Lúc này, Dung Chiêu nhìn Trương Tam thở dài…
“Ai, đáng tiếc, lúc trước ta kỳ thật là muốn kéo Trương huynh hợp tác, nhưng khi đó Dung Chiêu không có gì, không tiện nói ra, chỉ đành hỏi Trương huynh mượn tiền. Nếu lúc ấy Trương huynh cùng ta hợp tác, mỗi ngày mấy ngàn lượng lợi nhuận đã có một nửa phần Trương huynh rồi.”
Trương Trường Ngôn lại giật mình, trong lòng tràn đầy ảo não, hận không thể đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân.
Hắn bỏ lỡ rồi!
Dung Chiêu buông chén trà, cười tươi như hoa đứng lên: “Người đâu, lấy tiền cho Trương Tam công tử, trả hết sổ sách, sau này ta và Trương Tam công tử sẽ xong nợ nần.”
Xong nợ?!
“Chờ một chút!” Trương Trường Ngôn giữ chặt ống tay áo Dung Chiêu.
Trong nháy mắt, trong đầu hắn chỉ có suy nghĩ chính mình bỏ lỡ cơ hội dương danh và kiếm tiền.
Hai vạn lượng nhiều không?
Rất nhiều.
Nhưng giống như lúc trước đổi giấy nợ của An Khánh Vương thế tử, lần này đổi thành Phúc Lộc Trang cũng có lời.
Thời buổi này không trộm không cướp, đầu tư hai vạn lượng, một năm hồi vốn, từ đó về sau đều là kiếm tiền, chuyện tốt như thế nhất định sẽ bị người tranh vỡ đầu!
Hơn nữa, có được Phúc Lộc Trang cũng có lợi cho thanh danh của hắn.
Cuộc nói chuyện hơn hai tháng trước rõ mồn một trước mắt, Trương Trường Ngôn không muốn làm hoàn khố bị Trương thừa tướng cùng hai ca ca che lấp, hắn kỳ thật cũng có năng lực.
Dung Chiêu có thể dương danh, hắn vì sao không thể?
Trương Trường Ngôn nghĩ tới đây, ánh mắt kích động đỏ lên, nắm chặt ống tay áo Dung Chiêu, giọng nói kích động: “Dung thế tử, không vội không vội, tiền kia… coi như ta cùng ngươi hợp tác, được không?”
Dung Chiêu nhướng mày.
Cô rũ mắt nhìn về phía Trương Trường Ngôn, có chút mất hứng: “Cùng Lộc Trang phát triển tới bây giờ, vả lại đã bắt đầu có lợi nhuận, ngươi lúc này nói đầu tư cái gì?”
Trương Trường Ngôn vội vàng đứng lên, lộ ra nụ cười lấy lòng: “Dung thế tử, ta biết như vậy không tốt, nhưng ngươi cũng không thể phủ nhận là tiền của ta giúp ngươi tạo ra Phúc Lộc Trang này, ta và Dung thế tử là huynh đệ, vốn nên có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu.”
Thanh âm hắn nhẹ nhàng: “Hai vạn lượng kia coi như là tiền đầu tư của ta, tiền không cần trả, sau này lợi nhuận Phúc Lộc Trang chia cho ta một nửa là được.”
Dung Chiêu mặt không chút thay đổi nhìn hắn.
Trương Trường Ngôn cắn răng sửa miệng: “Chia bốn sáu, ta chỉ lấy bốn!”
Dung Chiêu nghe vậy thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Thôi vậy, ai bảo ta và Trương huynh là huynh đệ? Vậy hai vạn lượng xem như là đầu tư đi, chúng ta một lần nữa viết lại hợp đồng.”
Cô vẫy tay, bảo hạ nhân lấy giấy bút.
Trương Trường Ngôn vui vẻ, nhưng lại lập tức nghỉ hoặc: “Hợp đồng?”
Dung Chiêu suy nghĩ một chút, nhận lấy giấy bút, vừa viết vừa nói: “Vậy thì viết thành giấy nợ đi, ta nợ Trương huynh bốn phần lợi nhuận của Phúc Lộc Trang ở ngoại ô kinh thành, mỗi tháng chia hoa hồng, tháng đó kiếm được bao nhiêu đều đem bốn phần lợi nhuận chia cho Trương huynh. Ừm… liền viết Trương huynh bỏ vốn hai vạn lượng, Dung Chiêu bỏ vốn ba vạn lượng, chia bốn sáu. Nếu sau này Phúc Lộc Trang mở rộng, vẫn chia dựa theo tỷ lệ ngân lượng, như thế nào?”
Trương Trường Ngôn nhìn chằm chằm giấy nợ theo kiểu hợp đồng mà Dung Chiêu viết, thấy trên đó rõ ràng viết chia bốn sáu, mỗi tháng chia hoa hồng, nhất thời liền yên tâm.
Về phần Phúc Lộc Trang sau khi xây dựng thêm, vẫn dựa theo tỉ lệ ngân lượng mà phân chia, cùng với hàng cuối cùng “Quyền giải thích cuối cùng thuộc về Dung Chiêu” tựa hồ cũng không có vấn đề gì.
Hắn có thể chiếm được tiện nghi này đã là may mắn cực lớn.
Tầm mắt của hắn dừng lại ở hai từ “chia hoa hồng” và “mở rộng”, chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Cơn mưa bạc này rốt cục cũng rơi một nửa vào nhà mình!
Dung Chiêu viết xong giấy nợ, đóng dấu của An Khánh Vương thế tử, Trương Trường Ngôn vội vã ký tên.