"Ở lại vài ngày"

Cào phím + Beta: qinyi

Bên này hai đứa trẻ đang giương cung bạt kiếm, Thi Như Sương nghe vậy đặt tay lên vai Lục Hàn Sơn, nghiêm túc nhìn hắn, nói: "Con trai, sao con lại nói chuyện với em trai như vậy? Sức khỏe người ta không tốt chẳng lẽ là do người ta muốn vậy sao? Con hãy xin lỗi em trai Vân Du đi."

Giọng điệu của Thi Như Sương không còn bình tĩnh như trước nữa, lông mày nhíu chặt, rõ ràng là rất tức giận.

"Chị Thi, chị đừng giận trẻ nhỏ." Diêm Tư Đồng là người hiền lành, cô không thích nhìn người khác tức giận, vì vậy cười nói, "Tiểu Hàn nói cũng không sai, vốn dĩ là do Tiểu Du nhà chúng tôi làm phiền người khác, chúng tôi——"

"Tư Đồng, cô không cần phải nói chuyện thay nó." Thái độ của Thi Như Sương rất kiên quyết: "Trẻ con không nhận thức được đúng sai là chuyện bình thường nhưng sai chính là sai, không thể trốn tránh trách nhiệm."

"..." Mí mắt Lục Hàn Sơn hơi rũ xuống, im lặng vài giây sau đó quay đầu, chậm rãi giải thích với Vân Du: "... Thực xin lỗi, tôi không có ý trách cứ cậu. Tôi chỉ ghét phiền toái và không thích bị người khác quấy rầy thôi."

Cho tới bây giờ, đây là câu dài nhất mà Lục Hàn Sơn nói với cậu, cũng là câu có thái độ tốt nhất nhưng Thi Như Sương vẫn không hài lòng với cách dùng từ của hắn, tiếp tục bổ sung: "Bé cưng Tiểu Du đừng nghe lời nó, dì Tiểu Sương không cảm thấy cháu phiền phức chút nào, nhà dì luôn chào đón cháu."

Vân Du ngoan ngoãn mỉm cười với Thi Như Sương, lúm đồng tiền nho nhỏ bên má hơi lộ ra: "Cảm ơn dì Tiểu Sương."

Trong lòng cậu đã thầm quyết định: Sau này cậu sẽ không bao giờ đến nhà Lục Hàn Sơn nữa.

Thi Như Sương rất tốt bụng, Vân Du có thể cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của cô.

Nhưng Lục Hàn Sơn không tốt chút nào, Vân Du chỉ muốn tránh xa hắn.

Nhà Lục Hàn Sơn là nhà hàng xóm cuối cùng mà Vân Du và bố mẹ đến chào hỏi. Sau khi về nhà, Vân Du trở về phòng với đôi môi tái nhợt không còn một giọt máu, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.

Thực tế bọn họ chỉ đi chào hỏi tổng cộng bốn, năm nhà nhưng thể lực Vân Du thật sự quá kém, sau khi tắm rửa đơn giản cậu lại nằm trên giường ngủ thiếp đi.

Có lẽ vì hôm nay quá mệt mỏi, hoặc có lẽ vì mới đến thành phố nên chưa quen với khí hậu, đêm đó Vân Du đột nhiên sốt cao, phải nằm viện cả tuần sau đó.

Vân Du vốn đã gầy, sau chuyến này lại càng gầy thêm một chút. Có thể nhìn rõ xương cánh bướm mỏng manh trên tấm lưng đơn bạc, đôi mắt hạnh tròn xoe của đứa bé lại càng nổi bật hơn, giống như một con thú nhỏ ướt đẫm nước.

Ngày xuất viện Vân Du ngồi xếp bằng trên giường, chậm rì rì thu dọn đồ đạc. Ánh nắng mai xuyên qua cửa kính chiếu lên đôi vai gầy của cậu bé khiến thân hình cậu gần như trong suốt.

Cách một bức tường bên ngoài phòng bệnh, Vân Đức Minh đứng ở cuối hành lang, trên tay cầm điện thoại lo lắng gọi.

"Alo, lão Lý à? Tôi là lão Vân đây, à, vâng vâng vâng, có chuyện muốn nhờ anh... Ồ, không rảnh à? Không sao, không sao đâu, anh cứ làm việc của mình đi!"

"Alo, lão Lưu..."

"Alo, lão Vương..."

Diêm Tư Đồng đứng bên cạnh lo lắng nhìn chồng mình sau khi gọi vô số cuộc điện thoại, có chút thất vọng hỏi: "Hàng xóm xung quanh đã hỏi chưa? Bà lão ngày đó khen Tiểu Du đáng yêu thì sao? Hoặc là chúng ta đưa thêm chút tiền cũng được."

"Haizz, người đầu tiên anh hỏi chính là bà ấy đấy." Vân Đức Minh lắc đầu, thở dài: "Bà ấy rất bận, còn phải chăm cháu trai nữa. Mọi người ai cũng bận cả, không có thời gian trông giúp Tiểu Du."

Trong thời gian Vân Du nhập viện, Vân Đức Minh và Diêm Tư Đồng thay phiên nhau ở cạnh cậu 24/24. Tuy nhiên, cả hai đều là nhân viên công ty bình thường và phải kiếm tiền nuôi gia đình nên không thể lúc nào cũng ở cạnh Vân Du được.

Mặc dù Vân Du đã xuất viện nhưng bệnh tình của cậu vẫn chưa khỏi hẳn. Ban đầu Vân Đức Minh muốn tìm người hỗ trợ chăm sóc Vân Du khoảng hai ngày nhưng sau khi gọi rất nhiều cuộc vẫn chưa tìm được ứng viên phù hợp.

"Chờ chút, anh nhớ ra rồi, hình như còn một gia đình mà anh chưa hỏi." Vân Đức Minh suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, đề nghị: "Anh nhớ chị Thi ở nhà đối diện làm nội trợ hoàn toàn(?), hay là chúng ta đưa Tiểu Du đến ở nhờ nhà họ hai ngày?"

(?) gốc là toàn chức thái thái, mình nghĩ là kiểu chỉ ở nhà chăm sóc gia đình thôi, không kiêm thêm việc nào khác nữa nhưng k biết để sao cho hay, ai có ý tưởng thì góp ý cho mình với nha

"Không được, không được! Như vậy quá làm phiền chị ấy rồi." Diêm Tư Đồng lập tức lắc đầu từ chối, "Mà cho dù chị ấy có đồng ý thì con trai chị ấy cũng sẽ không đồng ý. Tiểu Du nhà chúng ta và Tiểu Hàn nhà đó không hợp nhau lắm, anh không thấy hôm đó hai đưa nó sắp đánh nhau luôn rồi sao?"

"Nếu không được... Nếu không được nữa thì thuê bảo mẫu đi." Vân Đức Minh cắn răng nói: "Hôm đó anh đã hỏi qua giá cả vài bảo mẫu rồi, có chút đắt đỏ nhưng nhà ta cũng không phải không đủ tiền thuê, thắt lưng buộc bụng một chút chắc vẫn được. Cho dù chúng ta khổ cũng không thể để con cái khổ được, em nghĩ sao?

Trong phòng bệnh, Vân Du đã thu dọn xong đồ đạc mà vẫn chưa thấy bố mẹ đâu, cậu định ra ngoài tìm họ thì tình cờ nghe được cuộc trò chuyện này.

Vân Du đứng sau cánh cửa, tay đặt lên tay nắm, cơ thể cứng đờ như thể bị đông cứng ở đó.

Cuộc trò chuyện bên ngoài phòng bệnh vẫn tiếp tục, Diêm Tư Đồng gật đầu đồng ý với đề nghị của chồng: "Được đấy, khi về chúng ta sẽ liên hệ với bảo mẫu nhưng phải lựa chọn thật kỹ, nghe nói có rất nhiều bảo mẫu trộm đánh đập trẻ em. Không thể để Tiểu Du phải chịu những thứ này—— "

"Bố, mẹ, con muốn đến nhà dì Tiểu Sương." Diêm Tư Đồng nói được một nửa thì Vân Du đột nhiên bước ra, tay chân còn chưa có mấy sức lực chậm rì rì đi về phía hai người, rất nghiêm túc nhìn họ, nói: "Con không ghét anh trai tên Lục Hàn Sơn đó đâu."

Không ghét là giả nhưng so với chút chán ghét Lục Hàn Sơn này thì Vân Du không muốn bố mẹ mình khó xử.

Hầu hết trẻ em ở độ tuổi này đều không có khái niệm về tiền bạc nhưng Vân Du thì khác. Cậu biết bố mẹ đã phải bỏ ra rất nhiều tiền để chữa bệnh cho mình và cậu cũng biết bố mẹ kiếm tiền vất vả như thế nào.

Thật ra cậu rất muốn nói rằng cậu đã bảy tuổi rồi, có ở nhà một mình cũng không sao nhưng cậu hiểu tính cách bố mẹ và biết rằng nếu không có ai trông mình họ sẽ không an tâm.

Diêm Tư Đồng và Vân Đức Minh đều không ngờ Vân Du sẽ ra đây, hai người hoảng sợ và bối rối liếc nhìn nhau. Diêm Tư Đồng bước tới đỡ lấy Vân Du đi xiêu xiêu vẹo vẹo, vờ như không nghe thấy lời vừa rồi của con trai, nói với vẻ trách cứ: "Bé cưng, sao con lại ra ngoài thế này? Con chỉ vừa mới hạ sốt thôi, cần nghỉ ngơi nhiều hơn."

"Bố mẹ gọi cho dì Tiểu Sương đi ạ." Vân Du khẽ cắn môi dưới, thái độ rất kiên quyết: "Nếu dì Tiểu Sương rảnh rỗi... con muốn đến đó."

Vân Du vốn không cao lắm, chỉ vừa vặn đến sườn eo Diêm Tư Đồng. Diêm Tư Đồng ngồi xổm xuống và đặt tay lên vai Vân Du: "Con nói thật sao, bé cưng? Con không cần ép buộc mình như vậy, bố mẹ chỉ mong con luôn khỏe mạnh và hạnh phúc, con biết không?

Những lời này lại càng củng cố quyết tâm của Vân Du, cậu ngước mắt lên, mỉm cười với Diêm Tư Đồng để lộ lúm đồng tiền nho nhỏ xinh xắn bên má, nói: "Thật ạ, con không hề ép buộc mình."

"...Này." Diêm Tư Đồng nhìn chằm chằm Vân Du vài giây, cuối cùng khẽ thở dài, quay sang Vân Đức Minh đang đứng phía sau và nói: "Anh có số điện thoại của chị Thi không? Gọi hỏi xem chị ấy có rảnh không?"

Vân Đức Minh không lưu số điện thoại nhà Thi Như Sương. Sau khi hoàn thành thủ tục xuất viện cho Vân Du, Diêm Tư Đồng và Vân Đức Minh thu dọn đồ đạc về nhà, mang theo Vân Du tới bấm chuông cửa nhà Thi Như Sương.

Một tiếng chuông thanh thúy vang lên, giọng nói trong trẻo vang lên từ trong phòng, xuyên qua cánh cửa chống trộm dày nặng gần như có chút không thực: "Chờ một chút, chờ một chút, đang tới đây——!"

Cánh cửa nhanh chóng mở ra, Diêm Tư Đồng đặt tay lên vai Vân Du và khẽ đẩy cậu về phía trước, động tác có chút lúng túng: "Xin chào, chị Thi, chúng tôi..."

Diêm Tư Đồng còn chưa nói xong, Thi Như Sương cúi đầu thấy Vân Du đứng ở nơi đó, hai mắt đột nhiên sáng lên: "Oa! Bé cưng Tiểu Du tới rồi! Cháu tới chơi với Tiểu Hàn nhà dì sao? Nhanh lên nào! Mời vào!"

Thái độ của Thi Như Sương quá nhiệt tình khiến Diêm Tư Đồng vô thức quay đầu khó hiểu nhìn chồng mình.

Vân Đức Minh cũng có chút xấu hổ, cắn răng nói nốt mấy lời còn lại: "Xin chào, chị Thi, là thế này..."

Sau khi giải thích một hồi, Thi Như Sương nhanh chóng hiểu ra mọi việc: "Vậy ý của hai người là ban ngày sẽ để Tiểu Du đến nhà tôi chơi với Tiểu Hàn?"

"Vâng, vâng, nhưng chị yên tâm, Tiểu Du nhà chúng tôi rất ngoan, thời gian Tiểu Du ở đây chúng tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm về mọi chi phí sinh hoạt của nó." Diêm Tư Đồng cười nịnh nọt nói tiếp, "Chúng tôi đảm bảo sẽ không để Tiểu Du làm phiền chị quá lâu, chúng tôi sẽ tìm một bảo mẫu phù hợp cho nó càng sớm càng tốt..."

Thi Như Sương cau mày không vui. Diêm Tư Đồng kinh hãi, vội vàng nói: "Nếu chị cảm thấy bất tiện cũng không sao, thực xin lỗi đã quấy rầy chị..."

Thi Như Sương ngắt lời cô: "Chỉ có thể ở mấy ngày thôi sao?"

Diêm Tư Đồng sửng sốt: "Hả?"

Thi Như Sương bất mãn nói: "Không thể để Tiểu Du ở nhà tôi lâu hơn chút sao? Tôi không cần tiền, tôi cho hai người tiền cũng được!"

Trước khi đến, Diêm Tư Đồng và Vân Đức Minh thực sự không hy vọng nhiều. Dù trước đây Thi Như Sương đã mời Vân Du đến chơi nhưng đó chỉ là phép lịch sự giữa hàng xóm với nhau thôi, những nhà khác cũng nói tương tự nhưng khi gọi họ, họ đều từ chối Vân Du.

Câu trả lời của Thi Như Sương khiến Diêm Tư Đồng và Vân Đức Minh thở phào nhẹ nhõm. Diêm Tư Đồng nhanh chóng xua tay: "Đưa tiền thì không được, chúng tôi phải đưa tiền cho chị mới đúng. Chị đồng ý chăm sóc Tiểu Du chúng tôi cảm ơn còn không hết!"

Vân Du đứng cạnh hơi rũ mi, hàng mi dài che đi mọi biểu cảm.

Nếu đã đồng ý với bố mẹ sẽ đến nhà Thi Như Sương, Vân Du sẽ không hối hận nhưng khi biết mình thật sự phải ở đây mấy ngày cậu vẫn có chút sợ hãi.

Cậu không sợ Thi Như Sương nhưng lại sợ cậu nhóc tên Lục Hàn Sơn kia. Nghĩ đến con ngươi đen nhánh và ánh mắt lạnh băng của hắn, còn phải ở cạnh hắn trong vài ngày tới khiến cả người cậu đều không thoải mái.

Diêm Tư Đồng và Vân Đức Minh kiên trì rất lâu nhưng cuối cùng Thi Như Sương vẫn không lấy tiền của họ. Hai người cảm kích vô cùng, về nhà giúp Vân Du thu dọn một số đồ đạc sau đó đưa cậu trở lại nhà Thi Như Sương.

Sau khi cảm ơn Thi Như Sương lần nữa, hai người vội vàng rời đi, trước khi rời đi còn giúp Thi Như Sương đóng cửa lại.

Vân Du mặc một chiếc quần yếm denim xanh, trên lưng đeo một chiếc cặp nhỏ màu vàng, trong đó có một cốc nước hoạt hình Stitch* và mấy cuốn truyện. Cậu lúng túng đứng trong phòng khách nhà Thi Như Sương, xoay người nhìn chằm chằm cửa ra vào, nơi Diêm Tư Đồng và Vân Đức Minh biến mất.

*Là hình này này

Thi Như Sương cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ Vân Du không đành lòng rời xa bố mẹ, vỗ vỗ vai cậu an ủi:

Thi Như Sương cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ Vân Du không đành lòng rời xa bố mẹ, vỗ vỗ vai cậu an ủi: "Tiểu Du đừng sợ, bố mẹ cháu đi làm rồi. Tới đây, dì Tiểu Sương dẫn cháu đến phòng anh trai Tiểu Hàn chơi."

Vân Du không thể từ chối liền bị Thi Như Sương dẫn vào phòng Lục Hàn Sơn, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh cố giữ chặt quai đeo cặp, bước đi có chút loạng choạng.

Phòng của Vân Du được bố mẹ trang trí rất ấm áp. Đồ đạc đều là màu xanh nhạt và màu vàng nhạt, trên trần còn có một chiếc đèn lớn hình đám mây. Ngược lại, căn phòng của Lục Hàn Sơn khi vừa bước vào đã thấy lạnh lẽo, gần như chỉ có hai màu đen trắng.

Lục Hàn Sơn đang ngồi trước bàn đen, quay lưng về phía cửa. Nhìn không rõ đang làm gì, chỉ có thể thấy tấm lưng cao gầy được ánh nắng hắt xuống từ phía trước khiến bóng dáng hắn trông cực kỳ xa cách và lãnh đạm, mang đến cho người ta cảm giác vô cùng yên tĩnh.

Thi Như Sương không chút gánh nặng tâm lý nào phá vỡ sự im lặng, cười nói: "Con trai, nghỉ ngơi một lát đi, xem ai đến này!"

Lục Hàn Sơn quay người lại. Khoảnh khắc ánh mắt chạm vào Vân Du lông mày hắn bỗng nhíu chặt như thể đã nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu khiến người ghét bỏ.

Hắn không nói chuyện với Vân Du mà chỉ ngẩng đầu nhìn Thi Như Sương, lạnh lùng hỏi: "Sao mẹ lại dẫn cậu ta vào phòng con?"

"Sao con lại lạnh mặt như vậy? Không đáng yêu chút nào." Thi Như Sương không hề sợ vẻ mặt lạnh lùng của hắn, cô mỉm cười đi tới véo má con trai mình: "Bố mẹ em trai Vân Du có việc, sau này ban ngày em ấy sẽ đến nhà ta chơi."

Lục Hàn Sơn đưa tay vỗ nhẹ tay cô, sau đó quay người để mặc hai người phía sau: "Con không có hứng thú, để cậu ta sang phòng khác hoặc mẹ đưa cậu ta ra ngoài chơi đi."

"Ai nha, trẻ con mới đầu không quen như vậy là chuyện bình thường, chơi nhiều sẽ quen thôi." Thi Như Sương làm lơ Lục Hàn Sơn, quay về phía Vân Du, "Bé cưng Tiểu Du đừng sợ anh trai, mặc dù trông có vẻ xấu tính nhưng thực ra lại là người tốt đấy."

Vân Du ngước mắt lên, rất nghiêm túc nhìn chằm chằm cái gáy của Lục Hàn Sơn trong vài giây nhưng vẫn không hiểu Thi Như Sương đưa ra kết luận này bằng cách nào.

"Được rồi, hai đứa cứ chơi trước đi, dì đi ép chút nước trái cây!" Thi Như Sương vỗ vỗ vai Vân Du, xoay người nhẹ nhàng rời đi, rất ân cần đóng cửa lại.

Một tiếng "cạch" vang lên, cửa đã bị khóa.

Giống như một chiếc còng trong suốt khóa chặt vào cơ thể Vân Du.

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi đột nhiên nhận ra rằng đây có vẻ là cặp chồng chồng sống chung nhanh nhất trong số các tác phẩm của tôi, Tiểu Lục thật có thủ đoạn (?

12:06 am

13/06/2024


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play