Long Đồ Án 2

CHƯƠNG 594 – VÔ HUYẾT


2 tháng

trướctiếp

Thiên Tôn cùng Ân Hậu một tay quăng nồi tốt, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường căn bản là không phát hiện, chỉ coi là phát huy bình thường như mọi lần, xuất môn nhặt được thi thể.

          Hơn nữa thi thể chính là Lưu Mặt Rỗ bọn họ tìm đã lâu, hai người cũng cau mày —— Manh mối duy nhất tìm Hà Hoa đứt!

          Quan sát hiện trường một chút, Triển Chiêu gãi đầu —— làm sao lại kì quái như vậy chứ ? Thi thể này là từ đâu trôi tới nơi này sao? Bên bờ có một đống y phục màu trắng là tình huống gì? Lưu mặt rỗ làm sao chỉ mặc lý y? Còn có a, hắn không phải cùng một người khác thay Hà Hoa đi “Dìm” người sao? Làm sao chính mình lại chìm?

          Triển Chiêu phát hiện bên cạnh bạch y còn có một cây gậy, tựa như là có người cầm tới khều y phục.

          Ngũ Gia cũng có chút xem không hiểu sự phát hiện này.

          Phía sau trên đường, Thiên Tôn cùng Ân Hậu vẫn chột dạ, Lâm Dạ Hỏa cùng Tiểu Tứ Tử cũng nhìn hai lão đầu.

          Đoàn Tử ánh mắt tố cáo —— Ân Ân Tôn Tôn tại sao có thể như vậy? !

          Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng lẩm bẩm.

          Thiên Tôn nhỏ giọng hỏi, “Chuyện nữ quỷ kia có nói hay không?”

          Ân Hậu hướng về phía Thiên Tôn bĩu môi —— Ngươi đi nói.

          Thiên Tôn bất mãn, “Dựa vào cái gì ta nói?”

          “Đó không phải là ngươi phát hiện sao, quỷ là ngươi vớt lên thi thể cũng là ngươi.” Ân Hậu lắc đầu a lắc đầu —— Ngươi nhìn ngươi một chút!

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sau khi nghe tiếng đằng sau, quay đầu nhìn, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử cùng Lâm Dạ Hỏa cũng lặng lẽ hướng về phía hai người bọn họ nháy mắt, chỉ Thiên Tôn cùng Ân Hậu một bên đang cãi nhau.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái —— chẳng lẽ…

          Thiên Tôn cùng Ân Hậu tự mình cãi nhau, cũng không phát hiện Giao Giao đã nhảy đến giữa hai người bọn họ.

          Tiểu Giao Giao ngồi xuống trên vai Thiên Tôn, nghe hai lão đầu đang tranh cãi cái gì.

          Nghe xong Ngũ Gia mặt đầy vẽ không nói nên lời, cùng Triển Chiêu nhỏ giọng nói một chút.

          Triển Chiêu liền tạc mao, “Hai người lại gài tang vật cho ta!”

          Thiên Tôn cùng Ân Hậu xoay người chạy.

          Chờ Triển Chiêu đuổi kịp đến đại lộ, nhóm Tương Du đã sớm chạy mất dạng.

          “Quá không ra gì!” Triển Chiêu bất mãn, cùng than phiền với Lâm Dạ Hỏa và Tiểu Tứ Tử, “Cộng lại cũng hai hơn trăm tuổi, ỷ vào không ai đánh thắng được, hai người họ ngày càng làm ẩu làm càng.”

          Tiểu Tứ Tử cùng Lâm Dạ Hỏa vừa gật đầu vừa suy nghĩ —— Yêu Vương nên thu thập hai người bọn họ a.

          Nhưng suy nghĩ lại một chút, cảm thấy Yêu Vương trên bản chất căn bản không quản nhóm Tương Du, mà là chỗ dựa cho hai người bọn họ… Hai người “hùng” thành như vậy, Yêu Vương chịu trách nhiệm chính. Coi như chạy đi cùng Yêu Vương tố cáo, nhiều nhất liền nắm gáy nhéo lỗ tai, thổ tào đôi câu, tựa như vuốt lông mèo, hai người bọn họ mới không sợ.

          Triển Chiêu càng nghĩ càng giận, liền không ai thu thập hai người kia sao? !

          Suy nghĩ một vòng, Triển Chiêu liền nghĩ nương mình lúc nào có thể tới Khai Phong Thành thì tốt rồi, hắn muốn tìm nương cáo trạng ngoại công!

          Ngũ Gia nhìn Triển Chiêu một chút —— ngươi còn có thể cùng nương ngươi tố cáo, ta nơi này dứt khoát liền không ai có thể quản.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thời nhìn Lâm Dạ Hỏa cùng Tiểu Tứ Tử, ý kia —— hai ngươi có chiêu gì hay không?

          Hỏa Phượng bĩu môi, nhìn hai người, “Hai người bọn họ được sủng thành như vậy, trách nhiệm cũng không phải chỉ ở một bên Yêu Vương.”

          Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu còn suy nghĩ —— còn có trách nhiệm của những người khác sao?

          Lâm Dạ Hỏa nhỏ giọng cùng Tiểu Tứ Tử nói, “Hai người bọn họ ít nhất cũng có một nửa trách nhiệm.”

          Tiểu Tứ Tử tán đồng gật đầu a gật đầu.

          …

          Hỏa Phượng cùng Tiểu Tứ Tử đại khái nói tình huống hai người bọn họ nhìn thấy cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

          “Cho nên thi thể là Thiên Tôn từ trong nước bùn dưới sông lật ra ngoài?” Triển Chiêu hỏi.

          Hỏa Phượng cùng Tiểu Tứ Tử đều gật đầu.

          Bạch Ngọc Đường có chút nghi ngờ, hai người này tới bãi sông đào nước bùn làm gì?

          Triển Chiêu lại nhìn y phục trên bờ sông một chút, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Mới vừa rồi Giao Giao nói hai người bọn họ đang tranh cãi chuyện thủy quỷ?”

          Ngũ Gia gật đầu.

          Triển Chiêu nhìn y phục kia, nhặt lên nhánh cây khều khều, “Chẳng lẽ là cùng tình huống xảy ra trên đại sảnh Khai Phong?”

          “Dưới nước giống như còn có một thứ.” Lâm Dạ Hỏa chỉ một thứ màu trắng trong nước.

          Triển Chiêu cầm cây gậy khều khều một chút, là một bình rượu vỡ.

          Đem bình rượu rửa qua trong nước, cầm lên nhìn… Chính là một bình rượu thông thường, đã bể, còn lại một phần cũng không có gì đặc biệt, ngay trên tay cầm, có một hình vẽ mặt trặng, trong ánh trăng còn có một con bướm thiêu thân.

          Triển Chiêu cảm thấy hình vẽ này hơi có chút quen mắt, nhưng không nhớ nổi ở nơi nào nhìn thấy, liền hỏi Bạch Ngọc Đường.

          Ngũ Gia nhìn một cái, lắc đầu, bày tỏ mình khẳng định chưa thấy qua.

          “Trong bùn còn có đồ a!”

          Lúc này, Lâm Dạ Hỏa cầm cây gậy, dưới sự chỉ huy của Tiểu Tứ Tử, gạt đi lớp bùn dưới bãi sông, cảm giác trong bùn tựa hồ là có vật gì treo ở cành cây.

          Lâm Dạ Hỏa kéo lên một cái… Kéo lên một mảnh vải lớn bẩn thỉu, là một túi vải lớn màu xám tro.

          Triển Chiêu nhìn một cái liền nhận ra, chính là túi vải đêm hôm đó dùng để chở người, được Lưu mặt rỗ bọn họ mang lên xe…

          Nhưng túi vải trống rỗng, bên trong cũng không có người.

          Triển Chiêu nhận lấy cây gậy trong tay Lâm Dạ Hỏa, đem phụ cận bãi sông đều tìm kiếm một lần, muốn tìm xem thử có thi thể khác hay không.

          Thế nhưng tìm một lúc lâu, cũng không có những phát hiện khác.

          Cái này liền có chút kỳ quái…

          Triển Chiêu buồn bực, “Là nửa đường xảy ra chuyện rắc rối sao? người trong túi chạy trốn, Lưu mặt rỗ bị giết… Vậy cái người đi cùng Lưu mặt rỗ đâu? Cũng đã chết, bị nước cuốn trôi đi? Hay là chạy?”

          Lưu mặt rỗ trong tay còn siết chặt một đóa hà hoa, nhìn cùng kiểu dáng với đóa hà hoa ở trong nha môn Khai Phong Phủ, nhìn rất giống thật.

          Bạch Ngọc Đường cảm thấy hoa này không giống như tay nghề thông thường có thể làm được, nếu như quả thực không có đầu mối, có lẽ có thể từ trên đóa hoa này hạ thủ tìm một chút.

          Lâm Dạ Hỏa cùng Tiểu Tứ Tử cầm cây trúc khều bãi bùn nửa ngày, quấy rầy các loại cua ốc, cùng nhau ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường —— hai ngươi chạy thế nào tới Nam An Tự? Cũng là tới trong miếu hỏi thăm thủy quỷ sao?

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có chút vô lực nhìn Tiểu Tứ Tử một chút, vào lúc này cũng không cần tìm Đoàn Tử hỗ trợ, Lưu mặt rỗ cùng thủy quỷ, đều bị mất.

          Chỉ chốc lát sau, Vương Triều Mã Hán mang bọn nha dịch chạy đến, Triệu Phổ cưỡi Hắc Kiêu, đem Công Tôn đưa tới, đoán chừng là Thiên Tôn cùng Ân Hậu trở về báo tin.

          Công Tôn đi kiểm tra thi thể, Triệu Phổ nói cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, nói Thiên Tôn Ân Hậu trở về cùng hắn nói toàn quá trình thấy thủy quỷ sau đó phát hiện thi thể.

          Dĩ nhiên, hai lão đầu đã lược bớt một đoạn gài tang vật Triển Chiêu.

          Sau khi nghe xong, Ngũ Gia càng nghi hoặc, “Sư phụ ta cùng Ân Hậu cũng không phát hiện sơ hở gì?”

          Triệu Phổ lắc đầu, hiển nhiên Cửu Vương Gia cũng tương đối hiếu kỳ một điểm này, “Hai người bọn họ nói bốn phía nhất định không người, trong nước cũng không người, một chút nội lực không cảm giác được, là cái gì cơ quan cũng không nhìn ra.”

          Bạch Ngọc Đường cau mày —— thậm chí ngay cả sư phụ cùng Ân Hậu cũng không nhìn ra vấn đề? Tà môn, chẳng lẽ thật là thủy quỷ?

          Công Tôn bước đầu kiểm tra thi thể một chút, để cho nha dịch đem thi thể mang trở về, tới nói cho mọi người, nói người là chìm chết.

          Triển Chiêu lắc đầu một cái, “Lưu mặt rỗ là làm nghề khuôn vác ở bến tàu, tài bơi lội rất tốt. Chỉ một con sông như vậy, muốn hắn chết chìm cũng không dễ dàng.”

          Nghe xong điều Triển Chiêu nghi ngờ, Công Tôn trên mặt lộ ra một nụ cười hơi có thâm ý, tỏ ý mọi người, “Đến xem!”

          Lúc này, vừa vặn hai nha dịch mang thi thể Lưu mặt rỗ từ phía sau đi qua, Công Tôn đưa tay, đem ống quần thi thể Lưu mặt rỗ trên cán kéo lên một ít, để cho mọi người thấy.

          Chỉ thấy trên mắt cá chân bên chân phải của hắn, có một dấu tay  màu tím bầm rõ ràng.

          Mọi người nhìn chằm chằm trên mắt chân đó bởi vì ngâm nước lâu mà trở nên trắng bệch sưng phù, một dấu tày rõ ràng có chút chói mắt, đều trầm mặc.

          Hồi lâu, Lâm Dạ Hỏa hỏi, “Là bị kéo xuống nước sao?”

          “Không chỉ như vậy, đây là bị thời gian dài níu lại, sau đó sinh ra vết bầm.” Công Tôn thấy ánh mắt kinh dị trên mặt mọi người, liền xua tay, “Ai, cũng không nhất định là cái gì thủy quỷ, chờ ta trở về đem hắn mổ xẻ nhìn nguyên nhân cái chết một chút lại nói sau. Còn có a, loại vết bầm này, cũng có thể trước khi chết chìm tạo thành, trở về dùng mấy cái móng heo thử một lần, các ngươi ai muốn giúp một tay không?”

          Công Tôn hỏi xong, ngoại trừ Tiểu Tứ Tử ra không có ai giơ tay.

          Công Tôn chắp tay sau lưng cười híp mắt lại hỏi một lần, “Có người muốn giúp một tay không?”

          Tiểu Tứ Tử cố gắng giơ tay, những người khác cố gắng nhìn trời…

          Bốn phía một mảnh an tĩnh, liền nghe được mấy tiếng côn trùng kêu vang.

          “Đúng rồi, liên quan tới thủy quỷ…” Lâm Dạ Hỏa đánh vỡ yên lặng, “Có muốn đi hỏi sư phụ ta một chút hay không?”

          “Đúng vậy, hẳn là nên thỉnh giáo thánh tăng một chút.”

          Các cao thủ vội vàng chạy vào trong miếu, Công Tôn ” Hừ ” một tiếng, cúi đầu nhìn con trai một chút.

          Tiểu Tứ Tử kéo tay cha cùng đi theo mọi người, “Cha chúng ta đi trong miếu trước, trở về lại bóp móng heo!”

          Đi tới Nam An Tự, trong miếu đang chuẩn bị dọn cơm, trên bàn bày sủi cảo và bánh bao chay, các vị đại sư nhìn một đám người tiến vào, liếc trên bàn một cái—— không đủ ăn a… Bằng không xuống bếp làm chút mì sợi?

          …

          Trong Thái Học, Yêu Vương kết thúc giờ học đi ra thư trai, chỉ thấy nhóm Tương Du ngồi ở trong sân.

          Hai người mỗi người cầm một tờ giấy, đang vẽ một chút.

          Yêu Vương cảm thấy đây cũng là chuyện mới mẻ, liền chắp tay sau lưng tiến tới nhìn một cái.

          Lão gia tử xem Thiên Tôn vẽ trước, yên lặng gật đầu một cái, Tiểu Du đại khái muốn ăn chè trôi nước.

          Vừa liếc nhìn Ân Hậu vẽ, tiếp tục gật đầu, Tương Tương nhìn là muốn ăn sủi cảo.

          Để bảo đảm sáng mai điểm tâm sẽ không làm sai, lão gia tử liền hỏi, “Hai ngươi vẽ cái gì nha?”

          “Thủy quỷ a.” Thiên Tôn cùng Ân Hậu hai miệng đồng thanh.

          Ngân Yêu Vương lặng lẽ nhìn nhóm Tương Du một chút, trong miệng lẩm bẩm một câu —— chân chó!

          Yêu Vương trong tay vừa vặn cầm bức họa thủy quỷ do Lâm Tiêu vẽ, liền đưa tới nói, “Đây mới gọi là thủy quỷ.”

          Thiên Tôn cùng Ân Hậu tiến tới nhìn chằm chằm.

          Yêu Vương ngoài miệng vừa nói cười, nhưng nghiêm túc quan sát biểu tình của nhóm Tương Du.

          Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng nháy nháy con mắt nhìn bức vẽ, hai người nghiêng đầu… Lâm Tiêu vẽ bức này đúng là nhìn rất giống thủy quỷ, nhưng cái này là bức họa nhìn chính diện, hai người bọn họ mới vừa rồi nhìn thấy là cái bóng lưng.

          Chính diện cùng phía sau phải so sánh thế nào chứ ?

          Hai người còn đem giấy vẽ lật sang xem phía sau.

          Ngân Yêu Vương nhìn biểu tình hai người, hơi thở phào nhẹ nhõm, đưa tay đem bức vẽ lấy đi, hỏi hai người bọn họ ăn cơm chưa? Không phải đi Nam An Tự sao? Làm sao hòa thượng không nuôi cơm?

          Nhóm Tương Du liền nói muốn ăn sủi cảo, muốn ăn nhân thịt không muốn ăn chay.

          Yêu Vương gật đầu một cái, quả nhiên là muốn ăn sủi cảo, liền mang theo hai người đi ra cửa mua thức ăn, chuẩn bị buổi tối băm nhân gói sủi cảo.

          Thầy trò ba người đi tới chợ thức ăn.

          Phát hiện trên đường người thảo luận thủy quỷ so với buổi trưa ít hơn nhiều, vào lúc này có nhiều người đều bắt đầu thảo luận về trận đấu Mai Hoa Cúc sắp tới.

          Ngân Yêu Vương gật đầu một cái, Khai Phong bách tính quả nhiên tâm đại.

          Thật ra thì nhắc tới thủy quỷ có dọa người hay không? Nếu đặt ở chỗ khác, phỏng đoán sớm làm lòng người bàng hoàng, nhưng bách tính Khai Phong thuộc dạng “Ăn xong đã thấy”, mấy năm này chuyện lạ gì không xảy ra, cuối cùng Khai Phong Phủ đều có thể giải quyết, cũng không cần quan tâm.

          Yêu Vương mua xong nhân bánh, liền bắt đầu tìm huyết vịt, nói muốn làm miến huyết vịt cùng ăn chung với sủi cảo.

          Thiên Tôn cùng Ân Hậu vui vẻ đi ở phía sau, đau lòng Vô Sa xuất gia không ăn được canh miến tiết vịt.

          Thế nhưng đi dạo một vòng, đừng nói huyết vịt, ngay cả huyết heo cũng không có, cuối cùng Yêu Vương không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là mua đậu hủ thay thế.

          Thiên Tôn cùng Ân Hậu lẩm bẩm, lập tức từ canh miến huyết vịt biến thành canh đậu hũ… Chỗ tốt duy nhất đại khái chính là Vô Sa cũng có thể uống một chén.

          Thời điểm Yêu Vương mua đậu hủ thuận miệng hỏi một câu, “Tại sao hôm nay huyết vịt huyết heo cũng không có, mỗi ngày lúc này tới đều có thể mua được a…”

          Tiểu nhị bán đậu hủ nói, “Hôm nay cũng tà môn, tới một đám người giang hồ, sáng sớm đi đến chỗ đồ tể đều mua hết tất cả huyết, kết quả là hôm nay trong chợ đều không còn huyết.”

          Yêu Vương hơi sững sờ, tựa hồ có chút để ý, “Sáng sớm đi đến chỗ đồ tể mua sao?”

          “Đúng vậy!” Tiểu nhị gật đầu, “Ta lúc sớm  đi lên đã đủ sớm, kết quả đều bán xong, hơn nữa a…”

          Tiểu nhị còn thật bát quái, nhỏ giọng cùng Yêu Vương nói, “Nghe nói đám người kia xuất thủ rất rộng rãi, còn để cho đồ tể giết thêm hai con heo, mua đi mấy thùng huyết lớn, nghe nói còn bỏ thêm thuốc bọt vào trong huyết phòng ngừa máu đông.”

          “Thuốc bột màu gì?” Yêu Vương hỏi.

          Thiên Tôn cùng Ân Hậu nhìn nhau một cái, có chút buồn bực, canh đậu hủ liền canh đậu hủ thôi, Yêu Vương làm gì lại tích cực đối với chuyện mua huyết như vậy?

          “Nghe là thuốc bột màu vàng.” Tiểu nhị nhớ lại một chút, “Đúng rồi! Ta nghe Trương Đồ Hộ nói, đám người kia đều không phải khẩu âm bản xứ, hơn nữa dáng vẻ rất gấp, tựa như không thấy được ánh sáng.”

          Yêu Vương khẽ nhíu mày một cái, liền nhận lấy đậu hủ.

          Nhóm Tương Du cầm giỏ thức ăn đi ở phía sau, cảm thấy Yêu Vương phía trước tựa hồ là có chút tâm sự.

          Ra chợ thức ăn, Yêu Vương nói thịt không đủ, lại đi đến chỗ Trương đồ tể mua thêm.

          Thiên Tôn cùng Ân Hậu mặt đầy mộng —— còn chưa đủ? Là muốn mua cả con heo trở về làm sủi cảo sao?

          Nhưng cũng không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là đi theo Yêu Vương.

          Yêu Vương đi còn rất gấp gáp, chạy thẳng tới nhà Trương đồ tể.

__________

Nhóm Tương Du là thánh tấu hài chứ võ thánh gì trời. Vẽ thủy quỷ mà hết hồn dễ sợ


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp