Hỏa Vân Ca

Chương 2


3 tuần

trướctiếp

Đến nhà Thiên Tuấn, cửa vừa được mở ra đã nghe thấy tiếng trẻ con. Triệu Vân Tiêu đi vào, cười nói: "Thiên Tuấn." 

"Vân Tiêu?" Trong ngực Thiên Tuấn ôm lão tứ bốn tuổi từ trong phòng đi ra, thấy cậu liền cười hỏi: "Hôm nay ngọn gió nào thổi cậu tới đây thế?" 

Triệu Vân Tiêu vươn tay ôm lấy Thạch Hoàn, vui vẻ nói: "Tớ rảnh nên ghé qua thăm cậu cùng các con nuôi một chút." 

Thiên Tuấn trợn trừng mắt nói: "Cậu cũng đã có sáu đứa con nuôi rồi, bao giờ mới có một đứa con ruột đây?" 

Nụ cười trên môi của Triệu Vân Tiêu hơi cứng lại, nói: "Qua hai năm nữa lại tính, không vội." 

Thiên Tuấn lắc đầu đáp: "Vân Tiêu, cậu đừng chờ nữa. Tớ còn nhớ cậu đã cùng các con nuôi của cậu lớn lên từ nhỏ tới lớn, lão đại lão nhị nhà tớ cũng đã chín tuổi rồi. Hai năm nữa cậu mới sinh, vậy con của cậu sẽ phải gọi lão đại lão nhị nhà tớ là chú mất." 

Triệu Vân Tiêu bật cười nói: "Cậu cũng quá khoa trương rồi." 

"Tớ không hề khoa trương, vốn là cậu nên sinh rồi! Có người trung tính nào giống như cậu, đã kết hôn nhiều năm rồi mà vẫn chưa sinh cơ chứ?!" Dứt lời, Thiên Tuấn đột nhiên tiến lại gần nhỏ giọng hỏi: "Có phải là Lâm Minh Viễn nhà cậu "không được" không?" 

Triệu Vân Tiêu đẩy Thiên Tuấn ra, nhìn tiểu tứ trong lồng ngực hắn, nói: "Anh ấy rất tốt, chỉ là hai chúng tớ đều không có ý định có con sớm như vậy. Minh Viễn quá bận, tớ không muốn anh ấy về nhà còn phải chơi cùng con, nghe con ồn ào." 

Thiên Tuấn nhún nhún vai nói: "Cũng đúng, Minh Viễn nhà cậu bận tới độ A Cường cũng biết. Dù thế nào, tối nay cậu ở chỗ tớ ăn cơm đi. A Cường đi công tác, tối nay không về nhà." 

Đàn ông nuôi gia đình đều khổ cực như vậy. 

Vì câu này của Thiên Tuấn mà Triệu Vân Tiêu cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều, nói: "Tối nay tớ phải đi gặp bố, không ăn cùng cậu được." 

"Vậy cậu trông Tiểu Hoàn giúp tớ, để tớ đi giao hàng cái." 

"Được." 

Thiên Tuấn vĩnh viễn vô cùng có sức sống, hắn còn mở một cửa hàng online bán trang sức cho người trung tính. 

Thấy Thiên Tuấn liên tục gọi điện thoại nhận hàng, bán hàng...Triệu Vân Tiêu cảm thấy mình thật thất bại. Thật ra cậu rất muốn đi làm, nhưng Lâm Minh Viễn không muốn cho cậu đi, hắn cảm thấy đàn ông nên nuôi lão bà của mình trên mọi phương diện. 

Triệu Vân Tiêu cũng nghĩ có thể mở một cửa hàng online bán thực phẩm, nhưng đó vẫn chỉ là tưởng tượng. 

Thạch Nhi ở trong ngực Triệu Vân Tiêu, rất ngoan ngoãn cầm đồ chơi chơi đùa. Cậu sờ sờ đầu nhỏ của nó, lại sờ sờ khuôn mặt nhỏ bé non nớt của nó. Cậu thật sự rất muốn làm ba, rất muốn. 

Ở nhà Thiên Tuấn ngốc đến năm giờ, Triệu Vân Tiêu xuất phát tới nhà bố mình. Lúc lên xe, cậu lần nữa gọi điện thoại cho Lâm Minh Viễn. 

Lần này cuộc gọi được kết nối, Triệu Vân Tiêu nói lại cuộc đối thoại sáng nay cùng bố mình cho hắn nghe. 

Lâm Minh Viễn khó xử nói: "Tối nay anh phải cùng khách hàng ăn cơm, không đi được. Em giúp anh nói xin lỗi với bố nha, cuối tuần anh sẽ đi thăm bố." 

"Được. Anh nhớ uống ít rượu thôi." 

"Anh sẽ chú ý." 

Triệu Vân Tiêu không hỏi tại sao trước đó Lâm Minh Viễn không nghe điện thoại, lái xe tới nhà bố. 

Trong nhà không chỉ có bố ở, mà bạn của bố - chú Quách cũng ở. 

Triệu Vân Tiêu mang rượu ngon tới, cùng món tráng miệng tự mình làm với thực phẩm chín đưa cho bố, rồi không khỏi nhìn chú Quách thêm vài lần. 

Chú Quách là thuần nam tính, vẫn chưa lập gia đình. Từ khi mẹ qua đời, chú Quách mới thường xuyên tới tìm bố. 

Trong nội tâm, Triệu Vân Tiêu cũng hi vọng bố mình có thể tìm được một người bạn, không cuộc sống sẽ quá tịch mịch. Bây giờ xã hội đã không còn kì thị đồng tính luyến ái nữa, dù là hai thuần nam tính cũng có thể kết hôn. 

Chú Quách vào bếp nấu ăn, Triệu Vân Tiêu ở trong phòng khách nói chuyện phiếm với bố. 

Đối với việc con rể bận rộn tới cả thời gian trở về ăn bữa cơm cũng không có, Triệu Phú Cường vẫn luôn canh cánh trong lòng. Không chỉ vì tối nay hắn không tới, mà trong mười lần con trai về nhà ăn cơm, hắn còn chưa đi đủ một nửa buổi nữa. 

Triệu Phú Cường vốn không thích con trai yêu đương với dân kinh doanh, hiện giờ Lâm Minh Viễn bận rộn như vậy, tự nhiên hắn sẽ đau lòng con trai. 

Chẳng qua vẫn giống như mỗi lần trước, Triệu Vân Tiêu lại lấy lí do Lâm Minh Viễn bận rộn để thuyết phục phụ thân, hắn bận rộn như thế cũng là vì muốn cuộc sống của hai người bọn hắn tốt hơn. 

"Tiền đủ tiêu là được. Mỗi tháng con đều có trợ cấp của chính phủ, bố cùng có tiền lương không cần con nuôi, hai đứa nhanh chóng sinh con mới là quan trọng nhất." Chủ đề lại kéo tới con cái. 

Quách Hành Lỗi từ trong bếp đi ra, khuyên nhủ nói: "Phú Cường, cậu cũng đừng thúc giục Vân Tiêu nữa. Bọn nhỏ luôn có tính toán của mình, Vân Tiêu chỉ cần quyết định có con thì ít nhất sẽ có hai đứa, cậu cứ yên tâm chờ làm ông ngoại là được." 

Sắc mặt của Triệu Phú Cường không còn đen nữa, nhưng vẫn nói: "Chuyện hài tử không thể kéo dài nữa." 

"Con sẽ sinh." Triệu Vân Tiêu chỉ có thể trả lời như vậy. 

Bữa tối là Quách Hành Lỗi làm, Triệu Vân Tiêu cũng muốn động thủ nhưng bị hắn đuổi ra khỏi bếp. Ăn cơm xong, hắn cũng không để Triệu Vân Tiêu động thủ, tự mình thu dọn vào trong bếp rửa bát.  

Triệu Vân Tiêu vốn muốn hỏi chuyện giữa bố với chú Quách, đây cùng là lần đầu tiên Triệu Phú Cường thẳng thắn với con trai. 

"Vân Tiêu." Triệu Phú Cường dừng trong chốc lát, trầm giọng nói: "Bố, muốn cùng chú Quách của con, đi đăng kí kết hôn." 

Triệu Vân Tiêu trừng lớn mắt, sau đó là ánh mắt "quả nhiên là thế". 

Thấy con trai không có phản ứng gì mãnh liệt, Triệu Phú Cường yên tâm hơn một nửa, mà Quách Hành Lỗi đang rửa bát trong bếp cũng dựng thẳng lỗ tai. 

Triệu Phú Cường nói: "Chú Quách của con vẫn luôn thích bố, nhưng lúc đó bố đã kết hôn với mẹ con nên anh ấy không nói. Vì bố, anh ấy vẫn luôn không kết hôn, cũng không yêu ai khác. Mẹ con đã không còn, bố..." 

"Bố." Triệu Vân Tiêu đánh gãy lời bố mình, nói: "Con nhìn ra được chú Quách đối xử với bố rất tốt. Chỉ cần bố thích, con sẽ không phản đối. Nói thật, có một người ở bên chăm sóc bố, con cũng có thể yên tâm hơn." 

Triệu Phú Cường đầu tiên là sững sờ, rồi cười tươi nói: "Bố biết con sẽ không phản đối." 

Triệu Vân Tiêu cười nói: "Chú Quách đã chờ bố nhiều năm như vậy, hai người nên đi đăng kí kết hôn sớm một chút. Con tin mẹ cũng sẽ rất vui." 

Triệu Phú Cường ôm bả vai con trai, cảm kích nói: "Cảm ơn con, Vân Tiêu." 

"Bố, con chỉ muốn bố được hạnh phúc." Vì con yêu bố. 

Triệu Vân Tiêu ôm eo bố, rúc vào ngực bố như khi còn bé. Nghĩ tới trạng thái hôn nhân hiện giờ của mình, cậu vội vàng đè xuống chua xót trong mắt. 

Thấy Quách Hành Lỗi đi ra, Triệu Vân Tiêu ranh mãnh hô: "Chú Quách, sau này có phải cháu sẽ gọi chú là "cha Quách" không?" 

Quách Hành Lỗi không quan tâm, nói: "Cháu gọi là gì cũng được." 

Sau đó hắn ngồi bên cạnh Triệu Phú Cường, cầm chặt tay hắn, nói: "Chú sẽ chăm sóc bố cháu thật tốt, dùng nửa đời còn lại yêu em ấy." 

"Cháu tin chú." 

Thật ra cậu chỉ muốn tình cảm đơn giản như vậy, không nhất định phải quá giàu có, có thể cùng ăn chung một bữa cơm, rồi trò chuyện cùng nhau là được. 

Đã bao lâu cậu không cùng Minh Viễn tâm sự rồi chứ? 

Trở về căn nhà tĩnh mịch, tắm rửa rồi ngồi trên giường đọc sách tới mười hai giờ đêm, Lâm Minh Viễn vẫn chưa trở lại. 

Triệu Vân Tiêu tắt đèn đi ngủ, lúc mơ mơ màng màng thì cảm giác như giường bị nhún sâu một cái. Lúc này cậu mới thấy lòng mình yên ổn, Minh Viễn đã trở về. 

Buổi sáng tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt khi ngủ say của Lâm Minh Viễn, Triệu Vân Tiêu chịu đựng dục vọng muốn chui sâu vào trong ngực đối phương, si ngốc nhìn hắn ngủ hơn nửa ngày. 

Còn tốt, Minh Viễn tuy bận nhưng vẫn chú ý tới ăn uống, không bị gầy đi. 

Đã tám giờ, Triệu Vân Tiêu nhẹ nhàng xuống giường làm bữa sáng. Cậu không để Lâm Minh Viễn mua người máy bảo mẫu, trong nhà chỉ có hai người bọn họ, việc nhà cũng không nhiều, một mình cậu làm cũng hoàn toàn không có vấn đề gì. Nếu như có ai dành việc nhà với cậu, cậu càng không biết mỗi này mình nên làm gì nữa. 

Rửa mặt xong, Triệu Vân Tiêu đi vào trong bếp làm bữa sáng. Hiếm khi Minh Viễn ở nhà, cậu muốn làm cho hắn một bữa sáng thật phong phú. 

Hơn chín giờ, có người từ trên lầu đi xuống, Triệu Vân Tiêu ngồi trong phòng khách lập tức đứng lên nói: "Minh Viễn, anh dậy rồi à?" 

"Ừ, em dậy lúc mấy giờ?" Lâm Minh Viễn ngáp một cái, vừa đi vừa hỏi. 

"Tầm tám giờ. Hôm nay anh có cần tới công ty không? Dạo này anh mệt mỏi như vậy, ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi." 

Lâm Minh Viễn vẫn còn buồn ngủ, đáp: "Không được. Dạo này công ty có một hạng mục lớn, anh không đi không được." 

Triệu Vân Tiêu ít nhiều gì cũng có thất vọng nhưng chỉ có thể nói: "Vậy ăn sáng đi, em làm xong hết rồi." 

"Ừ." 

Triệu Vân Tiêu bưng đồ ăn lên, nhìn Lâm Minh Viễn ngồi ở đối diện ăn nhòm nhoàm, hẳn là rất đói. Do dự một lúc lâu, cậu nói: "Minh Viễn, em muốn có con." 

Lâm Minh Viễn đang ăn bánh bao, ngẩng đầu nhíu mày. 

Nhìn sắc mặt của hắn, Triệu Vân Tiêu chịu đựng trái tim chua xót, tiếp tục nói: "Bố vẫn luôn thúc giục em, chính em cũng muốn là baba. Em ở nhà không có việc gì làm, đúng lúc có thể chăm sóc con." 

Lâm Minh Viễn nuốt xuống miếng bánh bao trong miệng, nói: "Không phải chúng ta đã nói sau ba mươi tuổi mới cân nhắc tới vấn đề con cái sao? Hiện giờ anh bận rộn, vừa về nhà liền muốn nghỉ ngơi. Bên anh cũng không có áp lực nối dõi tông đường, em cũng không cần tự tạo áp lực cho chính mình. Chỉ cần chúng ta muốn, em sẽ có thể có con rất nhanh. Chờ anh làm xong hạng mục này, anh sẽ dẫn em ra ngoài nghỉ phép." 

Triệu Vân Tiêu nhịn không được hỏi: "Minh Viễn, có phải anh không thích trẻ con không?" 

Lâm Minh Viễn cúi đầu húp cháo, tránh cái nhìn chăm chú của Triệu Vân Tiêu, nói: "Không phải rất thích cũng không phải rất ghét." 

Hắn lại ngẩng đầu lên, nói tiếp: "Anh đã quen cuộc sống của mình có kế hoạch cụ thể rõ ràng, không muốn thấy có việc gì ngoài ý muốn xảy ra." 

Triệu Vân Tiêu thở dài trong lòng, lại một lần nữa thỏa hiệp: "Được rồi. Nhưng tuần này anh phải cùng em về nhà bố ăn một bữa cơm." 

"Ừ. Cuối tuần này anh phải đi công tác, đại khái tầm mười ngày." 

"Đi đâu?" 

"Tới mấy nơi." 

"..." 

Nhìn ra được Lâm Minh Viễn không muốn nói cụ thể, Triệu Vân Tiêu cũng không hỏi. 

Chuyện con cái lại bị bỏ qua một bên, không khí trên bàn ăn lại lâm vào trầm mặc. Triệu Vân Tiêu không tìm ra được chủ đề khác để nói, mà Lâm Minh Viễn chuyên tâm ăn cơm, hiển nhiên cũng không có dự định mở miệng. 

Cơm nước xong xuôi, Lâm Minh Viễn thay quần áo xong liền rời đi. Triệu Vân Tiêu ngồi trong phòng khác đọc sách, cũng không muốn ra ngoài dạo phố hay đi du lịch, lúc rảnh chỉ muốn đọc sách mà thôi. 

Chỉ là hôm nay cậu có hơi lơ đễnh, đột nhiên cảm thấy cuộc sống như này thật đáng sợ. Hình như cuộc sống của cậu, mỗi ngày chờ Minh Viễn về nhà thì không còn gì khác. Cậu muốn tìm chút việc gì đó để làm, nhưng lại không muốn vì nó mà cãi nhau với Minh Viễn. Cơ mà, cậu thật sự không muốn cuộc sống như này. 

Có lẽ cậu nên quay lại công ty, dù làm một chức vụ nhỏ bé cũng không sao, nếu không cậu sẽ bị ngạt chết mất. Nếu như Minh Viễn không đồng ý, cậu sẽ lén đi tìm việc. 

Chỉ là công việc mà người trung tính có thể làm có hạn, đó không phải là kì thị giới tính mà còn phải suy xét tới vấn đề an toàn. Nếu một người trung tính làm việc ở một nơi có rất nhiều thuần tính nam, chẳng khác nào dê vào ổ sói, sói sẽ không quản dê có chồng hay không. 

Nghĩ là làm, Triệu Vân Tiêu lập tức lên lầu thay quần áo ra ngoài. Lái xe tới công ty, cậu lại có chút do dự. 

Dạo này Minh Viễn bận rộn như vậy, cậu còn lấy chuyện này làm phiền hắn, có phải sẽ không tốt không? Hoặc là cậu nên để Thạch Phương khuyên nhủ Minh Viễn để cậu đi làm, chờ tới khi có con, cậu có thể từ chức hoặc bán hàng online. 

Do dự một lát, đột nhiên Triệu Vân Tiêu nhìn thấy một chiếc xe thể thao đỗ ngay bên cạnh xe cậu. Cậu thấy cái xe đó hơi quan, năm ngoái hình như Minh Viễn đã tặng cậu một chiếc vào hôm sinh nhật. Vì cậu không quen lái xe thể thao nên Minh Viễn đã tự mình lấy dùng, sau đó hình như hắn không dùng nữa, cậu cũng không hỏi cái xe đã đi đâu. 

Người ở trên xe vẫn chưa đi xuống, Triệu Vân Tiêu vẫn đang do dự không biết có nên đi tìm Minh Viễn không. Cậu lấy điện thoại ra, nhiều lần muốn gọi điện nhưng lại sợ quấy rầy tới công việc của đối phương. 

Cửa xe bên cạnh mở ra, Triệu Vân Tiêu vốn đang nhìn chằm chằm vào nó, liền thấy một người phụ nữ rất đẹp, ăn mặc trang nhã. Cậu đơn thuần thưởng thức nhìn đối phương, cửa kính xe của cậu là màu đen, không sợ cô phát hiện ra. 

Hình như người đó đang đợi người, trong tay cầm điện thoại nhìn về phía cửa thang máy. Triệu Vân Tiêu cũng tò mò, không biết người phụ nữ xinh đẹp này đang chờ ai, hẳn là bạn trai đi? 

Qua mười mấy phút, có một người bước nhanh tới bên này. Chỉ có điều ngay khi Triệu Vân Tiêu nhìn thấy bộ dáng của đối phương, huyết sắc trên mặt lập tức bị rút sạch. 

Đối phương đi tới chiếc xe bên cạnh, hoàn toàn không để ý trong xe có một người hắn quen. Hắn đi vào trong xe, cửa xe đóng lại, ô tô được khởi động. 

Triệu Vân Tiêu không biết mình đang làm gì, chờ tới khi lấy lại được tinh thần, cậu phát hiện mình lại đi theo chiếc xe đó! 

Cậu không nói rõ trong lòng có tư vị gì, cũng không phát hiện trên mặt đã bị ướt nhẹp. Đôi mắt cậu cứ nhìn chằm chằm chiếc xe kia, bàn tay nắm tay lái đang run rẩy. 

Chiếc xe thể thao tiến vào một khu chung cư, Triệu Vân Tiêu mời dừng xe lại. Cậu đang làm gì? 

Triệu Vân Tiêu kinh ngạc nhìn khuôn mặt đang rơi lệ của mình trên kính chiếu hậu. Cậu nghĩ, có khả năng Minh Viễn đã quên xe cậu là xe gì, biển số xe của cậu là bao nhiêu nhỉ? Nếu không ngay khi Minh Viễn tiến về phía xe, sao có thể không phát hiện ra cậu ở ngay chỗ này? 

Triệu Vân Tiêu không biết mình đã về nhà bằng cách nào, thẳng tới khi ngồi trên ghế sô pha hơn một tiếng đồng hồ, cậu mới gật đầu tự nhủ: Khó trách Minh Viễn luôn bận rộn như vậy; khó trách Minh Viễn luôn đi công tác không về; khó trách Minh Viễn luôn không muốn có con. 

Triệu Vân Tiêu lòng như đao cắt, nhưng trong đầu lại tỉnh táo lạ thường. Cậu gọi cho Lâm Minh Viễn, bên kia kêu hơn nửa ngày mới nghe máy. 

"Vân Tiêu?" 

"Minh Viễn, tối nay anh có về nhà ăn cơm không?" 

"Có thể anh sẽ không về được. Anh đang họp, tối nay sẽ gọi lại cho em." 

"...Được." 

Cúp máy, Triệu Vân Tiêu lại chết lặng. Bên ngoài là bầu trời trong xanh, nhưng cậu lại cảm thấy bầu trời trên đỉnh đầu mình là mây đen dày đặc. Cậu, nên làm gì đây? Ly hôn với hắn, bị cảnh sát phát hiện là hắn vượt quá giới hạn, vậy đời này hắn đừng nghĩ tới việc kết hôn sinh con. Nếu như không ly hôn, vậy cậu nên làm sao? 

Nghĩ tới bố mình, nghĩ tới mẹ không còn ở đây, nghĩ tới tình cảm nhiều năm qua của mình cùng Lâm Minh Viễn...Trong đầu Triệu Vân Tiêu không ngừng lặp lại một câu: Khó trách Minh Viễn...không về nhà... 

* Xưng hô tui edit sẽ hơi khác với tác giả nha
- Thuần nam tính x phái nữ: Bố & mẹ
- Thuần nam tính x người trung tính/thuần nam tính x thuần nam tính: Cha & baba
- Trong trường hợp của Quách Hành Lỗi x Triệu Phú Cường: Cha & bố (do Triệu Phú Cường đã từng kết hôn với phái nữ nên vẫn giữ nguyên xưng hô)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp