Sau khi rời buồng bảo vệ sự sống số 607, Lê Thâm rảo bước theo lối đi dẫn đến thang máy thì tiếng bánh xe ma sát bên trong căn phòng kín cửa bên cạnh. Qua khung cửa nhỏ, một hành lang hiện ra và có một chiếc xe kim loại dùng để vận chuyển chất thải cần xử lý lướt qua trước mặt anh, dưới tấm vải trắng lộ ra một cánh tay đã không còn sức sống.
"Nhường đường!! Nhường đường!!” Xe bị hai người mặc thường phục cản lại, nhà nghiên cứu đang đeo mặt nạ mệt mỏi cố đẩy chiếc xe về phía trước. “Đây không phải là điều kiện để hai người nhận tiền tài trợ từ quỹ viện Sam Đức à? Dùng anh ta như nào hay xử lý anh ta ra sao là quyền của chúng tôi. Điều kiện và thủ tục cũng hợp pháp cả. Với lại xung quanh cũng không có ai, chẳng cần bày cái vẻ mẹ hiền con thảo nữa đâu.”
Người phụ nữ nắm chặt thanh sắt của xe đẩy gần như quỳ xuống cầu xin thống khổ: “Nhưng đây là con của chúng tôi... Làm ơn, làm ơn đi mà...xin anh để chúng tôi gặp nó lần cuối... Chúng tôi hứa sẽ không nói cho ai biết đâu mà!!"
“Nhắc trước cho mấy người là anh ta vừa mới bị kéo trực tiếp xuống khỏi bàn mổ, dưới lớp xương sườn cũng không còn trái tim, có chắc mấy người muốn nhìn chứ?”
"......!?"
“Thứ lỗi cho tôi.” Lê Thâm vặn tay nắm cửa rồi bước vào. “Tạm thời giao anh ta cho tôi được chứ?”
Trong những năm gần đây, thông tin lý lịch của Lê Thâm đã được nhiều người ở viện Sam Đức biết qua nên vừa nhìn thì nhà nghiên cứu đã nhận ra anh ngay.
Lần này gã đứng chắn trước xe nhưng khi nghe được yêu cầu của đối phương cần là một căn phòng sạch sẽ và một bộ dụng cụ phẫu thuật, gã có chút lưỡng lự. Sự ban phước này có phần suôn sẻ nhưng nếu anh ta là người thực hiện.
“Được rồi... Tốt nhất là chỉ trong vòng nửa tiếng.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT