Tôi nhìn Trần Thư ngồi phía trước đang bấm điện thoại di động.

Tôi biết lần này cậu ta không vơ vét được cái gì từ tôi, chắc chắn cậu ta sẽ không cam tâm.

Quả nhiên.

Lúc tan học, Trần Thư mặc một bộ đồng phục bẩn thỉu, để lộ vết bầm tím trên cánh tay ra.

Trước mặt đông đảo học sinh, cậu ta lao tới, quỳ xuống trước mặt tôi: “Chiêu Chiêu, tớ cầu xin cậu, cậu hãy cứu tớ với.”

Giọng nói vừa to vừa thảm thiết của cậu ta đã thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Tôi bấm đồng hồ đeo tay gửi cho bác Thẩm một tin nhắn, sau đó chậm rãi mở miệng: “Cậu muốn tớ cứu cậu như thế nào, cho cậu tiền sao?”

Sau cái ngày tôi làm việc đó, đã có rất nhiều người đến trước mặt tôi để hóng chuyện.

Tôi dùng giọng điệu kể khổ để kể toàn bộ những chuyện đó của cậu ta ra, ngay cả chuyện mẹ kế của cậu ta, tôi cũng nói không ít.

Cho nên lúc này cậu ta vừa mở miệng, không những không có người giúp cầu tình, ngược lại còn bắt đầu nhao nhao chê cười.

Thậm chí còn có người trực tiếp mở miệng chế giễu: “Tôi nhớ trước kia Tống Chiêu cho cậu không ít tiền mà nhỉ, không trả thì cũng thôi đi. Bây giờ còn muốn đòi cậu ấy một trăm nghìn tệ, người bạn như cậu giá trị quá cơ.”

Trong mắt Trần Thư lóe lên một tia oán hận, đầu cúi thấp hơn: “Chiêu Chiêu, chúng ta làm bạn bè nhiều năm như vậy, tớ không xin cậu cho tớ tiền, tớ chỉ cầu xin cậu cho tớ mượn một nơi để che mưa cho gió, để tớ có thể học hết cấp ba, cầu xin cậu.”

Lời này vừa nói ra, mấy bạn nữ vừa nãy mở miệng chê cười liền ngậm miệng.

Đây cũng là điểm mạnh nhất của Trần Thư, theo thói quen cậu ta bộc lộ những điểm đáng thương của mình ra, sau đó dùng đạo đức áp đặt lên người khác để đạt được mục đích.

Nếu là trước đây ở trong tình huống này, bất kể cậu ta làm cái gì, tôi đều đồng ý yêu cầu của cậu ta trước.

Nhưng lần này tôi sẽ không để cậu ta được như ý nữa.

Tôi bày ra vẻ mặt đau khổ nhìn những người xung quanh: “Không phải là tớ không muốn, chỉ là lần trước cậu nói nhảy sông là nhảy sông ngay nên tớ sợ.”

“Ngộ nhỡ cậu ở nhà tớ rồi nghĩ quẩn, vậy thì tớ...”

Nói xong, tôi ôm mặt khóc: “Mấy ngày nay tớ nghĩ cũng không dám nghĩ, chỉ nghĩ đến chuyện đó một chút thôi là tớ không thể ngủ được, liên tiếp mấy ngày đều gặp ác mộng.”

Chẳng phải chỉ là giả vờ đáng thương thôi sao, có ai mà không biết chứ?

Lý Manh tiến lên ôm lấy tôi: “Trần Thư, cậu quá đáng lắm rồi đấy, cậu như vậy thì còn ai dám giúp cậu.”

Đây là lần đầu tiên Trần Thư đối mặt với việc bị mọi người chỉ trích, cậu ta cuống cuồng đứng lên giải thích: “Tớ không cố ý nhảy sông tự vẫn, tớ chỉ trượt chân ngã xuống thôi.”

Không đợi cậu ta nói xong, tôi đã tỏ ra khϊếp sợ: “Cho nên không phải cậu muốn nhảy xuống sông, mà là dùng chuyện nhảy sông để đe dọa tớ cho cậu tiền sao?”

Những người xung quanh lại thổn thức, Trần Thư cắn răng, bắt đầu vừa khóc vừa kể về những chuyện cậu ta đã nói với tôi vô số lần.

“Lúc đầu tớ không muốn nói ra vì ai cũng muốn có bố mẹ yêu thương mình, nhưng tớ thực sự không có lựa chọn nào khác, nếu không, ai lại bằng lòng vạch chỗ khó khăn của mình ra cho mọi người xem chứ.”

Những lời này khiến cho không ít người xung quanh thay đổi thái độ, phải nhìn kỹ lại Trần Thư.

Chỉ là lúc cậu ta muốn mở miệng nói tiếp thì bác Thẩm đã dẫn nhân viên công tác xã hội tới.

“Xin chào, tôi là nhân viên phụ trách phụ nữ và trẻ em của nhà trường. Chúng tôi muốn mời em đến để tìm hiểu tổng thể câu chuyện của em.”

Khóe miệng Trần Thư giật giật, vốn dĩ cậu ta muốn mượn việc này để đến ở nhà tôi, tiện thể phát triển tình cảm với Tống Thanh, nhưng không ngờ tôi lại trực tiếp dùng một chiêu giải quyết tận gốc chuyện này.

Trần Thư còn muốn nói không, nhưng cậu ta vừa mới xây dựng xong hình tượng của mình nên bây giờ cậu ta không có lý do gì để từ chối.

Nếu không thì chính là thừa nhận mình đã nói dối.

Tôi nhìn Trần Thư bị nhân viên công tác xã hội đưa đi, lặng lẽ giơ ngón tay cái với bác Thẩm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play