Mặc dù không đuổi cùng giết tận đạo sĩ, nhưng hoàn cảnh bài xích khiến cho bọn họ sinh tồn không nổi.
Những năm qua, trong kinh hầu như không còn đạo sĩ.
Trong mắt rất nhiều người, đạo sĩ là bàng môn tà đạo.
Trong mắt Dung Chiêu, một số đạo sĩ lại là nhân tài cô cần, có thể nói là nhân tài hiếm gặp giúp cô kiếm tiền. ...
Bảy ngày sau.
An Khánh Vương phủ treo giải thưởng đã qua bảy ngày, nghe nói An Khánh Vương thân thể tốt hơn rất nhiều, ít nhất tạm thời không chết được.
Thế tử của An Khánh Vương phủ còn chưa gỡ bố cáo xuống, vẫn dán như cũ.
Mấy ngày nay, còn có vô số đại phu chạy tới kinh thành, thật sự là một đại kỳ quan.
Trên một chiếc xe bò ngoài kinh thành.
Một lão nhân mặc áo bào xanh chắp vá, để râu, lão ngẩng đầu lên, cao giọng hỏi: "Tiểu huynh đệ, còn bao lâu nữa mới đến kinh thành?"
Nam tử trẻ tuổi đánh xe bò hồi lâu mới khàn khàn đáp lại hai chữ: "Sắp rồi."
Lão già nhìn sườn mặt nam nhân trẻ tuổi, nhỏ giọng nói thầm một câu: "Thật là quái nhân..."
Người đàn ông đánh xe này thoạt nhìn khá trẻ tuổi, nhưng thời tiết như vậy lại mặc quần áo rất dày, khăn quàng cổ vây quanh nửa khuôn mặt, lại có mái tóc rối bù che khuất đôi mắt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy sống mũi cao thẳng, mặt mày sắc bén.
Xe ngựa một đường đi từ Hoài Châu tới, nam nhân này nói tổng cộng không quá mười chữ.
Nghĩ là đi nhờ xe miễn phí, ông lão rốt cuộc không nói gì, rụt về.
Tiểu đồng bên cạnh oán giận: "Sư phụ, chúng ta vì sao phải đi xa như vậy? Cái gì mà mười vạn lượng treo thưởng... Nghe như là giả."
Dừng một chút, tiểu đạo đồng bổ sung: "Hơn nữa cho dù là thật, sư phụ cũng chỉ có thể trị thương ngoài da, y thuật vốn không tốt."
Lão đầu trừng hắn một cái: "Ngươi thì biết cái gì?"
Lão xoa xoa cái bụng kêu ùng ục, lẩm bẩm: "Ở Hoài Châu chúng ta sắp chết đói, vẫn phải tìm chỗ mưu sinh, ta nghe người ta nói, chỉ cần có thể giúp đỡ là có thể có được một hai lượng bạc của An Khánh Vương thế tử"
Đối với những người có bản lĩnh mà nói một hai lượng không tính là gì, nhưng đối với lão đầu cùng đạo đồng mà nói lại có thể sống mấy tháng.
Lão đầu nghĩ rất tốt, nhưng đạo đồng không quá xem trọng: "Vạn nhất chúng ta không giúp được gì, hoặc là nghe được chúng ta là đạo sĩ liền không để ý tới chúng ta thì sao?"
Lão đầu: "..."
Lão thổi râu trừng mắt: "Nói hươu nói vượn!"
Tiểu đạo đồng rụt cổ.
Một lát sau, lão nhân lại tự an ủi mình nói: "Nghe nói An Khánh Vương thế tử lương thiện hiếu khách, không có đánh đuổi người khác ra ngoài, người gác cổng mỗi ngày nấu một nồi nước, bánh ngọt, nước trà không ngừng, cho dù không cho chúng ta ngân lượng cũng có thể kiếm vài ngày cơm ăn, tìm một đường sống."
Tiểu đạo đồng cẩn thận mở miệng: "Kinh thành chán ghét đạo sĩ nhất, năm đó sư tổ là bị kinh thành đuổi đi... Chúng ta thật sự có thể ở kinh thành tìm được cơm ăn sao? Nghe nói, kinh thành tới đạo quán cũng không có. Sư phụ, chúng ta hẳn nên sớm đổi nghề đi, đi sớm về tối, học những thứ kia..."
Thanh âm càng lúc càng nhỏ, cho đến khi biến mất, tiểu đạo đồng dưới ánh mắt trừng lớn của sư phụ, ngậm miệng lại.
Lão đầu kỳ thật cũng rất lo lắng, nhưng kinh thành là hi vọng của lão.
Học một thân "đạo thuật" không kiếm ra tiền, lão vẫn luôn mong ngóng có ngày phát huy tác dụng, ít nhất... giống như khi còn bé có miếng cơm ăn.
Lão đầu: "Cũng phải đi xem thế nào."
Nói xong, lão nhân liền gồng cứng cổ, ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, chỉ có thân thể là lay động theo xe bò.
Tiểu đạo đồng dù sao cũng xót sư phụ lớn tuổi, không nói gì nữa, nội tâm chỉ mơ hồ tuyệt vọng.
Sư phụ không muốn nghĩ tới nếu như kinh thành không có đường sống thì phải làm sao...
Bởi vì bọn họ ngay cả lộ phí trở về Hoài Châu cũng không có, chỗ ở của bọn họ ở Hoài Châu bị thay thành chùa miếu, bọn họ đi tới nơi này là đã