Triển Chiêu bọn họ đi tới Nam An Tự ăn chực, thuận tiện cùng nhóm thánh tăng hỏi thăm về chuyện thủy quỷ.
Các thánh tăng cũng không biết làm sao, nói ai biết được, nơi nào có ma quỷ lộng hành, trong chùa không có ma quỷ lộng hành a.
Một đám nhỏ đều tự mình lẩm bẩm —— cũng không nhất định a, đây không phải là ngay cả nha môn Khai Phong Phủ cũng nháo quỷ sao.
Vi Trần đại sư mới vừa rồi nhìn thấy ven đường ngoài cửa miếu có rất nhiều nha dịch tới, liền hỏi Triển Chiêu, “Có án mạng sao?”
Triển Chiêu đại khái nói cho đại sư một chút, thuận tiện cáo trạng, nói nhóm Tương Du tự nhặt được thi thể còn giá họa cho hắn.
Vô Sa Đại Sư cùng Viên Đế đều lắc đầu —— thật là quá không ra gì!
Vi Trần đại sư suy nghĩ một chút, “Chết là công nhân bến tàu? Đại khái chuyện khi nào?”
Công Tôn nói nhìn tình huống thi thể, khoảng chết từ nửa tháng đến một tháng trước.
Triển Chiêu cũng hỏi đại sư, phụ cận buổi tối có xe ngựa đi qua không?
Vi Trần nhìn Vô Sa cùng Viên Đế một chút.
Hai vị cao tăng cũng đều suy nghĩ… Nam An Tự tọa lạc ở một khu vực tương đối hẻo lánh, khu vực này trước sau cũng không có đường giao thông quan trọng, là một nơi hết sức thanh tĩnh, cho nên buổi tối xe cộ qua lại rất ít.
Ba vị cao tăng đều nói không nghe được có động tĩnh xe ngựa.
Triển Chiêu cũng cảm thấy, muốn giết người hại mạng cũng không thể tới phụ cận Nam An Tự a, người nào không biết trong Nam An Tự đều là cao thủ, không chỉ có thánh tăng, Yêu Vương bọn họ cũng thường xuyên sẽ ở chỗ này ngủ lại.
“Bất quá, có một ngày buổi tối, giống như nghe được có tiếng nước chảy.” Vô Sa Đại Sư nhớ lại một chút, tựa hồ không quá chắc chắn, liền hỏi Viên Đế cùng Vi Trần một bên, “Ào ào, giống như có động tĩnh người ở bên sông giặt y phục.”
Viên Đế cùng Vi Trần đều suy nghĩ, “Có không? Không có ấn tượng gì a.”
Nghe hai người nói một chút, Vô Sa Đại Sư cũng không xác định, ” Ừ… Vậy có lẽ ta nghe lầm?”
Lâm Dạ Hỏa ở một bên nhỏ giọng thổ tào, “Sư phụ, nằm mơ nghe được tiếng nước chảy không phải tè ra giường sao… Ai nha.”
Lời còn chưa dứt, liền bị Vô Sa Đại Sư bóp gáy một cái.
Hỏa Phượng còn thật ủy khuất, “Con khi còn bé người rõ ràng liền nói như vậy!”
Đại sư gắp một cái sủi cảo từ trong chén đồ đệ lấy ra ăn, “Không lớn không nhỏ.”
Hỏa Phượng cầm chén liền tránh sang một bên, không để cho sư phụ hắn ăn.
Đại sư cầm đũa đuổi theo, “Làm sao lại bảo vệ thức ăn chứ ? Ngươi không phải giảm cân sao, để cho vi sư tới thay ngươi ăn!”
Ở Nam An Tự ăn sủi cảo, cái gì hữu dụng cũng không hỏi ra, còn không ăn no, một đám người đi bộ trở về thành, chuẩn bị đi Thái Bạch Cư ăn thêm một bữa.
Đang đi trở về, liền thấy phía trước tới một con ngựa.
Lập tức mọi người đều biết, Đa La.
Triệu Phổ nhíu mày một cái, Đa La ngày thường đều là nửa bước không rời Bát vương gia, làm sao chạy tới nơi này?
Đa La tựa hồ là hướng về phía bọn họ, đến gần tung người xuống ngựa, chào một cái liền nói ý đồ.
Nguyên lai là Sài Quận chúa bị bệnh, Bát Vương gấp đến độ không được, mời thái y cũng nhìn không tốt, cho nên phái Đa La đi Khai Phong Phủ mời Công Tôn, kết quả nha dịch nói Công Tôn tới Nam An Tự, Đa La liền một đường tìm tới.
Triệu Phổ vừa nghe tẩu tự bị bệnh lại càng hoảng sợ, vừa vặn hắn vừa rồi chính là cưỡi ngựa mang Công Tôn tới, vốn là dắt Hắc Kiêu từ từ đi bộ, vào lúc này cũng không đoái hoài tới người khác, mang theo Công Tôn cưỡi ngựa chạy đến Bát Vương phủ.
Đa La cũng muốn lên ngựa, Triển Chiêu liền kéo hắn hỏi một câu, “Sài Quận chúa thế nào? Bệnh rất nặng sao?”
Đa La cũng cau mày, “Quận chúa mấy ngày trước nói không ngủ ngon, tối hôm qua đột nhiên té xỉu, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh.”
Đa La nói xong cũng gấp trở về, tất cả mọi người có chút lo âu.
Lâm Dạ Hỏa hỏi Tiểu Tứ Tử, “Đây là tình huống gì a?”
“Có phải là quá mệt mỏi hay không?” Triển Chiêu cảm thấy thức đêm liên tục sau đó sẽ ngủ một ngày vậy thì rất tốt kia mà.
Tiểu Tứ Tử cũng không chắc chắn, không ngủ được cũng là có nguyên nhân, “Di di thân thể rất khỏe a.”
Trở lại trong thành, lại đi ngang qua chỗ ở Hoàng Thành Quân, Lâm Dạ Hỏa đi tìm Trâu Lương, lưu lại Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, nắm tay Tiểu Tứ Tử cùng nhau đi trở về.
Đi không bao lâu, Tiểu Tứ Tử đột nhiên kéo hai người quẹo vào một cái ngõ hẻm.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng thật buồn bực, Ngũ Gia liền hỏi bé có phải có chỗ nào muốn đi hay không?
Triển Chiêu chính là ánh mắt sáng lên, ôm lấy Đoàn Tử, “Đoàn vương hiển linh? !”
Tiểu Tứ Tử đưa tay bóp má Triển Chiêu, “Miêu Miêu không được gọi Đoàn Vương!”
Triển Chiêu gật đầu a gật đầu —— Gọi cái gì cũng được a, manh mối ở nơi nào?
Tiểu Tứ Tử đưa tay chỉ phía trước một cái.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cứ dựa theo đường Đoàn Tử chỉ chạy về phía trước.
Mới vừa xuyên qua ngõ hẻm, đã ngửi thấy phía trước có một mùi lạ.
Triển Chiêu nhận đường không linh nhưng ngửi thầy mùi vị lại rất linh, trong nháy mắt tinh thần phấn chấn, “Mùi máu tanh!”
Bạch Ngọc Đường cũng cau mày, ngoại trừ mùi máu tanh còn có mùi kỳ quái.
Xuyên qua một cái hẻm nhỏ, phía trước xuất hiện một khu nhà, tựa hồ là hậu viện của một gia đình, trước viện môn còn có một bãi đất trống rất lớn…
Triển Chiêu dừng bước lại “Chậc” một tiếng, khó trách có mùi máu tanh, đây không phải là nhà đồ tể sao!
Ngũ Gia cũng nghe được tiếng heo kêu, khó trách một mùi kì lạ, phỏng đoán trong sân còn có chuồng heo.
Triển Chiêu lắc lắc Đoàn Tử trong tay, lắc xong còn nâng lên tới dán tai vào bụng nghe một chút có tiếng nước hay không, Tiểu Tứ Tử đậu bao quyền liền đánh tới.
Trong Khai Phong Phủ đồ tể không ít, có một hộ hình như là họ Trương, thời điểm Triển Chiêu tuần đường phố cùng Ngũ Gia cũng đi ngang qua, bất quá không phải cửa sau là cửa chính, ở bên đại lộ, một cửa hàng thịt thật lớn.
Giờ này chắc chắn đã đóng cửa, trên mặt đường lối vào cửa đã được rửa sạch sẽ, mặt đất vẫn còn ẩm ướt, không thấy đồ tể ở đây.
Ngũ Gia liền hỏi Tiểu Tứ Tử, “Nơi này có manh mối?”
Tiểu Tứ Tử mắt to nháy nháy, đưa tay chỉ cửa nhà đồ tể.
Nhắc tới cũng đúng dịp, trong cửa đi ra ba người.
Song phương vừa chạm mặt, đều ngẩn ra.
Từ cửa nhà Trương đồ tể rộng mở đi ra, là Ngân Yêu Vương cùng Thiên Tôn và Ân Hậu xách hai giỏ thức ăn.
Song phương mắt lớn trừng mắt nhỏ, cùng nhau hỏi, “Các ngươi làm sao ở chỗ này?”
Thiên Tôn cùng Ân Hậu chỉ Yêu Vương một cái, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chính là chỉ Tiểu Tứ Tử.
Mọi người nhìn lớn nhỏ Ngân Hồ.
Ngân Yêu Vương nói, “Hỏi đồ tể chút chuyện.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử nói, “Canh miến huyết vịt.”
Triển Chiêu yên lặng nhìn Tiểu Tứ Tử, đối diện Yêu Vương lại vui vẻ, đưa tay vỗ một cái.
Đoàn Tử liền nhào vào trong ngực Yêu Vương.
Yêu Vương ôm bé đi trở về, nói, “Canh miến huyết vịt không có, chỉ có canh đậu hũ, bất quá hôm nay có sủi cảo.”
Triển Chiêu nghe Tiểu Tứ Tử nói một chút liền có chút đói.
Bạch Ngọc Đường chính là hỏi Thiên Tôn cùng Ân Hậu —— tìm đồ tể hỏi cái gì ? Cái gì mà canh huyết vịt?
Thiên Tôn cùng Ân Hậu liền đại khái nói một lần chuyện bọn họ vừa rồi ở trong chợ thức ăn.
“Cho nên Yêu Vương hỏi đồ tể cái gì?”
Triển Chiêu vừa hỏi vừa quay đầu nhìn.
Chỉ thấy mấy công nhân đi ra thu dọn mái hiên phía sau cửa hàng thịt, hình như là chuẩn bị đóng cửa, cũng không có gì khác thường.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng thật nghi ngờ, nói Yêu Vương liền hỏi đám người giang hồ đi mua máu mặc cái gì, trên người có hình vẽ đặc thù gì không.
“Hình vẽ gì?” Triển Chiêu tò mò.
Thiên Tôn nhún vai, “Đồ tể nói trên đai lưng có một móc khóa hình mặt trăng.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng không hiểu —— đai lưng có một móc khóa hình mặt trăng không phải rất thường gặp sao?
Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng gật đầu —— cho nên nói a, tương đương với không hỏi ra cái gì.
Nói đến hình mặt trăng, Ngũ Gia đột nhiên liền nghĩ đến bình rượu bể mới vừa rồi cùng nhặt được với thi thể Lưu mặt rỗ, trên tay cầm cũng có một hình vẽ mặt trăng, bất quá bên trong còn có một con bướm đêm.
Nghĩ tới đây, liền thuận miệng hỏi một câu, “Bên trong mặt trăng có hình vẽ bướm đêm không a?”
Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng hỏi, “Cái gì bướm đêm?”
Triển Chiêu cũng nhớ tới cái hình vẽ đó, sờ cằm nói, “Ta khẳng định ở chỗ nào nhìn qua cái đó, có lẽ là tiệm ăn nhà nào đó.”
Ngũ Gia cũng cảm thấy có khả năng này, Triển Chiêu gặp thứ mình chưa thấy qua, có thể là quán cơm nhà nào đó Triển Chiêu đi ăn nhưng mình không đi …
Bốn người ở phía cuối trò chuyện đề tài mặt trăng cùng bướm đêm, đều không lưu ý đến phía trước, thời điểm Yêu Vương nghe được Ngũ Gia hỏi “Có bướm đêm hay không “, cũng dừng bước chân, chân mày cũng nhíu lại.
Tiểu Tứ Tử được Yêu Vương ôm ngược lại là nhìn thấy, đưa tay, chọt chọt mi tâm Yêu Vương.
Yêu Vương ngẩng đầu.
Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, “Yêu Yêu người có tâm sự sao?”
“Ừhm ?” Yêu Vương thần sắc khôi phục như lúc ban đầu, lắc đầu một cái, “Không a, đang suy nghĩ buổi tối phải làm bao nhiêu sủi cảo.”
“Oa, vậy cũng phải làm nhiều lắm nha.” Tiểu Tứ Tử bẻ ngón tay tính toán xem Yêu Vương cần làm bao nhiêu cái sủi cảo.
Yêu Vương ôm Đoàn Tử đi, cũng không biết nghe được Tiểu Tứ Tử nói đếm sủi cáo hay không, đôi mắt liền nhìn về phía trước, suy nghĩ tâm tư.
Ra ngõ hẻm, mới vừa đi trên đường phố Nam Thiên, liền gặp phải người quen.
U Liên cùng Long Kiều Quảng hai sư đồ vừa vặn đi tới.
Mấy ngày nay Đường Tiểu Muội phụng bồi Cửu Nương đi Minh Dương Sơn thăm Minh Tây Sư Thái, cho nên U Liên cùng Long Kiều Quảng đều lạc đàn, hai sư đồ thường xuyên hẹn đi ăn cơm.
Quảng gia loại trạng thái “Độc chiếm” sư phụ này vô cùng hài lòng, mấy ngày nay tâm tình rất tốt.
Quảng gia nhìn thấy mọi người liền chào hỏi, còn bát quái hề hề hỏi Triển Chiêu thủy quỷ thế nào? Bắt được không.
U Liên lắc đầu hỏi Triển Chiêu —— vụ án trước không phải mới vừa kết sao, Đại Cao cũng đưa đi, làm sao không nghỉ mấy ngày? Cùng Ngọc Đường đi dạo một chút.
Ngũ Gia ở một bên gật đầu, quả nhiên U Liên mới là người đáng tin nhất.
Triển Chiêu ” Hừ ” một tiếng, kéo Tiểu Họa Thúc liền tố cáo, nói mình còn chưa được nghỉ xả hơi đâu, ngoại công cùng Thiên Tôn liền nhặt được thi thể, còn gài tang vật hãm hại hắn!
U Liên không nói nhìn nhóm Tương Du da mặt dầy phía trước.
Tiếng nói chuyện của Triển Chiêu còn không nhỏ, Thiên Tôn cùng Ân Hậu mặc dù không sợ U Liên trừng hai người bọn họ, nhưng sợ Yêu Vương, đoán chừng sẽ bị nói hai câu.
Thế nhưng kỳ quái là, Yêu Vương đi ở phía trước một chút động tĩnh cũng không có, một mình ngẩn người, Tiểu Tứ Tử ngoẹo đầu, quan sát thần sắc Yêu Vương.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng cau mày —— thế nào chứ ? Từ vừa rồi không mua được huyết vịt bắt đầu liền kỳ kỳ quái quái… Bằng không đi Bách Điểu Viên tìm một chút có con vịt nào hay không, bắt cho hắn một con trở lại lấy máu?
Bạch Ngọc Đường cùng Long Kiều Quảng đi ở cuối cùng, Long Kiều Quảng hỏi Bạch Ngọc Đường nhìn thấy Triệu Phổ không.
Ngũ Gia nói chuyện Sài Quận chúa bị bệnh.
Long Kiều Quảng chân mày liền nhíu lại , “Sẽ không giống với lần trước đó chứ…”
Bạch Ngọc Đường nghe không hiểu, liền hỏi, “Giống với lúc trước? Quận chúa trước đây cũng bị như vậy?”
Long Kiều Quảng gật đầu một cái, cau mày nói, “Bảy tám năm trước, Quận chúa cũng bệnh qua một lần, cũng tương tự tình huống này, liền hôn mê bất tỉnh, hồi đó liên tiếp hôn mê năm ngày, người thiếu chút đã mất, sau đó là lão gia tử cứu lại được.”
“Lão gia tử nào?” Ngũ Gia tò mò.
“Cữu công ngươi a.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều kinh ngạc
” Ừ… Bất quá.” Long Kiều Quảng vỗ vị trí ngực một cái, “Lão gia tử cũng không biết y thuật a.”
Bạch Ngọc Đường trong nháy mắt lĩnh hội, “Bà ngoại ta rất giỏi.”
Long Kiều Quảng gật đầu, “Lúc ấy cũng không biết làm sao liền chữa lành, dù sao Quận chúa đã tỉnh, sau đó liền bình phục.”
“Vậy… Có muốn lại đem cữu công ta tìm tới hay không?” Bạch Ngọc Đường chỉ phương hướng sân cầu.
“Bề ngoài vẫn là Công Tôn tiên sinh tới chữa tốt nhất, tiên sinh không trị hết lại nói sau.” Long Kiều Quảng xua tay một cái, “Bệnh này a, thật ra thì còn thật tà môn.”
“Tà môn?” Triển Chiêu lui về phía sau hai bước, tham dự thảo luận, “Quận chúa là bởi vì bị bệnh mới té xỉu sao? Căn bệnh là cái gì?”
Ngũ Gia cũng buồn bực —— cái gì gọi là “Bên ngoài để cho Công Tôn chữa” ?
“Lúc ấy tất cả thái y cũng nhìn, tra không ra căn bệnh, sau đó cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, ngay cả hòa thượng đạo sĩ cũng mời tới làm phép, nhưng một chút cũng không dùng được. Lúc ấy có người nói quận chúa là bị thứ không sạch sẻ làm cho mê man, cũng có người nói là bởi vì Quận chúa mang huyết thống vu nữ, dù sao truyền đi rất tà hồ. Sau đó mắt thấy người bất tỉnh, Triệu Phổ liền chạy đi tìm sư phụ hắn, bổn ý chỉ là muốn để cho lão gia tử dùng nội lực thay Quận chúa bảo vệ tim, chống đở thêm mấy ngày. Nhưng Bạch Quỷ Vương tới nhìn một cái, liền nói cho Triệu Phổ, đêm đó giờ Tý có thể tỉnh, lại viết toa thuốc để đi hốt thuốc. Thế nhưng đi gặp lang trung bốc thuốc lại nói đây chính là một toa thuốc nhuận phổi dưỡng sinh, không trị được bệnh… Kết quả đút thuốc, đêm đó giờ tý thật sự liền tỉnh.” Quảng gia nói xong cũng giang hai tay, cụ thể chuyện gì xảy ra chỉ có lão gia tử biết, “Bất quá lần đó Quận chúa cũng không có điềm báo mất ngủ trước, là đột nhiên té xỉu…”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều lắc đầu —— bệnh này làm sao kỳ quái như vậy a? Tỉnh lại còn đúng lúc đúng giờ?
“Các ngươi cũng biết Sài quận chúa thân phận đặc thù đi.” Long Kiều Quảng vốn là thoại lao, vào lúc này bắt đầu ba hoa, nói lải nhải cùng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Năm đó Quận chúa khỏi bệnh, sau đó liền xảy ra một chuyện rất lớn.”
“Xảy ra chuyện gì?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng truy hỏi.
“Một vụ án rất lớn, trong ngoài cấu kết mưu phản án.” Long Kiều Quảng nói hồi đó thật hung hiểm, Hoàng thượng thiếu chút nữa bị đâm.
“Vụ án lớn như vậy?” Triển Chiêu lại không nhớ nổi là vụ nào, hoàn toàn chưa từng nghe qua.
“Chuyện này dĩ nhiên không thể tuyên dương, nhưng là trong triều không ít quan viên đều rõ ràng. Hồi đó cũng không biết là ai, đem hai chuyện liên hệ, nói bản thân Sài Quận chúa chính là người không may, báo trước tai họa cái gì. Sau đó hoàng thượng hạ chỉ không được phép nhắc lại án này, Long Đồ Án Quyển chắc có ghi lại, nhưng nhất định là niêm phong.”
Triển Chiêu ngược lại là cũng biết, có một phần Long Đồ Án Quyển là niêm phong trong cung, không để ở Long Đồ Các, muốn tra cứu cần thánh chỉ. Thời điểm hắn mới tới Khai Phong Phủ cái gì cũng không hiểu, cũng hỏi qua Bao Đại Nhân.
Đại nhân nói những thứ này phần lớn đều không phải là án giết người, mà là một ít chuyện dính dấp hoàng quyền, các loại vụ án nội đấu, còn có chính là một ít giải thích không thông, vụ án quái lực loạn thần.
“Ai…”
Long Kiều Quảng cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một ánh mắt “Tự mình lãnh hội “, “Căn bệnh này của Quận chúa, hẳn là không ít người sẽ nhớ tới vụ án kia… Hơn nữa hôm nay Khai Phong Phủ vừa ra tiết mục thủy quỷ, vậy cũng là điềm đại hung. Ngày mai vào triều âm dương quái khí, tà thuyết mê hoặc người khác, ngưu quỷ xà thần khẳng định hiển thần thông, phỏng đoán có náo nhiệt. Đặc biệt là, nếu như hôm nay Công Tôn tiên sinh tra không ra Quận chúa là bệnh gì, vậy coi như thật phiền toái.”