Hỏa Vân Ca

Chương 3


3 tuần

trướctiếp

Lại qua mười hai giờ đêm, Lâm Minh Viễn mới về đến nhà. 

Triệu Vân Tiêu vẫn luôn giả bộ ngủ, chờ tới khi người bên cạnh phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ mới nhẹ nhàng đi tới bên kia giường, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường của Lâm Minh Viễn rồi ra khỏi phòng ngủ. 

Triệu Vân Tiêu tựa vào cửa phòng, bật điện thoại của Lâm Minh Viễn lên, lại phát hiện có mật mã. Cậu thử mấy cái mình biết hắn sẽ dùng làm mật mã, cảm thật tự giễu khi may là hắn còn lưu lại thói quen dùng số điện thoại làm mật mã. 

Xong khi tra xong một vài thông tin rõ ràng ở trong điện thoại của Lâm Minh Viễn, Triệu Vân Tiêu trở về phòng ngủ, đặt điện thoại vào vị trí ban đầu. Cậu không lên giường nữa mà đi ra khỏi phòng khác. 

[Minh Viễn, anh đã chuẩn bị quà sinh nhật cho em chưa?] 

[Cuối tuần này em sẽ biết.] 

[Em không chờ được nữa rồi~ Vậy cuối tuần anh có thể ở với em mấy ngày không?] 

[Anh có mười ngày hoàn toàn thuộc về em. Baby à, xin lỗi, để em bị ủy khuất rồi. Em hẳn phải biết, anh không thể ly hôn.] 

[Em biết, em hiểu. Chỉ cần trong lòng anh có một mình em là được rồi.] 

Triệu Vân Tiêu cảm thấy mình không cần tiếp tục đọc nữa, hai mắt cậu đã tràn đầy tơ máu. Cậu lên lầu thay quần áo rồi đi ra ngoài, không muốn nhìn thấy Lâm Minh Viễn nữa. 

Sau khi du đãng ở trong công viên gần nhà gần hai tiếng, đoán chừng Lâm Minh Viễn đã rời đi, Triệu Vân Tiêu mới về nhà. 

Về nhà, quả nhiên Lâm Minh Viễn không còn ở nhà nữa, hắn có lưu lại một tờ giấy đặt trên bàn. 

[Vân Tiêu, tại sao em đi ra ngoài mà không mang theo điện thoại thế? Anh đi làm đây. Tối nay có lẽ không thể về nhà ăn cơm được, đừng chờ anh. Thứ bảy này anh sẽ cùng em đi gặp bố.] 

Triệu Vân Tiêu xé nát tờ giấy rồi vứt vào trong thùng rác, lên lầu thu dọn hành lí, cậu không thể ở lại căn nhà này thêm một phút nào nữa. 

Sau khi thu thập đơn giản mọi thứ xong, Triệu Vân Tiêu không lái xe mà đi xe taxi đến sân bay, mua vé bay tới T thành rồi gọi điện cho bố mình. 

"Bố, con muốn tới T thành du lịch, cuối tuần này không thể về nhà thăm bố được." 

"Du lịch à? Đi đi. Một mình con sao?" 

"...Con đi với Minh Viễn, là lâm thời quyết định." 

"À, vậy thì tốt. Hai đứa cứ đi chơi cho vui đi, tranh thủ mang về một cái bánh bao nhỏ là được." 

Nước mắt của Triệu Vân Tiêu im lặng tuôn rơi. 

"Nếu như có thể. Bố..." 

"Ừ, sao thế?" 

"...Bố, căn phòng của con, bố có thể giữ lại cho con không? Sau khi trở về từ T thành, con muốn về nhà ở hai ngày." 

"Được. Minh Viễn bận rộn như vậy, con hoàn toàn có thể về nhà." 

"Cảm ơn bố." 

"Còn cùng bố khách sao cái gì chứ?" 

Sợ mình nhịn không được sẽ khóc, Triệu Vân Tiêu nói thêm hai câu liền cúp máy. 

Có người tới hỏi thăm cậu bị làm sao, một người trung tính ngồi khóc ở trong sân bay tự nhiên sẽ khiến rất nhiều người chú ý. 

Triệu Vân Tiêu chỉ nói là nhớ bố mình, nhân viên công tác sân bay liền đưa cậu tới phòng nghỉ dành riêng cho người trung tính, còn rót một cốc nước ấm cho cậu. Uống nước xong, bĩnh tình hơn một chút, cậu chờ hơn một tiếng liền lên máy bay bay tới T thành. 

Bay tầm hai tiếng, máy bay đã tới T thành. 

Triệu Vân Tiêu ngồi trên xe chuyên môn đưa đón người trung tính ở sân bay, bảo lái xe đưa cậu tới một khách sạn tên là [Bán Hải]. 

Vì cậu là người trung tính, khách sạn đã chiết khấu với giá thấp nhất, còn đưa hoa quả tráng miệng cho cậu. Ở thế giới này, người trung tính tuyệt đối là con yêu. Nhưng giờ phút này, cậu lại chẳng vui vẻ một chút nào. 

Nằm trên giường ở khách sạn, Triệu Vân Tiêu gọi điện cho Quách Hành Lỗi. 

Chuyện này không thể nào giấu diếm được, cậu phải thu xếp trước một chút. Cậu sẽ không giả vờ như không có chuyện gì rồi tiếp tục sống chung với Lâm Minh Viễn. Dù cả đời độc thân, cậu cũng không định chia sẻ chồng với người khác. Huống chi, trái tim của hắn đã không còn thuộc về cậu. 

Triệu Vân Tiêu không khỏi tự giễu, chỉ sợ cậu là một trong số ít người trung tính bị người khác chen một chân. 

Nói rõ chuyện Lâm Minh Viễn cho chú Quách, không ngoài ý muốn nghe đối phương ở bên kia nổi trận lôi đình, Triệu Vân Tiêu khẩn cầu nói: "Chú Quách, chuyện này còn nhờ chú khuyên nhủ bố cháu. Dù ly hôn, cháu cũng không muốn cạch mặt với Minh Viễn. Có lẽ sẽ không thể làm bạn bè, nhưng cũng không cần phải làm kẻ thù. Chỉ cần chứng minh là cháu yêu người khác, Minh Viễn sẽ không bị ảnh hưởng. Chú Quách, mong chú giúp cháu một chút." 

"Nó đối xử với cháu như vậy mà cháu còn giúp nó sao?! Chuyện này nếu để bố cháu biết, em ấy nhất định sẽ tìm Lâm Minh Viễn liều mạng!" 

"Chú Quách, mong chú giúp cháu!" Triệu Vân Tiêu nghẹn ngào nói: "Trở thành kẻ thù với anh ấy có lợi gì cho cháu đâu? Cháu yêu anh ấy, hoặc là nói cháu đã từng rất yêu anh ấy. Đây là lựa chọn của cháu, không trách bất kỳ kẻ nào. Thích một người, có lẽ sẽ có thời gian hạn định, MInh Viễn chỉ là đã hết thời gian mà thôi. Anh ấy yêu người kia, vậy cháu liền buông tay. Chú Quách, cháu còn trẻ, cháu có thể lựa chọn một cuộc sống khác, Minh Viễn cũng thế. Bỏ qua lẫn nhau mới là lựa chọn tốt nhất. Nếu không dù ly hôn, cháu vẫn sẽ không thể được giải thoát." 

Quách Hành Lỗi hung hăng hít sâu mấy hơi, nói: "Được, chú đồng ý. Chờ chái trở về, chú sẽ tìm một người thích hợp với cháu. Nhưng Vân Tiêu, cháu cũng phải đồng ý với chú Quách. Vì bố cháu, cháu phải kiên cường, có rất nhiều người tốt hơn gấp Lâm Minh Viễn gấp trăm lần đang chờ cháu. Chú Quách dám khẳng định, chỉ cần cháu ly hôn, người tới cửa cầu hôn có thể phá sập cửa nhà cháu." 

"Chú yên tâm, cháu sẽ ổn thôi. Cháu chỉ ở T thành giải sầu một chút, tâm trạng tốt hơn liền sẽ về. Đến lúc đó, chú nhớ giúp cháu khuyên nhủ bố thật tốt." 

"...Được. Hoặc là chú với bố cháu tới T thành cùng cháu đi." 

Thật ra Triệu Vân Tiêu rất nhớ bố mình, ở loại thời điểm này, việc cậu muốn làm nhất là nằm trong ngực bố, được bố an ủi. 

Lúc cậu đang cố gắng kiềm chế nỗi thương tâm, Quách Hành Lỗi ở bên kia điện thoại lại nói: "Vân Tiêu, cuối tuần này chú cùng bố cháu sẽ qua đó." 

"...Thứ ba cháu sẽ trở về. Mấy ngày này, cháu muốn ở một mình một lát." 

"Được. Nhưng mỗi ngày cháu phải gọi điện cho chú, chú sẽ tạm thời giữ bí mật với bố cháu." 

"Vâng." 

Nói chuyện với Quách Hành Lỗi một lúc lâu, hắn cũng khuyên Triệu Vân Tiêu một hồi lâu, tâm tình của Triệu Vân Tiêu mới không còn khó chịu như trước nữa. Dù là vì bố, cậu cũng phải kiên trì. 

Quản lý khách sạn đặc biệt chiếu cố với khách hành là người trung tính độc thân, không chỉ giảm giá bốn mươi phần trăm tiền phòng cho Triệu Vân Tiêu, còn một ngày ba bữa miễn phí. Cậu đi một mình nên quản lý còn phái hai bảo tiêu đứng ở ngày tầng của cậu để bảo vệ cậu, tránh bị những thuần nam tính độc thân khác quấy rối. 

Ở khách sạn ba ngày, Triệu Vân Tiêu gần như đều ở trong phòng. 

Tới sáng thứ hai, sau khi ăn sáng ở trong phòng xong, Triệu Vân Tiêu mới đeo kính râm, đội mũ rồi đi xuống sảnh khách sạn, cầm một quyển tạp chí ngồi chờ ở đó. 

Gần mười giờ, có hai vị khách một nam một nữ đi vào trong khách sạn. Hai người làm thủ tục nhận phòng rất nhanh, rồi cùng nhau tiến vào thang máy. Lúc này Triệu Vân Tiêu mới trở lại phòng mình. 

Việc ly hôn này, Triệu Vân Tiêu không muốn tốn quá nhiều tinh lực, hoặc là nói cậu không còn sức lực để đi tìm Lâm Minh Viễn nói thêm gì nữa. 

Trong điện thoại của Lâm Minh Viễn có tin nhắn nói hai người sẽ tới nơi này nghỉ ngơi nên Triệu Vân Tiêu mới đến đây. Cậu tránh hai người, chờ tới thứ ba mới ngả bài. 

Từ khi phát hiện Lâm Minh Viễn vượt quá giới hạn, trạng thái tinh thần của Triệu Vân Tiêu rất kém. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, cậu đã gầy đi trông thấy. 

Đêm nay lại mất ngủ tới hừng đông, Triệu Vân Tiêu gọi điện thoại nói nhân viên khách sạn rằng mình sẽ xuống phòng ăn để ăn sáng rồi mới đi tắm, đổi một thân quần áo nhẹ nhàng thoải mái ra cửa. 

Đi vào phòng ăn, Triệu Vân Tiêu chọn một vị trí gần cửa sổ. Cậu vừa xuất hiện, liền hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của thuần nam tính trong phòng ăn. 

Nhân viên đã ngăn mấy vị muốn tiến lên bắt chuyện, Triệu Vân Tiêu cũng không để ý, chỉ nhìn chằm chằm vào cửa ra vào của phòng ăn. 

Chờ hơn nửa tiếng, Triệu Vân Tiêu rốt cuộc cũng chờ được người. Trong khoảng thời gian này, cậu không hề ăn một cái gì, một hớp nước cũng không uống. 

Trong phòng ăn có chừa tới mười vị người trung tính, mà chỉ có Triệu Vân Tiêu đi một mình nên phàm là thuần nam tính không có người yêu hoặc vợ đều nhìn chằm chằm cậu. 

Đi vào phòng ăn là một đôi nam nữ đã chọn xong chỗ ngồi, thấy vẻ dị thường trong phòng liền thuận theo ánh mắt mọi người nhìn sang. Vừa nhìn một cái, sắc mặt của hai ngời kia liền biến đổi. Vị thuần nam tính kia còn đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt kinh hoàng. 

Triệu Vân Tiêu đứng lên đi ra ngoài, vị thuần nam tính kia cũng vội vàng đuổi theo, còn mặt của người phụ nữ còn lại trắng bệch. Tình huống này khiến rất nhiều người chú ý, có người to gan còn hỏi nhân viên phục vụ, bảo bọn họ đi tra xem là có chuyện gì. 

Đi tới hoa viên nhỏ trong khách sạn, Triệu Vân Tiêu ngồi xuống ghế gỗ. Chỉ chốc lát sau, Lâm Minh Viễn cũng đã đuổi theo tới. 

Hắn từ từ đi tới trước mặt Triệu Vân Tiêu, lần đầu tiên cảm thấy vốn từ của mình thật nghèo nàn. 

"Ly hôn đi." Triệu Vân Tiêu cúi đầu nhìn chằm chằm chân mình, bình tĩnh nói. 

Lâm Minh Viễn vội vàng giải thích: "Vân Tiêu, em nghe anh giải thích!" 

Triệu Vân Tiêu vẫn cúi đầu, nói: "Minh Viễn, đừng để tôi cảm thấy anh là một người đàn ông không có trách nhiệm. Ngày đó tôi tới công ty tìm anh, đã thấy anh lên xe cô ta ở bãi đỗ xe. Mà xe của tôi, đã dừng ở ngay bên cạnh, anh cũng không phát hiện ra." 

Lâm Minh Viễn ngồi xuống, vội vã muốn giải thích nhưng Triệu Vân Tiêu đã nhàn nhạt hỏi: "Là bắt đầu từ năm ngoái sao?" 

Lâm Minh Viễn nuốt một ngụm nước bọt, chột dạ nói: "Xin lỗi, Vân Tiêu. Anh chỉ là, chỉ là..." 

"Chỉ là anh yêu cô ta, cô ta là baby của anh." Triệu Vân Tiêu giương mắt, ánh mắt lạnh lùng làm Lâm Minh Viễn hoảng hốt, nói: "Xin lỗi, đêm đó tôi đã nhìn lén điện thoại của anh, biết hai người sẽ tới chỗ này, nên tôi đã đợi ở đây. Tối nay trở về, tôi sẽ nói rõ là tôi thích người khác, như thế sau này anh vẫn có thể kết hôn. Minh Viễn, đã gặp nhau thì sẽ có lúc chia tay, đừng để hình tượng của anh trong lòng tôi nát bét thêm nữa." 

Lâm Minh Viễn há miệng, lại không phản bác được gì, cuối cùng chỉ có thể nói hai chữ "xin lỗi". 

Triệu Vân Tiêu đứng lên, quay người rời đi, không muốn để Lâm Minh Viễn thấy được những giọt nước mắt trên mặt mình. 

Rời khỏi vườn hoa, Triệu Vân Tiêu liền về phòng thu thập hành lý. Cậu đã đặt trước vé máy bay lúc mười giờ tối, vì không xác định được hôm nay sẽ gặp được Lâm Minh Viễn lúc nào nên còn đặt biệt đặt vé bay vào buổi tối. Chẳng qua cậu vẫn xách hành lý xuống trả phòng, ở đây sẽ chỉ làm cậu nghĩ tới Lâm Minh Viễn cùng người phụ nữ kia. 

Thời gian còn sớm, Triệu Vân Tiêu gửi hành lý ở chỗ lễ tân rồi vác theo chiếc túi đeo vai đi ra khỏi khách sạn. Ở bên cạnh có một hồ nước tự nhiên, cậu muốn đi xem một chút. Trên sách nói, lúc tâm trạng không tốt, có thể nhìn phong cảnh đẹp. 

Hôm nay Triệu Vân Tiêu gần như đã không ăn gì, buổi sán chỉ uống một ngụm nước nên cậu rất đói, nhưng nhìn thấy đồ ăn, cậu lại chỉ muốn ói. 

Cậu nghĩ, hẳn là Lâm Minh Viễn thích phụ nữ nhỉ? 

Dù người trung tính có thể sinh dục nhưng so sánh với phái nữ, dáng người vẫn không tốt bằng. Lâm Minh Viễn có baba là người trung tính, nhưng anh trai hắn lại cưới phụ nữ, nghe nói bố cùng baba của hắn đều không hài lòng, sau khi anh trai cưới vợ xong cũng không còn qua lại nữa. 

Có lẽ vì áp lực này nên mới khiến Lâm Minh Viễn cưới cậu. Nhưng tại sao lại là cậu? 

Triệu Vân Tiêu không muốn mình nghĩ tới phương diện mình không chịu nổi nhất, nhưng lại quá khó. Đầu cậu hơi choáng váng, liền ngồi xuống một hòn đá lớn bên hồ. 

Nước hồ trong veo thấy đáy, ánh nắng chiếu rọi vào mặt hồ, sóng nước lấp lánh. Hình như trong hồ có thứ gì đó, Triệu Vân Tiêu khom người đưa tay xuống muốn nắt, nhưng đột nhiên trước mặt tối sầm, cậu liền ngã xuống hồ. 

Chỉ trong chớp mắt, Triệu Vân Tiêu vẫn còn đang buồn bực nghĩ: Hồ nước ở đây sâu như thế sao? 

"Có người rơi xuống hồ!" 

Triệu Vân Tiêu mơ hồ có người đang hô hoán, cậu cố gắng muốn bò lên bờ nhưng thân thể như nhũn ra, sau đó cậu liền không có ý thức. 

Bố ơi...


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp