Cho nên địa vị thương nhân ở triều Đại Nhạn cũng không tệ lắm, nhưng dù sao cũng không lớn, trông cậy vào kinh doanh dương danh, đó chính là đang nằm mơ!
Mơ mộng hão huyền!
Tiểu thế tử này, sợ là ở nhà bị nhốt mụ mị đầu óc rồi.
Dung Chiêu đưa chén không qua, lại nói: "Ta vốn muốn rủ Trương huynh đầu tư, nhưng không phải còn chưa bắt đầu sao, không có tiền đồ, tự nhiên cũng không thể lừa Trương huynh, cho nên ta mới nói mượn."
Trương Trường Ngôn mặt không chút thay đổi: "Ta cũng không có hai vạn lượng."
Là mượn sao?
Vừa rồi rõ ràng là uy hiếp.
Hơn nữa, hắn quả thật không có hai vạn lượng cho mượn.
Cái khác không nói, cho dù hắn có, Dung Chiêu vừa mở miệng đã mượn hai vạn lượng làm ăn, có thể đáng tin sao? Hắn dám đem tiền cho người không đáng tin như vậy làm ăn chắc?
Dung Chiêu: "Nếu mượn ta sẽ viết giấy nợ, hứa hẹn trong vòng ba tháng sẽ trả hết cho Trương huynh."
"Giấy nợ?" Trương Trường Ngôn nhướng mày.
Dung Chiêu gật đầu: "Đúng, viết đại danh Dung Chiêu lên, đóng dấu thế tử An Khánh Vương, ba tháng sau nếu như còn không trả, tùy quân xử trí."
Trương Trường Ngôn ánh mắt sáng lên, hắn vội vàng rót cho Dung Chiêu một chén trà, đầu kề sát vào: "Thế tử, thật sao?"
Dung Chiêu bưng chén trà lên, thở dài: "Thật ra ta cũng không muốn viết giấy nợ, nhưng ta chỉ có một người bạn là Trương huynh, ta rất yên tâm về Trương huynh."
Dung Chiêu chậm rãi mở miệng: "Cái này nếu là người khác ta cũng không yên tâm, vạn nhất người khác cầm giấy nợ bắt chẹt An Khánh Vương tương lai là ta, nên như thế nào cho phải?"
Trương Trường Ngôn: "II"
Thế giới giống như mở ra một cánh cửa lớn, rầm rầm mở ra trước mặt hắn. uống một ngụm, ý của Thế tử là, ta cho ngươi mượn hai vạn lượng, ngươi viết cho ta một tờ giấy nợ, hứa hẹn ba tháng sau sẽ trả hết?"
Dung Chiêu uống một ngụm, gật đầu: "Đúng."
Trương Trường Ngôn mừng như điên, cố gắng đè nén tâm trạng vui sướng, thân thiết rót trà cho Dung Chiêu, khóe miệng vẫn không kiểm chế được giương lên,"Đã như vậy, ta khẳng định cho thế tử mượn. Thế tử là huynh đệ của ta, huynh đệ cần, ta đương nhiên dốc sức giúp đỡ."
Dung Chiêu hồ nghỉ: "Ngươi vừa rồi không phải nói không có sao?"
Trương Trường Ngôn: "Ta không có, nhưng gia phụ có nha!"
Đùa gì thế!
Đây chính là giấy nợ của thế tử An Khánh Vương phủ!
Người đương thời trọng lời hứa, nhất là giấy tờ gì đó đều có giá trị pháp luật, người càng có mặt mũi lại càng không thể làm trái với những gì mình tự tay viết xuống.
Cái khác không nói, Ngự Sử mà buộc tội, tước vị "An Khánh Vương" này cũng không giữ được.
Giấy nợ này vừa viết, ba tháng sau nếu như không thể trả hết, như vậy Trương phủ có thể hung hăng bắt chẹt An Khánh Vương thế tử, bắt chẹt An Khánh Vương phủ.
Ba tháng sau nếu như trả hết, nhưng có chuyện "giấy nợ", An Khánh Vương thế tử nếu không muốn tiết lộ ra ngoài bị người ta chọc sống lưng thì cũng phải cẩn thận lấy lòng Trương phủ.
Giấy nợ là nhược điểm.
Kinh doanh không quan trọng.
Dung Chiêu nguyện ý mơ mộng hão huyền thì cứ việc làm, Trương Trường Ngôn chỉ cần giấy nợ để gây khó dễ cho An Khánh Vương phủ!
Dung Chiêu chậm rãi mở miệng: "Thì ra Trương Tam công tử vẫn phải nhờ vào Trương thừa tướng... Đành vậy, nghĩ đến Trương Tam công tử cũng quả thật lấy không ra hai vạn lượng, vậy ngươi phải bảo quản tốt giấy nợ của ta đấy nhé."
Trương Trường Ngôn nghe vậy, hơi sửng sốt.
Lập tức hắn giật giật khóe miệng: "Đương nhiên sẽ bảo quản tốt, ba tháng sau thế tử trả tiền, ta lập tức trả lại giấy nợ."
"Vậy thì tốt rồi." Dung Chiêu gật đầu, hỏi ngược lại,"Trương huynh hiện tại có cần đi chuẩn bị ngân lượng hay không?" Hắn lo lắng dặn dò: "Thế tử ngươi chờ một chút, trước đêm nay ta nhất định đưa tiền tới, ngươi nhớ phải viết sẵn giấy nợ đó."