4.

Âm thanh phá vỡ mộng đẹp của người khác, luôn khiến người ta nhớ mãi.

Đối với tôi, Tống Tri Dao chính là như thế.

Tôi nhớ rõ ràng, Tống Tri Dao đi giày cao gót, đứng trong căn phòng trọ tồi tàn của tôi, câu đầu tiên cô ta nói là:

“Loại đống rác này, vậy mà Tây Tân ngủ được hai năm?

“Anh vì tương lai của chúng tôi, thật là biết chịu đựng.”

Rõ ràng tôi không phải là loại tính tình yếu đuối.

Nhưng nhìn Tống Tri Dao lộng lẫy kiêu sa, tôi thậm chí không nói được lời phản bác.

Lần đầu tiên tôi vì sự nghèo khó của mình mà rơi nước mắt vì tự ti.

Nhưng may mắn thay, giờ đây sẽ không còn như vậy nữa.

Bởi vì nội tâm của tôi không còn cằn cỗi, bần hàn.

Tôi nhanh chóng đẩy Phó Tây Tân ra, tự mình đứng vững.

Tống Tri Dao từ phía sau đi tới, khi nhìn thấy khuôn mặt tôi, đồng tử của cô ta có một thoáng chấn động.

Nhưng chỉ vài giây sau đã trở lại bình thường.

Xem ra, kỹ thuật diễn xuất của cô ta cao hơn tôi.

Cô ta cười hỏi tôi: “Chào cô, cô là ca sĩ mới ký hợp đồng với công ty của chị Thái à?”

“Phải.”

“Vậy sao nãy cô lại ôm Tây Tân thế?”

Tống Tri Dao bĩu môi nhìn Phó Tây Tân, nũng nịu: “Cũng không sợ vị hôn thê của anh ghen à?”

“Vị hôn thê.”

Phó Tây Tân nhướng mí mắt, lặp lại ba chữ cô ta vừa nói.

Nhưng đôi mắt đen láy kia lại nhìn chằm chằm vào tôi. Đáy mắt như có dung nham nóng bỏng đang cuộn trào.

“Vừa nãy bị chó dọa sợ, cảm ơn Phó tổng đỡ một phen. Hai người bận rộn, tôi xin phép đi trước.”

Sắc mặt tôi không đổi, nói xong liền đi.

Nhưng Phó Tây Tân lại bước dài sải bước, chặn đường tôi. Từ trong lớp lót vest lấy ra một thiệp mời đám cưới đưa cho tôi.

“Một tháng sau, đám cưới của tôi, cô phải tham gia.”

Giọng nói anh trầm trầm, dùng câu khẳng định.

Tống Tri Dao nũng nịu nói: “Tây Tân, anh cũng thật là, thiệp mời đám cưới còn niêm phong, đến ngày mới được mở, như vậy ai nhìn thấy tên cô dâu chú rể?”

Tôi không có hứng thú nghe bọn họ ve vãn đánh yêu.

Lễ phép nhận thiệp mời rồi đi.

Trên đường về phòng, tôi tiện tay xé thiệp mời, ném vào thùng rác.

Nhưng lại không chú ý, một góc thiệp mời bị xé rách, lộ ra một chữ “Ương” nhỏ bé…

5.

Tôi tưởng rằng việc gặp lại Phó Tây Tân chỉ là một sự tình cờ.

Cũng không để trong lòng, mà chuyên tâm vào phát triển sự nghiệp.

Cho đến khi người quản lý nói với tôi có một đạo diễn nổi tiếng muốn mời tôi hát ca khúc chủ đề cho phim của ông.

Lấy thân phận nhỏ bé hiện tại của tôi, đây quả thực là vận may trời cho.

Cho đến khi đến phim trường và nhìn thấy Phó Tây Tân, tôi mới nhận ra đây chẳng phải là vận may gì cả.

Là anh đích thân đề cử tôi.

Người quản lý hoạt bát kéo tôi đi chào hỏi mọi người.

Khi đến trước mặt Phó Tây Tân, anh lại là người hạ mình chào hỏi trước: “Lâm tiểu thư, đã lâu không gặp.”

Người quản lý cười trừ: “Thái tử gia, cô ấy họ Sở, tên là Sở Ương.”

Tim tôi đập nhanh.

Năm đó, sau khi giả chết tôi chuyển đến một nơi khác, đổi tên theo họ mẹ.

Nhưng chữ “Ương” là do mẹ đặt cho tôi, tôi không nỡ đổi, dù sao cũng chẳng phải là một chữ hiếm gặp gì.

Ánh mắt Phó Tây Tân nhìn chằm chằm vào tôi, không chút để ý nói: “Có lẽ là tôi nhớ nhầm rồi

“Tôi có một người bạn cũ cũng có chữ “Ương” này, chỉ là cô ấy họ Lâm.”

Nói nhiều sai nhiều, tôi dứt khoát không nói lời nào, giả vờ mắc cỡ mà cười cười.

Người quản lý thấy tôi không biết điều, lén lút trừng mắt nhìn tôi.

Tôi trực tiếp giả vờ như không nhìn thấy.

Giữa trưa, nhân viên công tác mang bữa trưa đến.

Salad trái cây.

Phần đưa cho tôi có xoài.

Phó Tây Tân rõ ràng biết tôi dị ứng xoài.

Nhưng nếu lúc này tôi từ chối, anh chắc chắn sẽ càng thêm hoài nghi.

Phản ứng dị ứng của tôi không quá nghiêm trọng, nhiều nhất chỉ nổi mẩn, chỉ cần uống một viên thuốc Loratadine là được. So với rắc rối có thể gặp phải khi lộ tẩy, điều này chẳng là gì cả.

Tôi mở hộp salad trái cây, ngay trước mặt Phó Tây Tân, xiên một miếng xoài và định đưa vào miệng.

Ngay giây sau, Phó Tây Tân bất ngờ tự tay giật lấy chiếc nĩa của tôi.

Anh dùng lực rất mạnh, như đang tức giận cái gì.

Xoài rơi xuống bàn.

Quản lý của tôi ngẩn người: “Phó tổng…”

Phó Tây Tân thậm chí còn lấy đi cả phần salad trước mặt tôi.

Tôi nghe thấy anh vừa đi vừa dặn dò trợ lý: “Cái này tôi ăn, đổi cho cô ấy cơm nóng.”

Chẳng mấy chốc, trợ lý đã mang đến cho tôi tám món một canh.

Của nhà hàng Phúc Vận Lâu.

Giá ở đây ít nhất cũng phải hơn vạn.

Quản lý ngây người, lén lút hỏi tôi: “Ương Ương, em sẽ không lén chị đi tìm Thái tử gia chứ? Em hạ gục anh ta rồi??”

“Chị Thái, chị không phải nói anh ta không thích phụ nữ sao?”

“Nhưng hắn nhìn em bằng ánh mắt… nói sao nhỉ, cảm giác như hắn chỉ quan tâm đến em, cả hội trường lớn như vậy, hắn chỉ nhìn thấy em.”

Tay cầm đũa của tôi siết chặt.

Chỉ quan tâm đến tôi sao?

Xem ra, lúc trước tôi bị lừa cũng không đến nỗi nực cười.

Này không phải, chị Thái một nữ cường nhân thông minh như thế cũng bị mê muội theo.

6.

Ban đầu khi tôi mang Phó Tây Tân về nhà, anh bị mù, thương tích trên người rất nặng.

Tôi nghèo đến mức toàn bộ quần áo đều là đồ vá, cũng từng nghĩ đến việc đưa anh đến trạm cứu trợ.

Nhưng Phó Tây Tân dường như nhận ra suy nghĩ của tôi.

Khi tôi đứng dậy mở cửa, anh dùng bàn tay đầy vết thương níu lấy vạt áo tôi.

“Đừng… đừng đuổi tôi đi…”

Anh nhìn thẳng về hướng tôi.

Đôi mắt mù lòa ấy, nhưng lại sâu thẳm như biển cả, có thể dễ dàng khiến người ta chìm đắm.

Lòng tôi bỗng mềm nhũn.

Tôi hỏi anh, cha mẹ và gia đình anh ở đâu?

Anh đều nói không biết.

Anh cúi đầu, trên má còn vết thương chưa lành, trông như một chú chó lớn vô gia cư.

Tôi nghĩ, anh chắc chắn đã bị người ta vô tình vứt bỏ, dẫn đến việc không nhớ gì cả.

Tôi bắt đầu làm ba công việc một ngày, kiếm tiền để chữa trị cho anh.

Mỗi tối đi làm về, Phó Tây Tân đều ôm lấy tôi, ủ ấm tay chân cho tôi.

“Ương Ương, em vất vả rồi.”

“Chờ đến khi mắt anh khỏi, anh sẽ cho em cuộc sống sung túc nhất, hoàn cảnh tốt nhất, để em không bao giờ phải vất vả thế này nữa, để em hưởng phúc cả đời.”

“Xin lỗi, Ương Ương, là anh khiến em mệt mỏi, đợi anh thêm chút nữa, anh nhất định sẽ làm được.”

Tay chân anh đều rất dài, có thể ôm trọn lấy tôi.

Nghe anh nói vậy, lòng tôi ngọt ngào đến mức tan chảy.

Hoàn toàn không nhận ra, anh dựa vào đâu mà chắc chắc nhẹ nhàng nói ra những lời này như thế.

Cũng như đáy mắt hiện lên tia áy náy và kiên nhẫn.

“Làm sao có thể trách anh được chứ? Em vốn dĩ đã muốn đi làm rồi mà.”

“Chồng ơi, em nghĩ rồi, đợi khi nào em đủ tiền, chúng ta sẽ đến Thượng Hải khám mắt, nghe nói ở đó có bệnh viện mắt tốt nhất…”

“Bất kể thế nào, em cũng phải chữa khỏi cho anh, để anh cùng em nhìn ngắm thế giới.

“Nếu có cơ hội thì chúng ta sẽ sinh con, không có thì thôi, dù sao chúng ta cũng là đứa trẻ thương yêu nhất của nhau mà.

“Còn nữa! Sau này, em muốn mua một căn nhà thuộc về riêng mình, không cần nhỏ như vậy, cũng sẽ không bị dột, cúp điện……”

Mỗi khi tôi nói những lời như thế, Phó Tây Tân chỉ biết ôm chặt lấy tôi, cúi đầu hôn tôi.

Sau đó lột sạch tôi, ấn tôi xuống lặp lại việc đó.

Như vậy, miệng tôi chỉ có thể dùng để rêи ɾỉ, không thể nói được những lời khác.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ Phó Tây Tân không muốn nghe tôi nói –

Dù sao thì những ước mơ đẹp đẽ của tôi, đối với anh, là cuộc sống thuộc về người bình thường.

Còn anh, là vị tổ tông ngậm muỗng vàng lớn lên trong hoàng thành.

Cuộc sống sung túc trong mắt anh, hoàn toàn khác với cuộc sống trong mắt tôi.

Trong căn nhà đơn sơ nhỏ bé này, chúng ta là những linh hồn cô đơn nương tựa lẫn nhau.

Nhưng bước ra khỏi căn nhà đơn sơ nhỏ bé, chúng ta là hai loại người có thân phận khác nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play