhất trước mắt là sinh tồn. Cậu không có cánh, không thể bay qua động nham thạch, cũng không dám tiến sâu vào rừng. 

Triệu Vân Tiêu một bên ăn trái cây cho no bụng, một bên tìm thử phương pháp quay về. Cậu xuyên qua từ hồ nước, vậy khả năng lớn nhất là trở về từ hồ nước. Cậu mất tích, người lo lắng đau đớn nhất chính là bố cậu, cậu nhất định phải trở về. 

Ban ngày sẽ có động vật tới bên hồ để uống nước, Triệu Vân Tiêu không dám ra ngoài, chỉ trốn ở bên trong động. Đợi tới đêm, cậu mới dám mò ra, vì lúc đấy thường chỉ sẽ có những động vật cỡ nhỏ lui tới. 

Những động vật kia vừa nhìn liền biết rất ngoan ngoãn hiền lành, vì Triệu Vân Tiêu thấy bọn chúng chỉ ăn rêu cỏ cùng lá cây, không giống như đám động vật cỡ lớn vừa uống nước vừa nhìn về phía hang động chỗ cậu trốn, ánh mắt như đang nhìn món ăn ngon. 

Mấy cái răng nanh nhọn hoắc kia, khiến Triệu Vân Tiêu e ngại không thôi. May là chúng nó chỉ nhìn chứ không có ý tới nuốt cậu nên cậu mới bình an sống tới tận giờ. 

Sau khi xác định ban đêm sẽ tương đối an toàn, Triệu Vân Tiêu liền bắt đầu tìm cách về nhà. Mỗi đêm cậu đều sẽ bơi xuống hồ, nhưng thứ khiến cậu uể oải là cậu vẫn ở đây. 

Tới nơi này, trên người Triệu Vân Tiêu chỉ có điện thoại, máy tính bảng cùng cây đèn laser phòng "sói" còn có chút tác dụng. Ba thứ này đều có thể dùng năng lượng mặt trời để nạp pin, đương nhiên, không có tín hiệu. 

Ban ngày, Triệu Vân Tiêu trốn trong động, sẽ thông qua việc đọc sách hoặc chơi game để giết thời gian. Thật cảm kích trí tuệ của nhân loại, nếu như là mấy trăm năm trước, vậy cậu chỉ có thể tay trái cầm điện thoại, tay phải cầm máy tính bảng gõ gõ ra tiếng vang để tự mình thẩm giai điệu thôi. 

Hoa quả ở trong rừng đủ để Triệu Vân Tiêu ăn no, nhưng thống khổ nhất là không có muối, nên người cậu cũng không có khí lực. 

Không có cách nào, Triệu Vân Tiêu chỉ có thể tìm tòi ở bên rừng rậm. 

Dù rơi xuống chỗ này thật không may nhưng nghĩ theo một phương diện khác, cũng có những chuyện may mắn xảy ra. Cậu tìm được một hang động có thể tạm trú, tìm được hoa quả có thể no bụng, còn tìm được muối quả có thể tạo ra muối. 

Muối quả là tên Triệu Vân Tiêu tự đặt, là một loại quả mọc từng chùm giống chùm nho nhưng màu trắng. Cậu phát hiện mặc kệ là sáng hay tối, động vật đều sẽ tới vách đá chỗ hang động này để ăn loại quả màu trắng này. Cũng may cạnh chỗ cậu trốn không có nhiều, nếu không khó đảm bảo cậu sẽ không bị những động vật tới ban này ăn tươi nuốt sống. Sau đó cậu cũng hái thử một chùm về ăn, kết quả suýt chút nữa bị mặn chết. 

Triệu Vân Tiêu giờ mới hiểu vì sao những động vật kia chỉ liếm mà không phải trực tiếp ăn. 

Vấn đề đồ ăn, nước, muối đều đã được giải quyết, còn lại chính là về nhà. 

Triệu Vân Tiêu cầm máy tính bảng, mũi hơi chua xót. Cậu nhớ bố, cậu muốn về nhà. Nếu như không thể quay về, nếu không phải chết già ở cái hang động này, vậy chính là cậu sẽ trở thành bữa ăn trong bụng của dã thú nào đó. 

Thời điểm những suy nghĩ tiêu cực này không ngừng tăng lên, Triệu Vân Tiêu vỗ vỗ mặt, tự nhủ mình phải bình tĩnh lại. Bên cạnh bố có chú Quách, vậy nhất định bố có thể thoát khỏi nỗi đau khi cậu rời đi. Về phần những người khác... 

Triệu Vân Tiêu thất thần nhìn nóc hang động. Theo thời gian, bạn bè của cậu nhiều nhất sẽ chỉ thương cảm một chút, huống chi cậu cũng không có nhiều bạn bè. Mà Lâm Minh VIễn... 

Triệu Vân Tiêu tự giễu giật giật khóe miệng, cậu đã là ốc không mang nổi mình ốc, sao còn có lòng dạ quan tâm tới hắn nữa. 

Những mặc kệ cậu muốn ném Lâm Minh Viễn ra sau đầu như thế nào, trái tim cậu vẫn không khỏi co rút đau đớn. 

Lâm Minh Viễn là mối tình đầu của cậu, là người cậu đã trả giá tất cả để có thể ở bên cạnh. Mà cuối cùng, thứ cậu nhận lại được chỉ là sự phản bội. Cậu không hận hắn yêu người khác, nhưng lại khó chịu khi bị hắn lừa gạt. Nếu như không phải trong lúc vô tình cậu phát hiện ra, vậy hắn sẽ lừa cậu tới khi nào nữa? 

Nghĩ tới tình huống cả đời sẽ mơ mơ màng màng, cả đời sẽ chỉ ở nhà chờ Lâm Minh Viễn trở về, Triệu Vân Tiêu liền không rét mà run. 

Bên ngoài truyền tới tiếng kêu của dã thú, Triệu Vân Tiêu vội vàng thu hồi suy nghĩ, kiểm tra cửa hang một lần nữa. Hòn đá ngăn cửa hang động có chừa một khe hở để nhìn ra ngoài, cậu vừa nhìn đã kinh hô. Có một đám động vật cỡ nhỏ đang săn một động vật cỡ lớn! 

Động vật ở nơi này, Triệu Vân Tiêu không biết chúng gọi là gì, động vật duy nhất cậu nhận biết chính là lợn rừng mọc cánh. Cậu không đành lòng nhìn tiếp, lùi ra sau, tận lực làm hô hấp của mình chậm nhất có thể. Nếu như bị đám động vật "nhỏ" kia phát hiện ra sự tồn tại, cậu tuyệt đối sẽ không thể nhìn thấy mặt trăng đỏ đêm nay nữa. 

Quá trình đi săn rất nhanh, thời điểm mặt trời bắt đầu xuống núi, bên hồ đã khôi phục sự yên tĩnh. 

Triệu Vân Tiêu lấy quần áo phơi ở bên ngoài vào, chúng đã hoàn toàn khô. Đây là tài sản quý giá nhất của cậu, nếu như bị phá nát, cậu chỉ có thể lõa thể hoặc dùng lá cây che đậy. 

Không nghĩ tới mình, một tân nhân loại ở thế kỉ hai mươi bảy lại lưu lạc làm người nguyên thủy. Trả qua cuộc sống sinh hoạt nguyên thủy gần hai mươi ngày, Triệu Vân Tiêu đã vô cùng sùng bái với tổ tiên thời nguyên thủy của nhân loại, có thể tồn tại ở hoàn cảnh gian khổ như này, đáng giá để cậu sùng bái! 

Chờ tới khi bên ngoài hoàn tối đen, Triệu Vân Tiêu mới đẩy tảng đá ở cửa hang. Bỏ lại túi trong hang động, nhờ vào ánh trăng, cậu liền leo xuống vách đá. 

Mặt trăng ở nơi này không chỉ có màu sắc quỷ dị mà hôm nào cũng tròn trịa, Triệu Vân Tiêu vừa leo xuống vừa phân tâm suy nghĩ lung tung. 

Viên tinh cầu này tự quay như thế nào? Vì sao mặt trăng luôn luôn tròn? Nơi này có phân chia mùa không? Giống như viên tinh cầu chỗ cậu chỉ có hai mùa xuân hạ, nếu muốn nhìn rõ bốn mùa xuân - hạ - thu - đông thì phải về Trái Đất. 

Sau khi đặt chân xuống mặt đất, Triệu Vân Tiêu liền đi tới bên hồ, hít sâu một hơi rồi âm thầm cầu nguyện có thể để cậu tìm đường về nhà, sau đó nhấc chân tiến vào trong hồ. 

Thân thể run rẩy vì cái lạnh của nước hồ, Triệu Vân Tiêu từng bước một đi vào trong, tới khi nước bao phủ tới ngực mới dừng lại. Lại giống như những buổi tối khác, cậu thăm dò tới mệt bở hơi tai mới không thể không quay lại bờ. Đêm nay vẫn không có kết quả. 

Ở bên bờ nghỉ ngơi một lát, Triệu Vân Tiêu cởi áo ra, vắt khô rồi đặt ở một bên. Cậu muốn đi hái hoa quả cho ngày mai. 

Triệu Vân Tiêu nhìn bốn phía, không thấy có sinh vật gì nguy hiểm mới đi về phía cậu đã từng hái hoa quả nên không phát hiện ra ở trong rừng, có một đôi mắt đỏ như máu đang nhìn chằm chằm cậu. Nói chính xác hơn thì đôi mắt này đã chú ý tới cậu ba ngày. 

Triệu Vân Tiêu đi tới dưới cây bánh bao, trước tiên tìm xem ở dưới đất có quả chín nào rơi xuống không. Cây bánh bao cũng là do cậu đặt tên, không phải vị của nó giống bánh bao mà do hình dạng trái của nó có cái đỉnh rất giống nên cậu mới gọi như vậy. 

Thật không may, đêm nay vận khí của cậu không tốt nên mấy quả bánh bao ở dưới đất đều đã bị gặm nham nhở. 

Cây bánh bao rất cao, Triệu Vân Tiêu không có kĩ năng leo cây nên chỉ có thể tìm một cành cây dài để đánh trái rụng xuống. Cứ như vậy giày vò hơn một tiếng, cậu mới thu hoạch được sáu quả bánh bao. 

Quả bánh bao để hai ngày liền sẽ hỏng nên mỗi lần, Triệu Vân Tiêu chỉ nhặt về đủ lượng mình cần. Sau khi dùng lá cây đựng chỗ quả bánh bao, cậu không dám ngốc ở trong rừng lâu hơn nữa. 

Rừng rậm ban đêm cứ như một lỗ đen ăn thịt người, khiến cậu sợ hãi không thôi. 

Triệu Vân Tiêu đi một chuyến, toàn thân đã ra đầy mồ hôi, trên tay cũng toàn bùn đất. Trước tiên cậu rửa sạch chỗ quả bánh bao, sau đó mới cởi quần áo tiến vào trong hồ tắm rửa. 

Không nghĩ tới bố, không nghĩ tới việc trở về thế giới cũ, Triệu Vân Tiêu để mình hưởng thụ thời khắc yên tĩnh này. Không giống như căn nhà tĩnh mịch kia, mà là thuần túy yên tĩnh. 

Nơi này có gió tự nhiên, có tiếng côn trùng kêu vang, có rừng rậm, không có vết tích của loài người, đến cả nước trong hồ cũng ngọt hơn một chút. 

Nếu như nơi này là thế giới cũ, bố cậu khẳng định sẽ rất thích ở đây dưỡng lão. 

Bỏ mặc mình tự nhiên trôi nổi trên mặt hồ, Triệu Vân Tiêu nhìn màn đêm treo mặt trăng đỏ. Nơi này ban đêm chỉ có một mặt trăng, không có ngôi sao, đến cùng là thế giới gì? Là một ngôi sao mới nhân loại khai phá sao? 

Bên tai là tiếng sóng nước lăn tăn, Triệu Vân Tiêu nhắm mắt lại, trái tim luôn nhói đau kia cũng cảm nhận được chút an bình. 

Cậu tới đây là trùng hợp hay là lẽ tất nhiên? 

Không có Lâm Minh Viễn, thời gian trôi qua cũng không khó chịu như cậu nghĩ. Có lẽ, tình yêu của cậu đối với hắn đã dần dần bị hao mòn sau những ngày tháng phải chờ đợi kia. Cho nên dù đau lòng, cậu lại không đau đến mức không muốn sống. Nếu như cậu không phải người trung tính, vậy Lâm Minh Viễn sẽ còn tìm tới cậu sao? 

Câu trả lời đương nhiên sẽ là không. Nếu như, cậu không phải là người trung tính thì thật tốt. 

"Tí tách" 

"Tí tách" 

Hai giọt nước mắt theo huyệt thái dương của Triệu Vân Tiêu chảy vào trong hồ. Cậu mở to mắt, càng ngày càng có nhiều giọt nước mắt chảy vào hồ. 

Triệu Vân Tiêu mỉm cười, rời khỏi Lâm Minh Viễn, cậu vẫn là cậu. Thế giới này cũng sẽ không vì có thêm cậu mà xảy ra biến hóa, đồng dạng, thế giới của cậu cũng không vì thiếu một Lâm Minh Viễn mà u ám tối đen. Cậu, vẫn là Triệu Vân Tiêu. Dù cậu không còn tin vào tình yêu, không còn kết hôn nhưng cậu vẫn là cậu, không ai có thể cướp đi hạnh phúc của cậu trừ chính cậu. 

Suy nghĩ rõ ràng, Triệu Vân Tiêu liền bơi vào bờ, cứ như thế với cơ thể trần trụi cầm hoa quả với quần áo về "ổ nhỏ" của cậu. 

Một đôi mắt đỏ ngầu sau bụi cây không chút kiêng kị nhìn cơ thể trần trụi của người nào đó, nhìn người kia phí sức leo lên vách đá, cuối cùng chui vào một hang động. 

Đầu lưỡi đỏ thắm liếm liếm môi, răng nanh trắng sáng hiện ra hàn quang. Bụi cây phát ra âm thành "sàn sạt", một thân ảnh khổng lồ từ trong đứng lên. 

Dưới ánh trăng màu đỏ, toàn thân nó cũng được phủ một tầng đỏ ngầu. 

* Truyện được dịch bởi editor Mèo Ngũ Sắc chỉ được đăng ở TYT, không đăng trên các app/web có thu phí nào khác.   

Triệu Vân Tiêu đặt quần áo lên tảng đá lớn ở ngoài động để phơi khô, sau đó trở lại trong động, dùng tảng đá chắn cửa hang. 

Trong động phủ kín lá cây mềm mại, cậu còn dùng mấy cái lá đại thụ lớn thành mấy tầng để làm chăn mềm. Đọc sách một lát, cậu liền tắt máy tính bảng đi rồi nằm xuống đi ngủ. 

Một giấc ngủ tới hừng sáng, Triệu Vân Tiêu đau lưng tỉnh dậy, nằm ngốc một lát mới đứng dậy. Ngay sau đó, cậu bị dọa tới kêu to một tiếng, sau đó cấp tốc dính sát người vào vách đá. 

Cái này!? Đây là có chuyện gì!? 

Lỗ chân lông toàn thân của Triệu Vân Tiêu mở ra, lông tơ dựng đứng, adrenaline phun trào. Cậu vừa mới thấy ở bên cạnh mình có một chiếc lá cây xa lạ! 

Đây cũng không phải là nguyên nhân khiến cậu hoảng sợ, mà trên chiếc lá đó có một cái xác động vật không biết tên đã bị lột da! Đầu với nội tạng cũng đã bị bỏ đi, thậm chí còn bị một cành cây đâm xuyên qua! Bên cạnh nó còn đặt thêm hai tảng đá nhỏ màu vàng! Tối qua trước khi đi ngủ, bên cạnh cậu tuyệt đối không có mấy vật này! 

Đã có người đến! 

Triệu Vân Tiêu cắn chặt môi, sắp bị hù chết rồi! 

Cậu gắt gao nhìn chằm cái xác động vật không biết tên kia nửa ngày, sau khi khôi phục một tí sức lực mới toàn thân nhũn như bún đi ra ngoài cửa hang. 

Bên phía hồ rất yên tĩnh, một con động vật cũng không có. Quan sát hơn nửa ngày, Triệu Vân Tiêu mới lấy hết dũng khí đẩy tảng đá ra, ló đầu ra ngoài. Bên ngoài không có gì cả, đến cùng là ai? 

Lần nữa đẩy tảng đá chắn cửa, Triệu Vân Tiêu cuộn người lại, lần đầu tiên cậu sợ như thế. Trong lòng luôn hô hào "bố, bố", cậu động cũng không dám động. 

Thẳng tới khi bụng phát ra tiếng kêu, Triệu Vân Tiêu mới phát hiện đã giữa trưa. Một bên cậu ăn quả bánh bao, một bên lại nhìn chằm chằm cái xác kia. 

Ánh nắng không còn, chạng vạng tối đã đến. Lúc bụng cậu lần nữa phát ra tiếng động, cậu mới tới gần cái xác kia. 

Màu sắc tươi thắm, vừa nhìn liền biết vừa mới chết không bao lâu. Trên cái xác không có cái gì quái lạ, hẳn là không có độc. Triệu Vân Tiêu liếm miệng một cái, cậu thừa nhận cậu rất muốn ăn thịt. 

Mỗi nàgy trừ quả bánh bao thì chính là quả muối, Triệu Vân Tiêu không phải không muốn đổi khẩu vị nhưng cậu không có năng lực đấy. Đến cùng là ai mang tới? 

Triệu Vân Tiêu đã có thể khẳng định có người phát hiện ra sự tồn tại của mình. 

Người? Triệu Vân Tiêu đột nhiên tinh thần chấn động. Nơi này có người?! 

Cậu cấp tốc đẩy tảng đá chắn cửa ra, mặc lên quần áo đã bị chút hư hại, đứng ở trước cửa hang nhìn ra xa. Cậu không dám la, hi vọng người đưa đồ ăn cho cậu có thể nhìn thấy cậu. Cậu vẫy tay, hi vọng người kia có thể đến mang cậu đi. Nhưng thẳng đến khi tay cậu đã có chút đau nhức, "người" mà cậu trông đợi vẫn không xuất hiện. 

Chẳng lẽ không phải là người? Nếu không phải là người thì có thể là cái gì mà lột được da động vật, bỏ nội tạng, còn xuyên qua cành cây chứ? Rõ ràng là để cậu nướng thịt ăn mà. 

Nướng thịt?! 

Triệu Vân Tiêu cầm hai hòn đá nhỏ màu vàng kia lên, ngửi ngửi, đột nhiên ánh mắt sáng lên. Cậu cầm hai hòn đá nhỏ ma sát một chút, ngạc nhiên phát hiện thế mà lại có tia lửa! 

Chẳng lẽ, cái này chính là đá đánh lửa trong truyền thuyết sao?! 

"Cảm ơn anh!" Triệu Vân Tiêu không dám la quá lớn, hô về phía rừng rậm, quyết định sẽ buông sự sợ hãi xuống, hưởng thụ tấm lòng hảo tâm của "người" đã đưa tới đồ ăn cho cậu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp