Trương Trường Ngôn còn chưa lấy lại tỉnh thần đã sửng sốt, hắn không nghĩ tới Dung Chiêu lại coi lời hắn vừa nói là thật, còn thật sự đã sớm muốn kết bạn với hắn, ác ý của mình lại chạm phải thiện ý của đối phương.
Trương Tam công tử hắng giọng, xấu hổ mở miệng: "Thế tử quá khen, ta ở kinh thành quả thật..."
Sau lưng, tùy tùng Trương phủ nóng nảy, hạ giọng nhắc nhở chính sự: "Tam công tử, Thừa tướng bảo dẫn theo thái y."
Ánh mắt Dung Chiêu sáng lên, trực tiếp chặn lời Trương Tam công tử.
"Thật tốt quá, hai gã thái y quý phủ vừa vặn không biết kê đơn thuốc cho phụ thân như thế nào, thái y mới tới có thể cùng nhau khám bệnh cho phụ thân, Trương huynh cố tình mang thái ý tới đây, ngươi quả nhiên là hảo huynh đệ của ta."
Trương Trường Ngôn dừng lại,"Thái y để chẩn trị cho thế tử..."
Dung Chiêu lắc đầu, hiên ngang lẫm liệt nói: "Thân thể Dung Chiêu tự mình rõ ràng, không phải trong chốc lát là có thể khỏi, vẫn nê xem bệnh cho phụ thân ta trước."
Cô quay đầu, trực tiếp phân phó: "Còn không mau dẫn thái y đi thăm phụ thân."
Thật vất vả mới mời được thái y, sao có thể bị mang đi như vậy?
Trương Trường Ngôn ngăn cản: "Chờ một chút, trước tiên xem cho..."
Dung Chiêu nhướng mày, nhìn về phía Trương Trường Ngôn, ánh mắt hoài nghỉ: "Trương huynh đây là ý gì?"
Trương Trường Ngôn vội vàng phủ định: "Đương nhiên không phải."
Dung Chiêu tiếp tục hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ Trương huynh cho rằng sức khỏe nhi tử quan trọng hơn sức khỏe phụ thân sao?"
Đây quả thực là câu hỏi trí mạng!
Hoàng đế coi trọng chữ hiếu, Trương Trường Ngôn nếu dám thừa nhận, đó chính là bất trung bất hiếu, có thể trực tiếp bị Hoàng đế trách cứ, sẽ bị người trong thiên hạ nhạo báng.
Trương Trường Ngôn bị oan không còn lời nào để nói, chỉ có thể ngập ngừng: "Nhưng..."
Dung Chiêu đang nắm tay hắn trong nháy mắt buông tay ra, sắc mặt nghiêm túc lãnh đạm: "Xem ra là ta nhiệt tình nhầm người rồi, Trương Tam công † đến đâầv vấn không có ý tất" "Báo quan." Cô xoay người nhìn người hầu.
"Trương Tam không quen ta, lại tự tiện xông vào vương phủ bất kính với trưởng bối, kính xin huyện lệnh kinh thành làm chủ cho Dung gia ta, liệt Sĩ toàn Dung gia lại bị đối xử như thế."
Chụp mũ ngày càng lớn.
Trương Trường Ngôn trắng mặt, nắm lấy cổ tay Dung Chiêu: "Chờ một chút! Không phải, ta không có ý đó."
Dung Chiêu nhìn bàn tay đang nắm cổ tay mình, mặt không chút thay đổi: "Nếu ta nhớ không lầm, Trương Tam cũng không có tước vị trong người, bất kính thế tử tội thêm một bậc."
Trương Trường Ngôn theo bản năng buông tay ra, mặt càng trắng bệch.
Việc này không giống với việc vừa rồi hắn xông vào đông viện, vừa rồi xông vào Trương Tam công tử không hề sợ hãi, hiện tại thiếu niên lang Dung Chiêu hoàn hảo xuất hiện, Trương Trường Ngôn sinh ra hoài nghi với tin tức mình nhận được, Dung Chiêu càng thản nhiên, hắn lại càng chột dạ.
Nếu như tin tức là giả, vậy sau khi báo quan e rằng hắn thật sự xong đời.
Dung Chiêu: "Còn không mau đi!"
Thạch Đầu sửng sốt một chút, vội cao giọng đáp: "Vâng."
Trương Trường Ngôn cắn răng,"Ta đương nhiên là có ý tốt, Từ thái y, còn không mau đi khám bệnh cho An Khánh Vương.
Cục diện hiện giờ chỉ có thể từ bỏ ý định dùng thái y nghiệm chứng Dung Chiêu.
Vừa nói xong, Triệu thị lập tức nháy mắt, hai người hầu kéo Từ thái y rời đi.
Tùy tùng Trương Tam công tử mang đến gấp đến độ xoay mòng mòng, muốn nói gì đó lại bị Dung Chiêu nhìn lướt qua, hắn vô thức lạnh sống lưng, rụt cổ lại.
Dung Chiêu một lần nữa giữ chặt cánh tay Trương Trường Ngôn, nở nụ cười: "Xem ra là ta hiểu lầm Trương huynh, đến đây, cùng ta vào uống chén trà."
Tốc độ thay đổi sắc mặt cực nhanh.
"Không cần." Trương Trường Ngôn giật giật khóe miệng.
Hết thảy không giống dự đoán, hắn hiện tại chỉ muốn toàn thân trở về eau đó †hưØng Ino đếi sách cùng nhu thân.