Diệp Cửu Cửu vẫn không yên tâm: "Thật sao?"
"Đại nhân, thật mà, bây giờ tôi đã bắt đầu mọc lại rồi." Bạch tuộc lớn vội vàng nói: "Nếu ngài không tin, tôi có thể biến ra."
"Thôi." Diệp Cửu Cửu sợ tên khổng lồ nặng cả trăm tấn này lật tung cả cái sân nhỏ của mình: "Sau này đừng tự bẻ chân mình nữa."
Bạch tuộc lớn cười hì hì: "Đại nhân, ngài không cần lo lắng, thực ra ở vùng biển Quên lãng, đôi khi chân bị thương đứt, tôi sẽ ăn nó, đôi khi rảnh rỗi không có việc gì làm, tôi cũng sẽ ôm chân mình gặm, mùi vị cũng khá ngon.”
Diệp Cửu Cửu ngây người: "..."
Quái vật ở vùng biển Quên lãng đều tàn nhẫn như vậy sao? Tàn nhẫn đến mức tự ăn cả mình?
Đợi đến khi trở lại bếp, Diệp Cửu Cửu vẫn thấy khó tin, cô quay đầu nhìn Tiểu Ngư: "Em có ăn đuôi của mình không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play