Hỏa Vân Ca

Chương 1


1 tháng

trướctiếp

Triệu Vân Tiêu một tay cầm túi rau quả mới mua từ siêu thị, một tay lấy chìa khóa định mở cửa. Còn chưa đợi cậu tiến vào, điện thoại ở trong túi bỗng vang lên âm thanh. 

Triệu Vân Tiêu luống cuống tay chân lấy điện thoại ra, xem tên người gọi, chớp chớp mắt một cái liền bắt máy: "Alo, Minh Viễn." 

"Vân Tiêu, xin lỗi tối nay anh không thể về nhà ăn cơm được, đột nhiên có một buổi xã giao." 

"...À, không sao đâu." 

"Dạo này anh thật sự bận quá. Em cũng đừng nấu ăn nữa, ra ngoài ăn đi, hoặc là tìm Thiên Tuấn đi ra ngoài chơi một chút." 

"Không sao, tự em sắp xếp là được rồi. Anh nhớ ăn cơm đúng giờ, chú ý sức khỏe." 

"Anh hiểu rồi. Vậy anh cúp đây." 

"Ừm." 

Triệu Vân Tiêu thở dài một hơi, nhìn đống đồ ăn trong tay, lại nhịn không được cảm thấy thất vọng. Lí trí nói cho cậu biết Minh Viễn khổ cực như vậy là vì cuộc sống của hai người họ, nhưng tình cảm lại vẫn khiến cậu cảm thấy thất vọng. 

Bắt đầu từ đầu năm ngoái, Minh Viễn trở nên cực kì bận rộn, thường xuyên đi công tác, còn về nhà rất muộn, những lần ăn cơm ở nhà cũng có thể đếm trên đầu ngón tay. Cậu không chỉ suy xét một lần xem mình có nên đi làm không nhưng đều bị Minh Viễn ngăn cản. 

[Chính phủ phụ cấp cho em rất đầy đủ, trong nhà còn có anh, em cứ yên tâm ở nhà hưởng thụ đi. Lúc nào chán quá thì có thể đi dạo hoặc đi du lịch.] 

Không thể phủ nhận, Minh Viễn rất tài giỏi. Thời điểm lên đại học, hắn đã bắt đầy kinh doanh trên mạng, vừa tốt nghiệp đã trực tiếp mở một công ty mậu dịch. Từ một mặt tiền hai tầng nhỏ đến hiện giờ là một tòa cao ốc cao cấp ngay giữa nội thành, sinh ý của hắn càng ngày càng lớn, căn nhà của họ cũng càng ngày càng lớn nhưng hơi người cũng ngày càng quạnh quẽ. 

Triệu Vân Tiêu cùng Lâm Minh Viễn là bạn cùng lớp đại học. Thời điểm mới lên đại học, Lâm Minh Viễn liền coi trọng giáo hoa là cậu. Lấy điều kiện của Triệu Vân Tiêu, người theo đuổi cậu không có một ngàn cũng có một trăm nhưng cậu luôn rất cẩn thận trong tình cảm. 

Cậu biết diện mạo của mình đẹp, lại là người trung tính có thể sinh dục. Ở thời đại khả năng sinh dục của phái nữ bị thoái hóa, số lượng người trung tính cũng không nhiều nên dạng người như cậu tự nhiên sẽ được rất nhiều thuần phái nam ưu ái. 

Điều kiện của Lâm Minh Viễn không tính là tốt nhất nhưng tình yêu chính là kì lạ như vậy. Triệu Vân Tiêu đã lựa chọn hắn. 

Sau khi tốt nghiệp, Triệu Vân Tiêu đã giúp đỡ Lâm Minh Viễn quản lí công ty nhưng sau này công ty càng lúc càng lớn, đối phương nói không muốn để cậu khổ cực nên bảo cậu ở nhà làm thiếu gia. 

Bề ngoài người trung tính vẫn là nam, chỉ là hầu kết rất nhỏ, không có râu, khung xương tinh tế, chiều cao ở giữa phái nữ với thuần nam tính. Vì gen quyết định họ có năng lực sinh dục nên tính cách của họ sẽ không mạnh bạo giống thuần nam tính, đại đa số họ đều rất ôn hòa, hàm súc, thiên về hướng nội. 

Từ thế kỉ 21, sau khi người trung tính đầu tiên xuất hiện, khoa học kĩ thuật của nhân loại phát triển, chủng loại nhân loại cũng phát sinh biến hóa long trời lở đất. 

Tỉ lệ sinh đẻ của phái nữ càng ngày càng ít, năng lực sinh dục cũng thoái hóa nghiêm trọng. Các nhà khoa học dự đoán đến cuối thế kỉ 28, có khả năng phái nữ sẽ không còn tồn tại nữa, thay vào đó chính là người trung tính có thể thích ứng với sự thay đổi của hoàn cảnh sống. Người trung tính có ưu thế sinh dục con cái hơn, năng lực học tập còn rất mạnh. Đa phần họ mỗi lần mang thai ít nhất đều là sinh đôi. 

Hiện giờ đã là năm 2687, nhân loại đã bắt đầu sinh sống ở các hành tinh khác, người trung tính không chỉ được xã hội loài người tán thành, thậm chí còn là đối tượng mà thuần nam tính theo đuổi như vịt. 

Vốn dĩ người trung tính có thể kết hợp với phái nữ, khiến phái nữ thụ thai nhưng hiệp ước quốc tế không cho phép hai bên kết hôn, cho rằng như thế là phung phí của trời. Dù sao người trung tính cũng chỉ mới xuất hiện hơn năm trăm năm, còn xa mới đạt tới số lượng đủ cho toàn bộ thuần nam tính trên toàn thế giới. 

Người trung tính sẽ không thể sinh con gái, chỉ phái nữ mới có thể nhưng năng lực sinh dục cùng tuổi thọ của phái nữ đã bị rút ngắn, có thể đoán được vận mệnh cuối cùng của phái nữ chính là biến mất. 

Trừ thuần nam tính không ngừng biến hóa, người trung tính cùng phái nữ đều là đối tượng được bảo hộ, địa vị của người trung tính còn cao hơn phái nữ. Chẳng qua trước mắt người trung tính đã đăng kí chỉ có hơn một ngàn vạn, nhân loại trải qua một khoảng thời gian dài có tỉ lệ sinh sản giảm mạnh, nhân khẩu vô cùng thiếu hụt. 

Các nhà khoa học đã cố gắng nghiên cứu ra các kĩ thuật giúp người trung tính đề cao tỉ lệ sinh con nhưng hiệu quả vẫn quá mức nhỏ bé. Ưu thế của người trung tính chính là cấu tạo gen phức tạo của họ, hiện giờ vẫn chưa tìm được phương pháp hữu hiệu giúp tăng tỉ lệ sinh sản. 

Mẹ của Triệu Vân Tiêu là phụ nữ, chỉ sinh đúng một người trung tính là cậu. Thời điểm cậu ra đời, người mẹ đã trải qua thiên tân vạn khổ mới sinh được cậu ra đã vui tới phát khóc. Tên của cậu chính là hi vọng của mẹ, cũng là hi vọng của bố cậu. 

Người trung tính không chỉ được luật pháp quốc tế bảo hộ nghiêm ngặt, sau khi được sinh ra liền được quốc gia phụ cấp, nuôi dưỡng. Triệu Vân Tiêu có thể nói là ngậm thìa vàng từ lúc mới ra đời. 

Sau khi người trung tính tới mười tuổi, nhất định phải được nuôi ở bên người một trưởng bối trung tính. Đây chính là giai đoạn quyết định thiên tính của người trung tính, nếu không sẽ xuất hiện hiện tượng chậm phát dục, tính cách dị dạng, đủ loại vấn đề. 

Khi Triệu Vân Tiêu vừa được sinh ra đã được ông nội là người trung tính nuôi dưỡng, mãi cho đến khi tính cách cậu đã được định hình mới trở lại bên cạnh bố mẹ. 

Từ khi đi học, Triệu Vân Tiêu đã hiểu rõ vì sao cậu lại nhỏ gầy hơn các bạn nam cùng lớp, vì sao các bạn ấy luôn thích vây quanh cậu. Ý thức được sau này mình sẽ "lấy chồng" nên cậu được dạy rất kĩ về việc quản gia, nấu ăn,...Cậu không chỉ một lần tưởng tượng ra sau này người đàn ông của mình sẽ là loại người như thế nào, có thể yêu cậu, thương cậu giống bố mẹ cậu không. 

Tuổi thọ của phái nữ nhiều nhất chỉ đến sáu mươi tuổi. Năm đó khi Triệu Vân Tiêu tốt nghiệp đại học, mẹ cậu đã chết bệnh. Mặc dù tuổi thọ ngắn ngủi nhưng cậu biết cả đời mẹ đều rất hạnh phúc vì chồng bà yêu bà, con của bà cũng yêu bà. 

Sau khi mẹ qua đời, lúc đầu Triệu Vân Tiêu muốn bố sống cùng mình nhưng bố đã từ chối. Sau đó việc kinh doanh của Lâm Minh Viễn càng lúc càng lớn, bố cũng không tới quấy rầy cuộc sống của họ nữa. Chỉ là... 

Triệu Vân Tiêu cất rau củ vào tủ lạnh, cậu không dám để bố biết Lâm Minh Viễn thường xuyên đi công tác không về nhà. Mỗi một người trung tính đều là hòn ngọc quý trong tay bố mẹ, nếu để bố biết, khẳng định ông sẽ bắt cậu ly hôn. 

Thuần nam tính trước khi muốn kết hôn với một người trung tính, chính phủ sẽ phải xác nhận đối phương có phạm tội hay không mới được phép kết hôn. Sau khi cưới, nếu như người trung tính vì cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc mà ly hôn, hoặc phát hiện ra tình huống bị ngược đãi, vậy thì thuần nam tính kia đừng nghĩ tới việc tái hôn nữa. 

Triệu Vân Tiêu rất yêu Lâm Minh Viễn, bất kể hắn bận rộn tới cỡ nào, mỗi ngày đều sẽ nấu một bát chè hoa hồng cho cậu. Sự quan tâm ôn nhủ của hắn khiến cậu ngày càng không thể rời bỏ đối phương. 

Lâm Minh Viễn là mối tình đầu của cậu, là người bạn đời cậu tìm từng li từng tí mới tìm được. Cậu không thích trò chơi tình yêu, cậu thích chung thủy không rời. Ở cùng nhau, chính là chuyện cả đời. 

Triệu Vân Tiêu đi vào phòng khách rộng lớn mở tivi, đổi kênh không mục đích, tâm tình vẫn chưa khôi phục lại được. Tính ra tháng này Lâm Minh Viễn ở nhà ăn cơm chưa đủ một tuần, mà bây giờ đã là cuối tháng. 

Điện thoại vang lên, Triệu Vân Tiêu hoàn hồn, nhận máy: "Alo?" 

"Vân Tiêu, là bố đây." 

"Bố ạ." Triệu Vân Tiêu nghe được âm thanh của bố mình, vẻ mặt cũng vui vẻ hơn một chút. 

"Con đang làm gì thế?" 

"Đang xem tivi ạ." 

"Tối nay con với Minh Viễn về nhà ăn cơm đi, nửa tháng rồi bố chưa gặp hai đứa." 

"...Vâng nhưng con phải hỏi xem tối nay Minh Viễn có rảnh không đã. Hôm nay đúng lúc có khách hàng tới công ty." 

Triệu Phú Cường bất mãn nói: "Bố biết công việc của nó bận nhưng cũng phải cùng con trở về chứ. Vân Tiêu, con cũng đã hai mươi sáu tuổi rồi, bao giờ mới có con đây? Bây giờ con không làm việc, có con hoàn toàn có thể tự mình nuôi, bố cũng có thể giúp con. Bố tin Minh Viễn mở công ty có thể mua được một người máy bảo mẫu, nếu hắn mua không nổi thì bố mua." 

Triệu Vân Tiêu cười khổ: "Bố, bọn con có kế hoạch là sau ba mươi tuổi mới cân nhắc tới chuyện có con, bây giờ con vẫn chưa chuẩn bị tốt." 

"Sinh con sao lại có thể dựa vào kế hoạch. Bố chờ không nổi muốn làm ông ngoại rồi, con lại không muốn sinh?" 

"Bố cứ để bọn con tự do hơn hai năm nữa đi." 

"Con a. Bố cũng không biết con lại thích tự do như thế đấy? Bất kể thế nào cũng không thể không sinh con được." 

"Con sẽ sinh." 

"Vậy con đi hỏi xem tối nay Minh Viễn có thời gian không đi." 

"Vâng." 

Kết thúc cuộc trò chuyện với bố mình, Triệu Vân Tiêu trực tiếp gọi điện thoại cho Lâm Minh Viễn, kết quả bên kia tắt máy. Cậu buồn bực, gọi với văn phòng của hắn, điện thoại vang nửa ngày vẫn không có ai nghe. 

Cậu lật lật tìm số điện thoại của thư kí của Lâm Minh Viễn, ấn gọi, lúc này mới đánh thông: "Alo. Tiểu Lý, tôi là Triệu Vân Tiêu. Minh Viễn có ở công ty không? Sao điện thoại của anh ấy lại tắt?" 

"Xin chào Triệu tiên sinh. Ờm, hiện tạo lão bản không ở công ty, hẳn là không tiện nghe điện thoại. Hai tiếng nữa ngài hẵng gọi cho ngài ấy." 

"..." Triệu Vân Tiêu nắm chặt điện thoại, hỏi: "Anh ấy đi đâu?" 

"Tôi cũng không rõ lắm. Ông chủ đã ra ngoài từ buổi chiều rồi." 

Triệu Vân Tiêu mím môi, nói: "Tôi biết rồi." Sau đó cúp máy. 

Nhìn điện thoại, Triệu Vân Tiêu cau mày. Lời nói của thư kí vô cùng bối rối, úp úp mở mở, cậu rất rõ ràng. Tại sao Minh Viễn lại tắt máy? Vì sao thư kí lại nói hai tiếng sau gọi lại? 

Nhớ lại chuyện sinh con vừa mới nói với bố, tim của Triệu Vân Tiêu chua xót, rồi lại cười khổ. Một tháng nhiều nhất cậu chỉ sinh hoạt vợ chồng với Minh Viễn hai lần, hắn còn mang bcs, cậu lấy con ở đâu chứ? 

Triệu Vân Tiêu tránh không để mình suy nghĩ tới chiều hướng không tốt. Có lẽ Minh Viễn nói không muốn con là sự thật, muốn thế giới tự do của hai người hai năm nữa. 

Không để cảm xúc tiêu cực xâm chiếm tâm trí mình, Triệu Vân Tiêu đứng dậy đi ra ngoài, chuẩn bị đi tìm bạn của mình - Thiên Tuấn. 

Thiên Tuấn là hàng xóm khi còn bé của Triệu Vân Tiêu. Vì hai người đều là người trung tính, số tuổi còn tương đương, từ nhỏ đã là bạn tốt. Từ lớp 1 tới lớp 10, hai người đều học chung trường. Trong trường chỉ có hai người họ là người trung tính, tự nhận rất được các bạn học và các giáo viên yêu chiều. Chỉ có điều thiên tính của người trung tinh khiến bọn họ không bị yêu chiều tới mức vô pháp vô thiên, tùy hứng ương ngạnh. Cũng vì họ là người trung tính mà lúc tới trường đều được các giáo viên đặc biệt hộ tống, tránh bị "vuốt sói" của các thuần nam tính quấy rối. 

Thiên Tuấn cũng đã kết hôn, chồng Thạch Phương là nhân viên chính phủ, lớn hơn họ bảy tuổi. Thời điểm Thiên Tuấn ở trong bụng baba cậu đã được Thạch Phương chỉ định làm vị hôn phu, hai người xem như là thanh mai trúc mã. 

Thiên Tuấn vừa tốt nghiệp cấp 3, Thạch Phương đã cầu hôn hắn. Hai người vừa kết hôn được hai tháng, Thiên Tuấn đã mang thai, Thạch Phương liền dùng con để bắt Thiên Tuấn không đi học đại học. Theo cách nói của anh ta chính là miễn cho đám đàn ông độc thân kia nhòm ngó Thiên Tuấn nhà anh. 

Mỗi lần nhớ tới Thiên Tuấn, Triệu Vân Tiêu vừa thấy vui mừng thay hắn vừa thấy ao ước. Thạch Phương cùng Thiên Tuấn đã là cha và ba của sáu đứa trẻ. Thiên Tuấn mang thai ba lần, mỗi lần đều là song sinh. Thời điểm người cha Thạch Phương bị sáu đứa con quấn lấy đều sẽ tán thưởng mình có công tích vĩ đại chính là tự mình chọn thông gia từ bé. 

Xã hội hiện giờ, chỉ có gia đình có người trung tính mới có nhiều con. Phần lớn các gia đình bình thường, nhiều con là một yêu cầu xa vời, có thể có một đứa đã là chuyện cần phải thắp hương cầu nguyện rồi. 

Cũng khó trách bố cậu luôn trách cậu không muốn sinh con. Nhà Thiên Tuấn vẫn luôn là hàng xóm với Triệu gia, nhìn bố Thiên Tuấn có sáu đứa cháu trai, bố cậu chắc rất ao ước đố kị nhỉ? 

Thiên Tuấn ở nhà Thạch Phương, sống chung với cha cùng ba anh. Thạch Phương có một người anh, hai người em, em út là người trung tính. 

Đứa con thứ tư của Thạch Phương là người trung tính, tự nhiên sẽ là đứa trẻ được sủng ái nhất nhà. Từ sau khi vẫn được nuôi bên người Thiên Tuấn, chứ không giống năm đứa khác đều sẽ bị ném cho người máy bảo mẫu hoặc nhóm baba hai bên chăm sóc.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp