Long Đồ Án 2

CHƯƠNG 596 – NGỦ SAY


2 tháng

trướctiếp

Công Tôn cùng Triệu Phổ chạy tới vương phủ, cửa hông vương phủ vừa mở ra, Vương gia liền trực tiếp cưỡi ngựa vọt vào, thẳng đến hoa viên mới dừng lại.

          Bát Vương đang đứng ở cửa phòng ngủ lo lắng chờ đợi, nhìn người tới lập tức tới bắt dây cương Hắc Kiêu, “Trạch Lam a, lại giống như trước vậy!”

          Triệu Phổ chân mày chính là nhíu một cái.

          Công Tôn cùng ngồi trên ngựa với Triệu Phổ, vừa nghe vương gia nói, tựa như trước kia cũng phát sinh qua chuyện tựa như, liền hỏi Triệu Phổ, “Chẳng lẽ là ngoan tật gì?”

          Triệu Phổ cũng cau mày, xuống ngựa, đem Công Tôn ôm xuống, vừa nói mấy năm trước, chuyện Sài Quận chúa ngủ mê man năm ngày.

          Công Tôn nghe xong sững sốt một chút, hỏi, “Đúng giờ tý tỉnh sao?”

          ” Đúng.” Triệu Phổ cùng Bát vương gia đều gật đầu.

          Công Tôn tựa hồ trong lòng hiểu rõ, tỏ ý hắn đi trước nhìn tình huống Quận chúa một chút.

          …

          Quận chúa lúc này đang nằm trên giường, nhìn trạng thái tựa như chính là ngủ, nhưng vô luận như thế nào cũng không thể gọi tỉnh.

          Công Tôn đi tới mép giường, trước nhìn sắc mặt Quận chúa một chút, hơi dò xét hơi thở, cuối cùng bắt mạch.

          Sau khi xem xong, Công Tôn cũng không nóng nảy, thật bình tĩnh tỏ ý mọi người đến bên cạnh bàn ngồi xuống nói chuyện.

          Bát Vương cùng Triệu Phổ quan sát thần sắc Công Tôn, nhìn rất ổn định, lòng cũng hơi buông xuống một chút.

          Đến bên cạnh bàn ngồi xuống, Công Tôn lấy giấy bút kê toa thuốc.

          Toa thuốc khai ra, Triệu Phổ nhìn một cái cũng biết có phương pháp… Chính là toa thuốc sư phụ hắn cho trước kia, một toa thuốc vô dụng chỉ dùng để nhuận phổi dưỡng sinh.

          Bát Vương hỏi, “Toa thuốc này uống buổi tối có thể tỉnh đúng không?”

          Nhưng Công Tôn lắc đầu một cái, “Tính từ khi ngủ, hoặc là ngày thứ ba tỉnh lại, hoặc là ngày thứ năm tỉnh lại.”

          Triệu Phổ nghe cảm thấy lộ số này hẳn là đúng, nhưng là…

          “Đây tột cùng là bệnh gì?” Triệu Phổ tò mò hỏi.

          Nhưng Công Tôn lắc đầu một cái, “Quận chúa không bệnh, thân thể rất tốt.”

          Bát Vương cùng Triệu Phổ cũng không hiểu, “Vậy làm sao sẽ…”

          “Quận chúa trúng độc.” Công Tôn lời nói ra kinh người, Bát vương gia liền bị dọa sợ đứng lên.

          Đa La mới vừa vào cửa cũng liền biến sắc mặt… Người nào hạ độc Quận chúa? !

          Công Tôn xua tay, tỏ ý mọi người đừng hoảng hốt, nghe hắn nói xong.

          “Quận chúa trúng chất độc này, gọi là Tam Ngũ Tử Thời Tản (*).”

(*)三五子时散:

– 三五 : Ngày thứ 3 hoặc thứ 5

– 子时 – Giờ tý

– 散 – Phân tán, tan ra

          Triệu Phổ nghe không ngừng gật đầu —— Tên này đủ thẳng thừng a, còn không phải là giờ tý ngày thứ ba hoặc thứ năm sao.

          “Vật này, thật ra thì chưa tính là độc, mà là một loại thuốc, khai thiếu liều lượng, bỏ vào trong canh, lúc dùng cơm ăn vào.” Công Tôn giới thiệu nói, “Loại canh này gọi là  Tam Ngũ Tử Thời Thang, dùng để chữa trị chứng mất ngủ nặng.”

          “Mất ngủ?” Triệu Phổ cùng Bát vương gia nhìn nhau một cái.

          “Không ngủ được thật ra là tổn hại sức khỏe nhất, người bình thường thức một đêm, buồn ngủ mệt mỏi tự nhiên sẽ ngủ.” Công Tôn giải thích cặn kẽ cho hai người, “Nhưng có vài người mất ngủ cực kỳ nghiêm trọng, rõ ràng trên thân thể đã mệt mỏi không chịu được, nhưng chính là không ngủ được, lúc này hoặc là đánh hắn ngất xỉu, hoặc là dùng thuốc làm cho hắn choáng váng, dù sao cũng cần cưỡng chế để ép hắn ngủ. Tam Ngũ Tử Thời Tản là loại thuốc nặng, có thể để cho người uống thuốc ngủ liền một mạch năm ba ngày, tại sao phải ngủ lâu như vậy chứ ?”

          Bát vương gia cùng Cửu Vương Gia đều ngây ngô lắc đầu —— ngủ bù sao?

          Công Tôn xua xua tay, “Là vì chữa trị chứng bệnh đưa tới mất ngủ.”

          Hai vị Vương gia tiếp tục giương mắt nhìn Công Tôn.

          “Đưa tới chứng bệnh mất ngủ có rất nhiều nguyên nhân, ngoại trừ một số vấn đề bên trong không thể quan sát được, phần lớn là do đau, chẳng hạn như nhức đầu, đau răng, hoặc là đau khớp xương.Hoặc là ù tai, huyễn giác, các loại. Loại bệnh này, bình thường đều sẽ đưa tới mất ngủ, mà khi ngủ đầy đủ, vừa vặn lại là phương pháp chữa trị loại bệnh này tốt nhất.” Công Tôn chỉ chỉ toa thuốc, “Phương thuốc này chủ yếu là nhuận phổi cùng dưỡng sinh. Bởi vì thời điểm ngủ dù sao không ăn uống, cần bổ thân, thích hợp còn có thể nấu một ít canh tới đút.”

          “Là thuốc có ba phân độc.” Công Tôn nói tiếp, “Thuốc này cho  người bị bệnh mất ngủ nặng dùng là thuốc, cho người không bị mất ngủ dùng chính là độc, đầu tiên sẽ khiến người uống thuốc thân thể không thoải mái, đưa tới mất ngủ cùng với các loại khó chịu, hoặc là thân thể yếu ớt không dễ phát giác, sau đó sẽ đột nhiên té xỉu, ngủ một mạch năm ba ngày hết bệnh.”

          Bát vương gia cùng Cửu Vương Gia đều nghe hiểu, cũng yên tâm, không phải bệnh nặng là được.

          Nhưng vẫn có một nghi hoặc lớn không cởi ra —— ai cho Quận chúa dùng thuốc này?

          Công Tôn thở dài, “Chuyện này khả năng còn thật phức tạp.”

          Triệu Phổ cùng Bát Vương cũng nhìn hắn —— làm sao phức tạp?

          “Các ngươi biết thuốc bột Tam Ngũ Tử Thời Tản, đắt bao nhiêu không?” Công Tôn hỏi.

          Triệu Phổ cùng Vương gia tiếp tục lắc đầu.

          “Giá vàng gấp mười lần.” Công Tôn nói, “Đây không phải là người nhà bình thường có thể ăn nổi, hơn nữa a… Loại thuốc này phải hạ trong thức ăn, tốt nhất là trong canh, liều lượng nhất định mới có hiệu quả.”

          “Lúc dùng cơm ăn vào?” Triệu Phổ hỏi Bát Vương gia có những người khác xuất hiện triệu chứng giống vậy không.

          Bát Vương lắc đầu nói không có a.

          “Vậy Quận chúa khoảng thời gian này, có ăn qua đồ ở bên ngoài hay không?” Công Tôn hỏi.”Món ăn hoặc là canh…”

          “Ách…” Vương gia nhìn Đa La một chút, Đa La liền đem mấy thiếp thân nha hoàn của Quận chúa gọi tới.

          Bọn nha hoàn nghĩ một hồi, cũng nói quận chúa gần đây duy nhất ăn một lần ở bên ngoài, chính là ngày tế tổ uống nước đường.

          “Nước đường?” Công Tôn sờ cằm một cái, nhìn Triệu Phổ, “Chính là mấy ngày trước Thái hậu ở hậu cung tế tổ đó sao?”

          Triệu Phổ cũng nhìn Bát vương gia.

          Bát Vương bất đắc dĩ, nói là lần đó Thái hậu đem tất cả nữ quyến thân thích đều gọi hết, còn có khá nhiều phu nhân quan viên đi hỗ trợ, không biết ai không có nhãn lực như vậy, cũng đem Quận chúa gọi đi.

          Triệu Phổ đều có điểm vô lực thổ tào, lòng nói đám người này cũng quá không chú ý rồi, ngay trước mặt họ Sài lại đi tế tổ người Triệu gia, không tim không phổi như vậy sao!

          Bát Vương nói tới chuyện này cũng thật sinh khí, nói là Quận chúa cũng không biết phải đi giổ tổ, chỉ xem như Thái hậu tìm nàng ăn cơm, liền theo một đám phu nhân cùng đi. Kết quả đến nơi đó cũng ngây người, đi cũng không được ở lại cũng không xong, khá tốt sau đó xảy ra chuyện thần bà giả kia, Bàng Phi thừa dịp loạn, để công chúa đem Quận chúa giấu đi.

          Bọn nha hoàn nhớ lại, Quận chúa trong lúc cúng tế một mực ở trong phòng công chúa đọc sách, ngược lại cũng không cảm thấy nháo tâm, dù sao Quận chúa tính khí trước sau như một rất tốt.

          Chờ cúng tế kết thúc, Triệu Lan bưng chén nước đường vội tới cho Quận chúa uống, uống xong công chúa tự mình phụng bồi trở về vương phủ, còn một đường hỏi thăm ai lừa Quận chúa đi tế tổ, đoán chừng là Thái hậu để cho nàng hỏi. Bất quá Quận chúa cũng không truy cứu, cảm thấy nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

          “Sau khi trở về Quận chúa liền bắt đầu nhức đầu.” Bọn nha hoàn cũng càng nghĩ càng cảm thấy khả năng nhất có thể là ngày đó bị bỏ thuốc.

          Công Tôn tính toán thời gian một chút, cảm thấy rất có thể.

          Triệu Phổ suy nghĩ một chút, “Không có khả năng là công chúa cho bỏ thuốc a!.”

          “Công chúa chắc sẽ không đích thân đi nấu nước đường, tám thành là có người bưng cho nàng, để nàng đưa qua cho Quận chúa.” Bát vương gia xua tay một cái, “Hơn nữa vô bằng vô cớ, không thích hợp suy đoán.”

          Mấy nha hoàn cũng bĩu môi, cảm thấy Quận chúa chịu thua thiệt, ngày đó phụ trách nấu  nước đường cũng chỉ có mấy vị phu nhân hầu tước công khanh, cũng chỉ mấy người các nàng có hiềm nghi nhất.

          Nhưng nhìn sắc mặt Bát vương gia, bọn nha hoàn cũng không dám nói bậy bạ.

          Cửu Vương Gia tự nhiên biết trong đó môn đạo, Sài Quận chúa coi như hậu nhân Sài gia, rất dễ dàng không cẩn thận liền cuốn vào trong quyền đấu âm mưu, đích xác là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

          “Vậy đối với thân thể Quận chúa là vô hại đúng không?” Triệu Phổ hỏi Công Tôn.

          Công Tôn gật đầu, “Chính là ngủ mấy ngày mà thôi.”

          Triệu Phổ cùng Bát vương gia cũng đưa tay sờ cằm một cái…

          Công Tôn nhìn hai huynh đệ này còn thật có ý tứ, hai người khí chất tướng mạo hoàn toàn bất đồng, nhưng cũng nguyên nhân có thể bởi vì Triệu Phổ từ nhỏ là Bát vương gia nuôi lớn, có một số cử động vẫn là rất giống. Nhất là động tác khi hắn nghĩ đến cái gì liền sờ cằm một cái, cùng Bát Vương giống nhau như đúc… Không chỉ Triệu Phổ, Triệu Trinh cũng có động tác như vậy.

          “Muốn, chính là Quận chúa mấy ngày này ngủ say đi…” Bát vương gia tựa hồ là nghĩ thông suốt, gật đầu một cái, “Xem ra, cũng không phải là hướng về phía vương phủ ta.”

          Triệu Phổ cũng dở khóc dở cười, “Ngày mai nhìn thượng triều làm sao diễn đi…”

          “Thật ra thì.” Công Tôn đột nhiên buông ly xuống, nói, “Muốn đánh thức Quận chúa, cũng không phải không có biện pháp.”

          Bát Vương cùng Triệu Phổ cũng sững sốt một chút, ngẩng đầu nhìn Công Tôn.

          Công Tôn nói, “Giống như khư độc vậy, dùng châm cùng thuốc, có thể cưỡng ép đem Quận chúa đánh thức.”

          “Vậy đối với thân thể có hại không?” Triệu Phổ hỏi.

          Công Tôn suy nghĩ một chút, ” Ừ, nhất định là vô dụng, nhưng cũng sẽ không có đáng ngại, chính là nên nhức đầu vẫn là nhức đầu, nên không ngủ được vẫn là không ngủ được, phải dày vò mấy ngày.”

          Bát Vương ngược lại là rất khoát đạt, cười lắc đầu một cái, “Vậy hãy để cho Quận chúa ngủ đi.”

          …

          Sau đó, Triệu Phổ cùng Công Tôn cùng nhau rời đi Bát Vương phủ.

          Thời điểm hai người trở về nhà tâm tình liền tương đối buông lỏng, Triệu Phổ dắt Hắc Kiêu, cùng Công Tôn vừa đi vừa trò chuyện chuyện này.

          Công Tôn tò mò hỏi Triệu Phổ, “Là có người cố ý để cho Quận chúa ngủ say sao? Tại sao vậy? Trong triều ra phản tặc rồi?”

          “Thật sự có phản tặc, hẳn là hành động bí mật chứ ?” Triệu Phổ cảm thấy cụ thể thì như thế nào, phải xem  ngày mai thượng triều diễn ra như thế nào.

          “Vậy có muốn nhắc nhở Hoàng thượng hay không?” Công Tôn cảm thấy có phải nên có người đi nói cho Triệu Trinh một tiếng hay không.

          Triệu Phổ xua tay, ý kia —— Aiz, mặc kệ nó, phỏng đoán sớm biết.

          Vô sự cả người nhẹ nhõm, Triệu Phổ kéo Công Tôn hỏi hắn có muốn đi ăn một bữa cơm hay không.

          Công Tôn nhìn Triệu Phổ —— còn phải đi về nghiệm thi.

          “Nghiệm thi gấp cái gì a, thi thể cũng sẽ không chạy.” Triệu Phổ kéo Công Tôn nói đi Bách Điểu Viên chơi một hồi, gần đây nghe nói lại tới mấy con mới chim, chính là loại chim to chưa thấy bao giờ.

          Công Tôn ngược lại là bị Triệu Phổ làm cho tò mò, liền theo hắn cùng đi Bách Điểu Viên.

          …

          Bên kia, đoàn người Triển Chiêu bọn họ trở lại Khai Phong Phủ.

          Vừa mới tới cửa nha môn, chỉ thấy một cỗ kiệu dừng ở đối diện, màn kiệu vén lên một cái, xuất hiện một cái bụng tròn vo.

          Mọi người nhìn cái bụng này rất quen mắt, Tiểu Tứ Tử đã bắt đầu vẫy tay, “Tiểu Bàn Bàn.”

          Quả nhiên, chỉ thấy Thái sư cười híp mắt đi xuống, trước tiên là đi đến  bên cạnh mấy vị lão gia tử hành lễ, sau đó bưng cái bụng đi theo mọi người cùng nhau vào Khai Phong Phủ.

          Thái sư vừa đi, vừa cùng Long Kiều Quảng hỏi thăm, “Nghe nói Sài Quận chúa lại ngất đi giống như trước đây, Công Tôn Tiên Sinh cũng không trị hết?”

          Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu cũng nhìn Thái sư —— ngài tin tức này cũng quá nhanh đi, Công Tôn Tiên Sinh còn chưa có trở lại đâu, tin tức cũng đã truyền tới Thái sư phủ rồi?

          Long Kiều Quảng hướng về phía phía trước chép miệng, ý kia —— Thái sư, lời này cũng không thể nói ngay trước mặt Tiểu Tứ Tử a.

          Quả nhiên, Thái sư ngẩng đầu, chỉ thấy phía trước, Tiểu Tứ Tử vịn vào bả vai Yêu Vương đang bĩu môi —— làm sao có thể có tình huống cha không chữa khỏi? ! Không tin lời đồn đãi!, Không tin tin nhảm!

          Thái sư cũng bị Tiểu Tứ Tử chọc cười, vươn bàn tay mập xua qua xua lại, “Tin tức này đã lan truyền trước khi tiên sinh bước vào Bát Vương phủ.”

          Tất cả mọi người sáng tỏ.

          “Ý là, có nắm chắc Vương phi chắc chắn sẽ không tỉnh?” Long Kiều Quảng khoác vai Thái sư, hỏi Thái sư có phong thanh gì tiết lộ.

          Thái sư cười hắc hắc, “Đây không phải là đến tìm Tiểu Bao Tử thảo luận một chút sao, tướng quân có muốn cùng nhau hay không?”

          Quảng gia vui tươi hớn hở bày tỏ mình nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, cùng nhau nói chuyện phiếm đi… Liền cùng kề vai sái cánh cùng Thái sư đi tìm Bao đại nhân.

          Triển Chiêu cảm thấy mặc kệ âm mưu dương mưu, nhìn trước mắt giống như cùng Hà Hoa án không có bao nhiêu quan hệ, Hà Hoa vẫn là không có đầu mối.

          Đang suy nghĩ bước kế tiếp đi như thế nào, cũng cảm giác Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng khều hắn một chút.

          Triển Chiêu nhìn Ngũ Gia một chút.

          Chỉ thấy Ngũ Gia ra hiệu với hắn, để cho hắn nhìn Yêu Vương.

          Triển Chiêu quay đầu, chỉ thấy Thiên Tôn cùng Ân Hậu đã đem Yêu Vương chận lại, hai người đang hỏi hắn, “Muốn con vịt gì, hai người bọn họ đi Bách Điểu Viên bắt.”

          Tiểu Tứ Tử nhíu mày —— đi Bách Điểu Viên trộm vịt vịt sẽ bị chim chim ghi hận nha!

          Yêu Vương nói nhóm Tương Du đừng làm rộn.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thật ra thì cũng phát hiện, đoạn đường này Yêu Vương đặc biệt ít lời, có phải là có tâm sự gì hay không?

          Yêu Vương thấy mọi người cũng nhìn mình, suy nghĩ một chút, liền hỏi Triển Chiêu, “Các ngươi nhặt được bầu rượu có hình vẽ mặt trăng và bướm đếm kia, cho ta xem một chút.”

          “Ah…” Triển Chiêu vội vàng chạy đi phòng ngỗ tác, đem bình rượu bể đặt ở trong ngăn kéo để vật chứng lấy ra.

          Yêu Vương ngồi ở trong sân, nhận lấy  bầu rượu Triển Chiêu đưa cho hắn, nhìn hình vễ trên tay cầm.

          Cái bình bể này Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng nhìn thấy, hai người bọn họ ban đầu còn tưởng là chiếc giày, khẩy lên nhìn một chút phát hiện là một cái bình rượu bể cũng không nhìn kỹ, có cái gì đặc biệt sao?

          Tiểu Tứ Tử cũng leo lên băng ghế, hai tay nâng cằm dựa vào ở trên bàn, nhìn bình rượu trong tay Yêu Vương.

          “Xem ra không sai.” Yêu Vương đem bình rượu bỏ lên trên bàn, hỏi Triển Chiêu, “Hình vẽ này ngươi gặp qua?”

          Triển Chiêu nói quen mắt.

          “Ở nơi nào nhìn thấy?” Yêu Vương truy hỏi.

          Triển Chiêu gãi đầu nói không nhớ nổi.

          Một bên Thiên Tôn Ân Hậu thêm U Liên cũng giúp Triển Chiêu nghĩ, “Tửu lầu, quán cơm, cửa hàng điểm tâm?”

          Triển Chiêu sâu kín nhìn ba lão gia tử —— nói cứ như người ta bình thường chỉ có biết ăn thôi vậy.

          Bạch Ngọc Đường hỏi Yêu Vương, hình vẽ này đại biểu có ý gì, nói rõ ràng có lẽ Miêu Nhi có thể nhớ tới.

          Yêu Vương chỉ chỉ cái ký hiệu đó, mở miệng nói hai chữ, “Hắc điếm.”

          Vừa dứt lời, Triển Chiêu đột nhiên ngẩng đầu một cái ngồi thẳng, “A! Ta nhớ ra rồi!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp