Long Đồ Án 2

CHƯƠNG 593 – BỜ SÔNG


2 tháng

trướctiếp

Nhóm Tương Du vô tình gặp được nữ tử nhảy sông, hai lão gia tử nhìn bóng lưng liền cảm thấy cô nương kia có thể cũng chỉ hai mươi tuổi… Ai nha, là chuyện gì không nghĩ ra sao? !

          Mắt thấy nữ tử kia nửa thân người đều chìm dưới nước, đi về phía trước hai bước phỏng đoán người cũng không còn.

          Thiên Tôn vung tay áo… Cách Không Chưởng liền đem người vớt lên.

          Mà trong nháy mắt người nọ đang bay lên, chuyện kỳ quái xảy ra.

          Chỉ thấy nữ tử kia bị một cỗ nội lực từ trong sông nâng lên… Có một trận gió thổi qua, nguyên bộ y phục lại bay lên.

          Thiên Tôn cũng sững sờ, trên tay buông lỏng một chút… Chỉ thấy nữ nhân sống sờ sờ vừa mới được hắn vớt lên từ trong nước đã biến mất… Chỉ còn lại một bộ y phục bay xuống, lơ lửng trôi trên mặt nước.

          Thiên Tôn liền ngây dại.

          Một bên Ân Hậu cũng ngây dại.

          Lúc này, bốn phía xung quanh yên tĩnh, trên mặt sông chỉ có một bộ y phục màu trắng, đu đưa qua lại theo dòng nước dọc bờ sông .

          Hồi lâu, Ân Hậu hỏi Thiên Tôn, “Người đâu?”

          Thiên Tôn nháy nháy con mắt, giang hai tay, “Không có…”

          Đáng tiếc lúc này những người khác không có ở đây, bỏ lỡ thời khắc nhìn hai khuôn mặt ngơ ngác của nhóm Tương Du “hoành hành ngang ngược “.

          Hai lão gia tử chạy tới bên bờ sông, Ân Hậu lượm nhánh cây, đem bộ y phục trắng đang trôi lơ lửng kia nhấc lên.

          Thiên Tôn híp mắt nhìn quanh dòng sông.

          Chưa kể, nước trong dòng sông này còn rất trong, bên bờ là bãi đá, ngay cả con cá nhỏ cũng nhìn thấy, nhưng không nhìn thấy người.

          “Đó có phải là chiếc giày hay không?” Thiên Tôn chỉ về bãi sông đằng trước hỏi.

          Ân Hậu đem y phục thả vào bên bờ, dùng nhánh cây với tới một chút, phát hiện là một bình rượu vỡ màu trắng dính bùn rơi dưới sông, cũng không phải là một chiếc giầy.

          Hai lão gia tử trố mắt nhìn nhau, Thiên Tôn sờ đầu một cái, hỏi, “Có phải mới vừa rồi chính là bộ y phục này ở trong nước hay không? Hai ta đều nhìn lầm rồi?”

          Ân Hậu nhướng mày nhìn Thiên Tôn, “Làm sao có thể, rõ ràng là nữ nhân, còn tự mình đi xuống nước.”

          Thiên Tôn gãi đầu, “Người đó đâu? Rõ ràng vớt lên chính là một người làm sao liền còn dư lại một bộ y phúc chứ?”

          Ân Hậu nhìn Thiên Tôn một chút, hạ thấp giọng hỏi, “Mới vừa hai hòa thượng kia không phải nói trong thành nháo thủy quỷ sao?”

          Thiên Tôn cả kinh, “Thủy quỷ?”

          Ân Hậu lại nhìn mặt sông rộng rãi phía trước.

          “Cái này giữa ban ngày cũng có thể đụng thủy quỷ?” Thiên Tôn có chút không tin, ló người nhìn vào trong nước.

          Lúc này, Ân Hậu đột nhiên đưa tay chỉ nước bùn trong nước phía trước, “Phía dưới có phải là đường nét hình người hay không?”

          Thiên Tôn cho là Ân Hậu hù dọa mình, liền liếc mắt nhìn Ân Hậu, “Lão quỷ ngươi xem ta là Tiểu Tứ Tử sao?”

          Ân Hậu xua tay, “Ai xem ngươi là Tiểu Tứ Tử, thật sự, ngươi nhìn kỹ!”

          Thiên Tôn nghi ngờ híp mắt  nhìn kỹ, “Nơi nào có?”

          “Bên kia!” Ân Hậu giơ ngón tay chỉ cho Thiên Tôn.

          “Nơi nào!”

          “Nơi đó!”

          “Ngươi đừng đẩy ta!”

          Ngay tại thời điểm hai lão gia tử chen ở bờ sông tìm người, trên đại lộ có hai người tới, một lớn một nhỏ, chính là Lâm Dạ Hỏa cùng Tiểu Tứ Tử sau khi rời chỗ ở Hoàng Thành Quân tới Nam An Tự.

          Hai người đi tới bờ sông cách đó không xa, liền nhìn thấy hai bóng lưng quen thuộc.

          Một lớn một nhỏ nhìn nhau một cái, Thiên Tôn Ân Hậu đây là làm gì vậy? Bắt cá sao?

          Hỏa Phượng đem Tiểu Tứ Tử ôm lên, nhảy qua lùm cây, xuống đến bên bờ sông, muốn đi tới nhìn một chút.

          Còn chưa đi đến gần, bỗng nhiên, liền nghe được “Ào” một tiếng, Thiên Tôn phất ống tay áo một cái… Một hồi sóng nước cuồn cuộn, trên mặt nước, nổi lên một vật…

          …

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đến cách vách tiệm tạp hóa nhưng nhào hụt, liền quay đầu chạy tới bến tàu, tìm công nhân khuân vác Lưu Mặt Rỗ.

          Trên bến tàu vào lúc này chính là thời điểm bận rộn nhất, có rất nhiều thuyền cặp bờ dỡ hàng.

          Cơ hồ tất cả công nhân đều bận rộn dọn hàng.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chia nhau tìm một hồi, cũng không tìm được người.

          Lưu Mặt Rỗ thể trạng tương đối vạm vỡ, ở trong đám người hẳn là rất dễ thấy, chẳng lẽ không có ở đây?

          Trên bến tàu có mấy đốc công cũng cùng Triển Chiêu rất quen, vừa nghe nói hắn muốn tìm Lưu Mặt Rỗ, liền rối rít than phiền, nói Lưu Mặt Rỗ tiểu tử này không phải là đã phạm tội rồi chứ? Đã mấy ngày đều không thấy hắn.

          Triển Chiêu còn muốn hỏi một chút đến nơi nào có thể tìm được hắn, nhưng mấy đốc công nói đoán chừng là không tìm được, bởi vì tiểu tử này thiếu tiền không ít người trên bến tàu, mọi người mấy ngày nay cũng tìm khắp nơi nhưng cũng không tìm được bóng dáng hắn, đoán chừng là chạy tránh nợ.

          Các nhân viên tạp dịch thất chủy bát thiệt cùng Triển Chiêu nói, Lưu Mặt Rỗ trước kia chính là có chút ngang ngược, người cũng tạm được. Nhưng là gần đây thật giống như là có nhân tình, người cũng trở nên thần thần bí bí, cũng không cùng các huynh đệ uống rượu đánh bài với nhau. Mới mấy hôm trước đột nhiên nói muốn thành hôn, cũng mượn tiền không ít người… Thế nhưng kết quả người liền biến mất không thấy.

          Triển Chiêu lại hỏi tình huống về nhân tình của hắn, phát hiện không có người thấy, chỉ nghe nói là ở phụ cận  trong một Liễu Hạng.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường từ bến tàu đi ra đều có chút không biết làm sao —— nghe một vòng, cảm giác trở lại nguyên điểm.

          Triển Chiêu cảm thấy thất sách, mới vừa rồi lúc ra cửa nên mang theo Đoàn Tử.

          “Đoàn Tử không phải là bị Hỏa Phượng ôm đi sao.” Bạch Ngọc Đường cảm thấy có thể đi tìm một chút, “Phỏng đoán không phải ở sân cầu chính là ở Thái Học.”

          “Nói đến sân cầu, gần đây có phải đội cầu các nơi đều tới hay không?” Triển Chiêu đột nhiên nghĩ đến ngày hôm qua Tiểu Lương Tử nói Thần Toàn, Cổ Dạ Tinh bọn họ đều tới, Phương Thiên Duyệt sáng nay cũng đi tiếp mấy đồng môn phái Thiên Sơn.

          Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, “Ngày hôm qua sư phụ ta vẫn còn nói, tiểu đồ đệ phái Thiên Sơn muốn tới, đều muốn an bài ở Bạch Phủ.”

          “Thi tuyển không phải còn chưa đá xong sao?” Triển Chiêu tự mình nghĩ lại một chút, mình coi như minh chủ Mai Hoa Cúc… Đối với so tài thi đấu thật giống như một chút cũng không quan tâm, cũng không biết bọn họ đá thành dạng gì.

          “Cũng đều là tới đá bài danh so tài.” Ngũ Gia ngày đó nghe ngoại công hắn cùng cữu công đang nói đến chuyện này, “Thi tuyển còn có hai đợt cuối cùng, tất cả đều bắt được vị trí, trên địa phương đã có danh ngạch, cùng với đội ngoại tộc cũng bắt được danh ngạch, cùng nhau đá so tài xếp hạng, dựa theo thứ tự tới phân tổ.”

          “Ồ…” Triển Chiêu dù sao khi còn bé cũng thường đá tranh giải, đối với quy tắc rất biết. Nếu có nhiều đội tham gia sẽ dựa theo kết quả của trận đấu vòng loại để chia thành nhiều bậc, đội cầu lợi hại sẽ đầu với đội thấp trước, bảo đảm  các đội mạnh sẽ không chạm trán nhau ngay khi bắt đầu, tranh giải sẽ đặc sắc hơn.

          “Vậy cũng náo nhiệt, khó trách Tiểu Lương Tử bọn nhóc sáng sớm liền không thấy người.” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, lại hỏi Bạch Ngọc Đường, “Tiểu Tứ Tử đều không đi sân cầu, nguyên nhân có phải là do chúng ta luôn  giữ nó để tra án hay không? Hài tử khác đều đang chơi, chỉ có Đoàn Tử mỗi ngày công việc bề bộn như vậy…”

          Ngũ Gia xua xua tay, “Ta ngày đó cũng cùng Công Tôn hỏi thăm một chút, Công Tôn nói ban đầu Đoàn Tử cũng thích lẽo đẽo đi theo sân cầu, sau đó liền chán. So sánh với ở sân cầu chạy tới chạy lui, nó càng thích đi theo chúng ta tra án, Tiểu Tứ Tử tình nguyện là được.”

          “Là như vậy sao?” Triển Chiêu vẫn có chút lo lắng, “Theo lý vào lúc này chính là thời điểm kết giao bằng hữu…”

          Ngũ Gia cũng bị Triển Chiêu chọc cười, “Ngươi còn sợ Tiểu Tứ Tử không chơi được với bằng hữu? Toàn bộ Khai Phong Phủ, người có nhiều bằng hữu nhất chính là Đoàn Tử.”

          Triển Chiêu cảm thấy như vậy cũng đúng, liền giống như nói Bao Duyên bọn họ so với luyện cầu thì càng thích đọc sách hơn… Đoàn Tử vẫn là càng nghiêng về Tiểu Tài Tử xem quẻ hơn, dù sao cũng là hài tử nhà Công Tôn.

          “Yêu Vương khi còn bé cũng giống như Đoàn Tử sao?” Triển Chiêu cảm thấy thần kỳ, lão gia tử khẳng định từ nhỏ võ công cũng rất tốt… Một Tiểu Tứ Tử biết võ công sao?

          Ngũ Gia cảm thấy, Yêu Vương khi còn bé hẳn là không có nhiều thịt như Đoàn Tử.

          Hai người trò chuyện đã đến sân cầu.

          Vốn dĩ cho là trong sân cầu hẳn là đang luyện cầu đến khí thế ngất trời, nhưng đi vào nhìn một cái… Phát hiện bọn nhỏ cơ hồ đều không ở đây luyện cầu, một đám hài tử đều tụ tập vây thành một vòng tròn, tựa hồ đang thảo luận cái gì.

          Trong đám hài tử, Yểu Trường Thiên, Bạch Long Vương cùng Lục Thiên Hàn ba vị võ thánh đều ôm cánh tay tụm lại nghe.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, có chút không hiểu —— đây là đang làm gì? Nghiên cứu chiến thuật sao?

          Hai người tiến lại gần vừa nghe, chỉ thấy Hà Minh đội bị vây vào giữa, đang giảng giải cho mọi người sự khác nhau giữa  thủy hầu (*)  cùng thủy quỷ.

(*)水猴子 [Shuǐ hóuz] – Thủy hầu hay còn gọi là khỉ nước, thủy ma, thủy sư tử,… là sinh vật bí ẩn trong văn hóa dân gian Trung Quốc. Nghe nói nó sống ở vùng nước ngọt và có đặc tính lưỡng cư, chủ yếu ăn tôm cá dưới nước, thỉnh thoảng nó còn hút máu người chết sau khi chết đuối. [wikipedia]

          Hà Bang Thủy Minh mấy hài tử sống động miêu tả bọn họ trong một buổi tối luyện cầu nào đó,  câu chuyện bị thủy hầu đoạt cầu. Còn nói thủy quỷ dùng thế thân bọn họ cũng đã gặp, rất dọa người, thủy quỷ kia sưng phù tựa như một con cá nóc.

          Cuối cùng bọn nhỏ bắt đầu thảo luận, nếu như thủy quỷ cùng thủy hầu đánh nhau, vậy bên nào có phần thắng lớn hơn.

          Lục Thiên Hàn hỏi Yểu Trường Thiên, “Thủy hầu có màu trắng sao?”

          Bạch Quỷ Vương yên lặng đỡ trán —— Góc độ suy nghĩ của hai ông cháu ngược lại là giống nhau như đúc.

          Ngũ Gia cùng Triển Chiêu phát hiện Đoàn Tử không ở nơi này, liền yên lặng lui ra ngoài… Hay là đi Thái Học a.

          …

          Mà lúc này trong Thái Học, các tiểu tài tử cũng ở đây trò chuyện đề tài thủy quỷ.

          Trên đường truyền thủy quỷ đại náo Khai Phong Phủ, Tiểu Bao Duyên là sống chết không tin, đây tuyệt đối là mánh khóe lừa gạt a! Mánh khóe lừa người!

          Bàng Dục ở một bên đẩy hắn —— thà tin có không thể không tin.

          Học sinh trong Thái Học đại khái chia hai phái, nhất phái nói có, nhất phái nói không có.

          Cuối cùng tất cả mọi người nhìn Yêu Vương.

          Yêu Vương nâng cằm nói bản thân mình chưa thấy qua, các ngươi ai đụng phải thủy quỷ sao?

          Tất cả mọi người theo bản năng nghiêng đầu nhìn  Bàng Dục.

          Tiểu Hầu Gia liền gõ gỗ (*) —— Cũng không thể trông mong  ta được chứ? !

(*)敲木头[Qiāo mùtou]: Gõ mặt gỗ – Mang ý nghĩa cầu may, mong những điều xui xẻo không xảy ra.

          Lúc này, Lâm Tiêu giơ tay, nói hắn khi còn bé ra mắt.

          Mọi người cảm thấy Lâm Tiêu nói có lẽ đáng tin, hắn khi còn bé ở tại trên thuyền Nguyệt Liên Các, gặp thủy quỷ có khả năng còn thật cao.

          Yêu Vương để cho Lâm Tiêu miêu tả một chút.

          Lâm Tiêu mới vừa rồi ở thời điểm mọi người tranh luận, vẫn cúi đầu vẽ một chút.

          Vào lúc này, vẽ cũng vẽ xong, lấy ra cho mọi người nhìn.

          Một bản vẽ trải ra trên bàn, trong tranh là một vị nữ tử, nửa  thân đều ở trong nước, từ thắt lưng trở lên ở trên mặt nước, bốn phía xung quanh có rất nhiều hà hoa.

          Nhìn nữ tử kia, cũng không phải là cái loại tóc đen tung bay ở phía trước theo như đồn đãi, hoặc là mặt mũi dữ tợn ác quỷ, mà là một nữ tử nhìn vô cùng thông thường, cũng không phải rất dễ nhìn.

          Muốn nói có một chút bất đồng duy nhất, chính là nhìn nữ tử tựa hồ tương đối mệt mỏi, hai mắt vô thần, ngước mắt nhìn phía trên, thần thái kia vô hình, liền có một loại tà khí không nói ra được.

          Lâm Tiêu đích xác là có kỹ xảo hội họa rất cao, một bức họa thoạt nhìn vốn dĩ cũng không dọa người, nhưng khi vẽ ra lại có hiệu quả miêu tả đáng sợ.

          Yêu Vương cầm bức họa lên, nhìn chằm chằm  một hồi, hỏi Lâm Tiêu, lúc ấy cụ thể chuyện gì xảy ra.

          Lâm Tiêu nói, đó là thời điểm ở Hàng Châu, có một đoạn thời gian khách trên thuyền hoa liên tiếp xuất hiện sự kiện ngã xuống hồ, trên phố lúc ấy cũng bắt đầu truyền lưu, nói có thủy quỷ lấy mạng.

          Căn nguyên tục truyền nói là trên một chiếc thuyền hoa, có khách nhân đem một vị cô nương bóp chết sau đó ném xuống sông, sau đó cô nương kia hóa thành thủy quỷ, tìm hung thủ đó lấy mạng. Phàm là nam nhân đi tới bờ nước, cũng sẽ không rõ nguyên nhân mà ngã xuống sông, chờ lúc mò lên đã chết đuối.

          Lâm Tiêu nhớ khi đó là mùa hè, vào ngày nào đó, hắn ở đuôi thuyền bày một bàn nhỏ, ngồi chỗ đó vẽ hà hoa.

          Hắn đang vẽ, thì có một khách nhân uống say khướt cầm  vò rượu chạy đến đuôi thuyền, còn đụng phải bàn hắn đang vẽ.

          Lâm Tiêu biết khách nhân này, là khách quen trên thuyền, họ Lưu.

          Vị Lưu công tử kia uống say đến mơ mơ màng màng, bám vào lan can trên đuôi thuyền chỉ vào hà hoa trì ngâm thơ.

          Lâm Tiêu lắc đầu đứng dậy, hướng về phía mấy tiểu nhị trên thuyền ngoắc tay, để bọn họ đem người đỡ đi vào, đừng để một hồi ngã sông.

          Bọn tiểu nhị đi qua, Lâm Tiêu bỗng nhiên liền nghe được Lưu công tử kia hô lên, “Mỹ nhân!”

          Lâm Tiêu quay đầu, lòng nói nơi nào có mỹ nhân a…

          Ngay tại một sát na hắn quay đầu,  nhìn thấy trong hà hoa trì, có một nữ nhân với nửa thân thể ở trên mặt nước.

          Sau đó chính là “Ùm” một tiếng… Lưu công tử rơi xuống sông.

          Lâm Tiêu đều ngu, phía sau tiểu nhị cũng nghe được động tĩnh, hô lên, “Có người rơi xuống nước rồi! nhanh cầm sợi giây tới!”

          Lâm Tiêu liền thấy nữ tử kia lúc này đã không thấy, trên mặt nước, Lưu công tử nguyên bản còn đang giãy giụa đột nhiên giống như là bị thứ gì kéo lại, liền trực tiếp trìm xuống nước.

          Sau đó, Lâm Tiêu nhớ mình bị bọn tiểu nhị đẩy qua một bên.

          Bọn tiểu nhị buông sợi giây xuống, xuống nước đi cứu Lưu công tử… Nhưng chờ người được cứu lên, đã muộn.

          Mà tà môn nhất là, lúc Lưu công tử kia được vớt lên, trong tay còn siết chặc một đóa hà hoa.

          Bởi vì ra án mạng, mà Lâm Tiêu lại là người chứng kiến, cho nên khi đêm tới mấy bộ khoái, hỏi Lâm Tiêu quá trình phát sinh vụ án.

          Lâm Tiêu nói đúng sự thật, nhưng người nha môn cũng không thể nào tin được thuyết pháp có thủy quỷ, hắn hồi đó cũng còn nhỏ, mọi người cũng cho là hắn bị dọa sợ, cũng không truy cứu.

          Lâm Tiêu sau đó còn đặc biệt lưu ý một chút, tổng cộng xảy ra bốn vụ ngã xuống bờ sông, chết bốn người, đều là khách quen trên thuyền hoa có tuổi tác xấp xỉ cùng Lưu công tử, lúc ấy làm cho lòng người bàng hoàng.

          Sau nha môn hạ lệnh, đem tất cả thuyền hoa khu vực kia đều xua đi.

          Thuyền hoa Nguyệt Liên Các lái đi nơi khác, còn sau đó có chuyện gì xảy ra nữa hay không, Lâm Tiêu cũng không biết.

          Mọi người hỏi đều là Tạ Viêm mấy người Hàng Châu, có nghe nói qua chuyện này hay không.

          Tạ Viêm nói cũng không có, nhưng trên thuyền hoa có khách  uống nhiều rồi rơi xuống nước vẫn luôn rất nhiều… Bình thường ở trong lầu uống nhiều, xuất môn vô tình rơi xuống sông đều không ít, càng chưa kể chính là ở trên thuyền uống say .

          Yêu Vương nâng cằm, cũng không tham dự thảo luận, liền nhìn chằm chằm bức họa kia xuất thần.

          …

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường rời sân cầu, vốn dĩ muốn đi Thái Học đích, trên đường gặp phải Trâu Lương mang Hoàng Thành Quân tuần tra.

          Trâu Lương nói Lâm Dạ Hỏa mang Tiểu Tứ Tử đi Nam An Tự, hai người liền đổi đường chạy đi Nam An Tự.

          …

          Mà cùng lúc đó, bên ngoài bờ sông Nam An Tự.

          Lâm Dạ Hỏa cùng Tiểu Tứ Tử mới vừa đi tới sau lưng Thiên Tôn Ân Hậu, liền nghe được “Rào” một tiếng, Thiên Tôn nội lực đảo qua mặt nước… Trong nước lật lên  một vật.

          Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng theo bản năng lui về sau một bước… Chỉ thấy phù sa dưới đáy nước trồi lên, bờ nước trong veo liền trở nên đục ngầu.

          Mà đang lăn lộn trong bùn, một vật thể hình người màu trắng nhẹ nhàng phiêu lên.

          Hai người cẩn thận nhìn một chút, quả nhiên là một người.

          Không biết nguyên nhân có phải là ngâm lâu trong nước hay không, người kia cũng phù thũng sắp không còn hình người, mặc trên người một bộ lý y màu trắng, khuôn mặt trắng bệch, môi màu tím bầm, hai con ngươi là màu trắng, trong tay còn siết một đóa hà hoa.

          “Má ơi!…”

          Lâm Dạ Hỏa hô lên.

          Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng quay đầu, nhìn Lâm Dạ Hỏa cùng Tiểu Tứ Tử phía sau, còn có chút lúng túng.

          Tiểu Tứ Tử rướn cổ nhìn về trước, “Là chết chìm sao!”

          Lâm Dạ Hỏa ôm bé không để cho bé đi xuống, “Vội vàng báo quan!”

          Đồng thời, Hỏa Phượng còn nhìn Thiên Tôn cùng Ân Hậu, ánh mắt mang điểm nghi ngờ —— lão gia tử, hai ngươi lại nhặt được thi thể đầu tiên?

          Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng “Hừ” một tiếng, lòng nói —— không chỉ nhặt được thi thể, mới vừa rồi còn nhặt quỷ nữa a!

          Lâm Dạ Hỏa cùng Tiểu Tứ Tử liền bắt đầu nhỏ giọng nghị luận —— Trở về sẽ bị Triển Chiêu cười chứ ?

          Tiểu Tứ Tử đột nhiên nghiêng đầu một cái, “Miêu Miêu cùng Bạch Bạch tới nga!”

          Hỏa Phượng quay đầu nhìn, chỉ thấy xa xa, đầu đường xác xuất hiện hai thân ảnh một lam một trắng, lòng nói tới đúng dịp a…

          Lâm Dạ Hỏa vừa định vẫy tay gọi hai người, đột nhiên sau cần cổ liền bị nhấc lên, miệng cũng bị bịt kín.

          Thiên Tôn cùng Ân Hậu mỗi người một cái, che miệng của Lâm Dạ Hỏa cùng Tiểu Tứ Tử, chợt lách người liền chạy, bốn người trốn tới phía sau một ngọn đèn đá lớn ở cửa Nam An Tự cách đó không xa.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thuận đường đi về phía trước, xa xa liền thấy bên bờ không xa, trên mặt nước  giống như có người đang trôi …

          Hai người chạy nhanh đi qua.

          “Đó là một người sao?” Triển Chiêu cả kinh.

          Đến gần nhìn một cái, quả nhiên là một người… Hơn nữa Triển Chiêu còn biết —— Lưu mặt rỗ!

          “Khụ khụ.”

          Hai người đang nhìn thi thể trong sông ngẩn người, liền nghe được sau lưng truyền đến tiếng ho khan.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa quay đầu lại, phát hiện trên đường sau lưng, Thiên Tôn cùng Ân Hậu không nhanh không chậm đi tới, đi theo phía sau là Lâm Dạ Hỏa đang ôm Tiểu Tứ Tử.

          “Nga?” Thiên Tôn cùng Ân Hậu nhìn hai người, “Nhặt được thi thể?”

          Hai lão đầu nói xong, cùng nhau chắp tay sau lưng nhìn trời.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn dáng vẻ hai người bọn họ cảm thấy có chút là lạ, thật giống như có chút chột dạ…

          Lâm Dạ Hỏa cùng Tiểu Tứ Tử chính là không nói nhìn nhóm Tương Du —— hai người như vậy có thẹn với lòng hay không a? !


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp