Lão thái thái bưng bát lên, không mặn không nhạt: “À, là ta phân phó, thanh lưu thế gia nhà ta không thể cổ vũ xa hoa lãng phí, về sau vẫn nên ăn chay đi.”
Triệu ngự sử: “…”
Trên phố phường, người người châu đầu ghé tai…
“Nghe nói đã có rất nhiều nhà đặt tiệc ở Phúc Lộc Trang, làm ăn vô cùng tốt, người đặt tiệc còn chuyên chọn ngày lành tháng tốt, sợ rằng chậm chân, ngày lành trong vòng nửa năm đều bị người ta đặt hết.”
“Những cái khác thì dễ, nhưng sinh nhật chỉ có một ngày, kết hôn cũng đã sớm định ngày tốt, nếu như ngày tốt bị người khác chiếm mất, e rằng chỉ có thể tổ chức ở trong nhà.”
“Chậc chậc, nếu danh gia vọng tộc nào cũng tổ chức ở Phúc Lộc Trang, lại có nhà khác nhất quyết không làm, vậy thì quá khó coi.”…
Phủ lễ bộ thượng thư.
Thượng thư: “Không đi, yến hội nào có lý đi tổ chức ở nhà khác?”
Hạ nhân nhẹ giọng nói: “Nhưng nếu nhà người khác đều đi, bên ngoài sẽ cười nhạo phủ thượng thư chúng ta tổ chức sơ sài…”
Thượng thư hơi khựng lại, một lúc lâu mới nói: “Vậy xem nhà người khác có đi không?”…
Tiếng nghị luận trong kinh càng thêm náo nhiệt.
“Liễu đại thi nhân đêm qua may mắn được nhìn pháo hoa từ xa, liền viết xuống hai bài thơ hay, nghe nói vô cùng chấn động.”
“Đây đã là gì? Những thế gia công tử kia hẳn là có hiểu biết đi? Thế mà cũng đều nhớ mãi không quên đồ ăn trong yến hội Phúc Lộc Trang, nghe nói mấy đại thân vương hôm nay đều không ăn cơm đàng hoàng, thèm thuồng đồ ăn Phúc Lộc Trang.”
“Ngon như vậy sao? Ai, nếu chúng ta cũng có thể nếm thử thì tốt biết bao.”
“Ta không dám mơ tưởng tham gia yến hội, ngươi có biết nhà nào muốn đi Phúc Lộc Trang tổ chức yến hội không?”
“Ngươi hỏi cái này làm gì?”
“Ta đi chúc mừng hai câu, sau đó ở bên ngoài Phúc Lộc Trang vây xem pháo hoa!” Phủ Binh bộ thị lang.
Thị lang lo lắng: “Hôm nay phụ thân thân thể không khỏe sao, tại sao cơm cũng không ăn lại trở về phòng nằm rồi?”
Hạ nhân: “Lão thái gia nói ngài ấy lớn tuổi rồi, khả năng cũng chỉ còn đón một cái sinh nhật…”
Thị lang trừng mắt, quát lớn: “Nói bậy! Phụ thân sao có thể nói như vậy? Phụ thân chắc chắn sống lâu trăm tuổi.”
Hạ nhân: “Lão thái gia còn nói, chỉ có một cái sinh nhật, ngài ấy muốn làm náo nhiệt một chút, muốn mọi người trong kinh đều biết…”
Thị lang: “Cái này… Ta cũng không tiện mời quá nhiều người.”
Thị lang phu nhân: “Chẳng lẽ cha muốn đến Phúc Lộc Trang mừng thọ?”
Trong phòng, lão thái gia thanh âm trung khí mười phần: “Vẫn là Tuệ Nương hiếu thuận biết rõ lòng ta!”
Binh bộ thị lang: “…”…
Tiếng nghị luận càng ngày càng tăng vọt, các nhà đều đang nghị luận, nhưng dù sao mới ngày hôm sau, ai cũng đều ôm tâm tư rối rắm.
Chiều hôm đó, tin tức cập nhật…
“Hôm nay lúc hoàng thượng cùng triều thần thương nghị chính sự có nhắc tới yến tiệc đêm qua của An Khánh Vương phủ tại Phúc Lộc Trang, hoàng thượng chính miệng ngự ngôn, năm nay tiệc thọ sáu mươi của hoàng thượng muốn đốt pháo hoa!”
Tin tức vừa ra, các phủ đều nổ tung.
Vốn cũng đã muốn đi đặt trước, nhưng ai cũng không muốn làm người đầu tiên, lúc này lại nghe được tin tức này? Làm sao còn để ý có phải là người đầu tiên hay không?
Nhà Quách thị lang.
“Phu nhân, tiểu thư! Bàng gia tới cửa hỏi có đồng ý tổ chức tiệc cưới ở Phúc Lộc Trang không? Nếu đồng ý, bọn họ liền đi chọn ngày lành, miễn cho…”
Lời còn chưa dứt, phu nhân đã đứng lên kích động nói: “Đồng ý đồng ý, ngươi mau đi trả lời, để cho bọn họ nhanh chóng đi đặt tiệc chiếm trước ngày lành.”
Nói xong, bà kích động xoay người nhìn nữ nhi: “Bàng công tử không tệ, Bàng gia cũng không tệ.” Nhà Triệu ngự sử.
Triệu thị lang nhìn trên bàn lại là mấy chén cháo hoa, một xấp thức ăn, lại nhìn lão mẫu thân ở ghế chủ vị…
Hắn nói: “Mẫu thân, nếu không sinh nhật năm nay liền tổ chức ở Phúc Lộc Trang?”