“Lương hàng năm lên đến mấy chục triệu thì thế nào, môi trường thực nghiệm chất lượng cao thì làm sao? Nếu không có tôi, Dịch Sơ, liệu ngành y tế của Sam Đức có thể đạt đến ngưỡng này hay không? Thứ thật sự góp phần thúc đẩy khoa học không phải là thí nghiệm mà là sự sáng tạo! Tôi là kiểu người như thế đấy, kể cả Lê Thâm, đó là lý do mấy người cần cậu ta, đúng chứ?”
Trong phòng họp vang lên tiếng cười nhạo chồng chéo nhau, Dịch Sở vịn mép bàn rồi đứng bật dậy, ném đến trước mặt các lãnh đạo cấp cao bản kế hoạch tuyển dụng với điều kiện hấp dẫn:
“Nếu một thiên tài y học như Lê Thâm coi trọng mấy thứ này, tại sao cậu ta lại lựa chọn bệnh viện Akso? Liệu bệnh viện kia có thể cung cấp nhiều nhu cầu như bệnh viện ta không?"
“Vậy bác sĩ Dịch có đề xuất gì không?”
"Bằng tiến sĩ.” Dịch Sơ liếc nhìn vị trưởng khoa vừa đặt câu hỏi, nụ cười trên cánh môi hắn khiến người ta rùng mình. “Bệnh nhân phòng 607, cung cấp thông tin người đấy cho tôi, tôi sẽ thử.”
Sau đợt bắn pháo hoa đêm giao thừa, năm 2048 chính thức được chào đón. Năm bác sĩ Dịch Sơ tốt nghiệp ra trường, khu đất ở công viên Hoàn Lung vẫn còn là công trường vừa mới bị bỏ hoang. Nhà đầu tư bất động sản tuyên bố phá sản. Và được phát hiện đã chuyển đến thành phố Thiên Hành để đầu tư vào ngành công nghiệp mới nổi đầy hứa hẹn - Công nghệ tâm hạch.
Những người đã bị chủ thầu lừa đã thành lập một tổ chức bảo vệ quyền lợi của mình trên công trường. Dịch Sơ và Lê Thâm khi vô tình đi ngang qua đã giải cứu một ông lão lên cơn đau tim.
Sau khi xe cấp cứu đưa người đó đi, họ ngồi lại trong một quán ăn nhỏ ven đường để ăn nhẹ vào đêm khuya và trò chuyện về chủ đề đang được tranh luận sôi nổi lúc bấy giờ: “Đạo đức khi áp dụng Công nghệ tâm hạch vào việc tái tạo tế bào đã chết."
Trời đã sáng, cửa quán ăn nhỏ lại mở ra. Lờ mờ trong sương sớm, Lê Thâm rời đi theo hướng ngược lại với hắn và không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Hiện tại hoa cỏ dại cùng cây bung nở rực rỡ che lấp đi các vật liệu phế thải rải rác khắp nơi, quận Hoàn Lung cũng đã lấy lại sức sống tươi mới với sự phục hồi của thành phố Lâm Không. Nhưng Dịch Sơ tin rằng dù thế giới có thay đổi đi chăng nữa thì Lê Thâm cũng không bao giờ đổi thay. Hắn biết rằng đây là con đường duy nhất mà cậu hậu bối bướng bỉnh của hắn vẫn thường chạy bộ vào buổi sáng mỗi ngày.
Men theo con đường nơi công viên, một giọng nói quen thuộc vang lên sau bụi cây.
"Nhưng anh trai không phải là bác sĩ sao ạ? Mau cứu Uông Uông với.”
"... Nhưng em ấy đã qua đời rồi.”
Lần theo âm thanh, hắn đến gần thì thấy Lê Thâm ngồi xổm cạnh một đứa trẻ đang khóc bên băng ghế. Cậu bé kéo tay Lê Thâm đến trước một chú chó hoang đã ngừng thở.
“Uông Uông vẫn thường chơi cùng em và em còn mua bánh quy cho em ấy nữa.”
Lê Thâm hạ giọng, bàn tay anh xoa nhẹ sau đầu đứa trẻ: “Uông Uông biết, em ấy rất vui là đằng khác.”
“Nhưng em không muốn Uông Uông phải chết...”
Dịch Sơ cười thầm trong lòng, đi tới chuẩn bị lấy ra tâm hạch: “Nhóc con nhìn này, chỉ cần có thứ này trong tay, Uông Uông sẽ có thể tiếp tục sống.”
Hắn chen giữa vào cuộc trò chuyện một cách tự nhiên, Lê Thâm nghe tiếng liền ngẩng đầu lên nhìn. Đôi đồng tử ban nãy còn dịu dàng lúc an ủi đứa trẻ ấy vậy vừa nhìn thấy tâm hạch liền lạnh lùng đứng dậy nhìn chằm chằm vào gương mặt cợt nhã của Dịch Sơ.
“Cái chết là quy luật tất yếu của cuộc sống, không ai trong chúng ta có quyền can thiệp vào.