Long Đồ Án 2

CHƯƠNG 592 – GIÀY


2 tháng

trướctiếp

Người ta nói nếu thường xuyên đi dạo bên bờ sông thì sẽ không bao giờ bị ướt giày, nhưng đi đêm nhiều thì sẽ có lúc gặp quỷ.

          Trên đại sảnh Khai Phong Phủ bị Hà Hoa nháo như vậy, hôm nay đề tài sốt dẻo nhất của bách tích Khai Phong chính là thảo luận liên quan tới thủy quỷ.

          Ở những nơi bất đồng nơi, trong đám người bất đồng, luôn có một hai người như vậy, tuyên bố mình đã từng thấy thủy quỷ.

          Trong nơi trú quân của Hoàng Thành Quân.

          Âu Dương Thiếu Chinh nói về  chuyện mình đã từng “Đụng quỷ” cho chư vị thống lĩnh ngồi vây thành một vòng.

          Cùng Lâm Dạ Hỏa ngồi  trên một băng ghế dài, Tiểu Tứ Tử không sợ trời không sợ đất duy nhất chỉ sợ quỷ, liền lắc mình một cái, nhào về trong ngực Hỏa Phượng, ôm eo quay đầu lại, cảnh giác nhìn Âu Dương Thiếu Chinh.

          Hỏa Phượng vỗ vỗ Tiểu Đoàn Tử, lòng nói, đừng xem Đoàn Tử tròn, ngược lại là rất linh hoạt, chân, tay cùng đầu lại hướng về ba phương hướng, cũng có thể vặn tới, không đơn giản a, một Đoàn Tử dẻo dai!

          Dứt khoát đem hài tử ôm lên đùi, Lâm Dạ Hỏa liền ôm bé, bảo đảm bé có chỗ trốn, vừa hỏi Âu Dương, “Ngươi lúc nào gặp thủy quỷ? Không phải là người giấy hà đăng sao?”

          Hỏa Kỳ Lân bưng ly trà, tựa như một lão nhân nói chuyện phiếm trong quán trà, chép miệng một cái lắc đầu một cái, “Dĩ nhiên không phải rồi! Ta khi còn bé, có một lần đi theo cha ta lên núi bái tổ, ta ở trên núi nhìn thấy!”

          Trâu Lương nghe thuyết pháp này kỳ kỳ quái quái, liền hỏi Âu Dương, “Ngươi lên trên núi bái tổ, làm sao nhìn thấy thủy quỷ?”

          “Trên núi có một thủy đàm a!” Hỏa Kỳ Lân chỉ chỉ xa xa một ngọn núi nhỏ cây xanh bóng mát, trên đỉnh núi còn có một tòa lầu các.

          Tất cả mọi người đang ngồi liền ngẩng mặt lên nhìn ngọn núi kia, “Đó không phải là Phi Phượng Các sao…”

          Điền Cung tò mò, “Chẳng lẽ là thủy đảm giữa sườn núi Phi Phượng Sơn kia?”

          Hỏa Kỳ Lân cười hắc hắc, “Không tệ!”

          Mấy vị thống lĩnh trố mắt nhìn nhau —— Phi Phượng Sơn chính là một tòa núi nhỏ bên trong Khai Phong thành, trên núi có không ít từ đường nhân gia. Trên đỉnh núi còn có một tòa Phi Phượng Các, là một kiến trúc cổ. Giữa sườn núi có một thác nước, dưới thác nướ có một thủy đàm, trên núi có rất nhiều đỗ quyên. Hàng năm trước sau thanh minh, đỗ quyên nở rộ, Phi Phượng Sơn là địa phương bách tính Khai Phong thường xuyên du xuân đạp thanh.

          “Chỗ đó náo nhiệt như vậy…” Lâm Dạ Hỏa cũng đi qua, cảm thấy không đáng tin lắm, “Có thủy quỷ?”

          “Ta khi còn bé tận mắt nhìn thấy!” Âu Dương gật đầu liên tục, “Ta còn nhớ ngày đó là tiết thanh minh! Ta nửa đêm chạy ra ngoài chơi, vừa mới tới bên bờ, liền nhìn thấy trong nước ùng ụng ùng ục sủi lên bong bóng, đến gần hai bước muốn nhìn một chút có phải có cá lớn hay không, kết quả ‘Rào’ một tiếng, một bàn tay người nhợt nhạt vươn ra. Sau đó thấy một cái đầu đen thùi lùi, chỉ thấy thủy quỷ một thân bạch y tóc dài che kín mặt trồi lên khỏi mặt nước, còn phát ra quái thanh ‘hách hách hách’, lão tử bị dọa sợ liền xoay người chạy a!”

          “Có phải trong thủy đàm có người hay không?” Trâu Lương có chút không tin, trùng hợp như vậy thủy quỷ kia vừa trồi lên mặt nước liền bị Hồng Mao nhìn thấy.

          Địch Khâm Bảo sờ cằm, “Lại nói, ta cũng đã nghe nói qua, khi còn bé có đoạn thời gian truyền đi rất hung, nói phụ cận thủy đàm kia  luôn có người mất tích, là có một thủy quỷ ở trong nước mai phục ăn hài tử gì đó.”

          “Ngươi cũng nghe qua a!” Âu Dương vỗ ngực một cái bày tỏ —— Đại gia tận mắt nhìn thấy a!

          …

          “Hạ Nhất Hàng hóa trang thủy quỷ hù dọa Âu Dương?”

          Trong Khai Phong Phủ, Công Tôn vừa chờ các bức họa của sư gia, vừa cầm bát thuốc đảo thuốc đốc đốc đốc, nghe chuyện Triệu Phổ nói hắn cùng Hạ Nhất Hàng khi còn bé hóa trang thành thủy quỷ hù dọa Âu Dương.

          “Là cha nuôi bảo chúng ta làm.” Triệu Phổ cũng thật bất đắc dĩ, “Hồng Mao kia khi còn bé thật sự là rất nghịch, mỗi lần đi Phi Phượng Sơn tảo mộ, hơn nửa đêm còn chạy ra ngoài đến dưới thác nước bơi lội, rất nguy hiểm a, cha nuôi ta sợ hắn xảy ra chuyện, liền để cho chúng ta nghĩ biện pháp quản hắn. Ta cùng lão Hạ nói một chút, lão Hạ nói cái này đơn giản a, trước tìm người thả ra tin tức, nói trong thủy đàm Phi Phượng Sơn có một nữ quỷ chuyên ăn hài tử, sau đó liền sửa sang một thân trang phục thủy quỷ, mai phục hù dọa Âu Dương.”

          Công Tôn suy nghĩ một chút, nói như vậy, Âu Dương Thiếu Chinh có thể là bị hù dọa một lần “Được lợi suốt đời”, dựa theo hắn quan sát, Âu Dương chính là sợ nước nhất.

          “Tiên sinh, vẽ xong.”

          Lúc này, một sư gia cầm một chồng bức họa, tới giao cho Công Tôn.

          Công Tôn nhận lấy bức họa, cùng Triệu Phổ cùng nhau nhìn.

          Đây là mấy vị sư gia khác nhau, dựa theo khẩu thuật của bọn nha dịch gặp qua Hà Hoa vẽ ra, nét vẽ bất đồng, tư thái góc độ cũng bất đồng, nhưng người vẽ ra lại vô cùng tương tự… Đặc thù gì đó cũng đều giống nhau.

          “Xem ra chính la lớn lên như vậy rồi?” Triệu Phổ cầm lên một bức họa nhìn tỷ mỉ.

          “Nói một cách chính xác, là lần này tới Khai Phong, Hà Hoa trước khi ra phòng tạm giam, hẳn liền như vậy.” Công Tôn cải chính một chút, vừa cầm một tấm nhìn kỹ, thầm thì trong miệng, “Ta thế nào lại cảm giác có chút quen mắt…”

          “Ta cũng cảm thấy thật giống như ở nơi nào ra mắt.”

          Triệu Phổ cùng Công Tôn cũng nhìn chằm chằm bức họa xuất thần, suy nghĩ —— ở nơi nào ra mắt chứ ?

          …

          Triển Chiêu cũng nghe Bạch Ngọc Đường nói đến chuyện thấy thủy quỷ.

          Ngũ Gia miêu tả một chút, hắn cũng là khi còn bé nhìn thấy thủy quỷ.

          Hồi đó hắn đại khái chừng mười tuổi, cùng các ca ca ra biển. Hắn ngồi trong khoang thuyền, bám vào cửa sổ nhìn cảnh biển, đột nhiên nhìn thấy xa xa có một đại côn đang cõng người lội qua. Người nọ tóc dài, vóc dáng nhìn thật cao, nam nữ không phân biệt được, ngồi trên lưng côn, dưới eo có một đuôi cá thật dài. Có thể là cảm giác được có người đang nhìn nó, thủy quỷ kia vừa quay đầu lại… khuôn mặt dáng dấp tựa như một khô lâu, trên gương mặt trắng hếu là hai hốc mắt đen ngòm, còn có một cái miệng to có rất nhiều răng nanh.

          Sau đó thủy quỷ kia liền nhảy xuống nước biến mất…

          Triển Chiêu nghe cảm thấy không giống thủy quỷ mà càng giống như hải yêu, “Thủy quỷ tại sao lại có đuôi cá?”

          Ngũ Gia suy nghĩ một chút, “Thủy quỷ cùng cá kết hợp?”

          Triển Chiêu có chút im lặng, bất quá lại thật là tò mò, hỏi, “Sau đó thì sao? Ngươi không có hỏi Tứ ca bọn họ  đó là vật gì?”

          Ngũ Gia gật đầu một cái, “Ta cũng nghĩ như vậy, cho nên liền tỉnh.”

          Triển Chiêu sững sốt một hồi, xem như đã hiểu ra, nguyên lai Tiểu Bạch Đường là trong mộng thấy thủy quỷ.

          Triển Chiêu đưa tay đẩy Ngọc Đường một cái —— Ngươi học từ ai a, lại nghịch như vậy!

          Ngũ Gia chắp tay sau lưng —— nuôi mèo a.

          Hai người ở trên đường vừa đi vừa nhìn đối phương, còn đẩy qua đẩy lại, người đi đường hai bên nhìn thấy cũng che miệng cười —— Hai người này đi đường mà còn dính nhau như vậy a!

          “Nói thật, ngươi nhìn thấy quỷ thực sự hay không?” Triển Chiêu hỏi.

          Ngũ Gia lắc đầu một cái, “Đừng nói ta, Tứ ca ta cũng chưa từng thấy.”

          “Tứ ca cũng chưa từng thấy?” Triển Chiêu còn thật kinh ngạc, “Còn tưởng rằng Tứ ca thường ở trong nước, có thể thấy một hai lần.”

          “Vậy ngươi hỏi qua Hoàng di chưa ? Nàng cũng thường ở trong nước, ra mắt thủy quỷ sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.

          Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Thật đúng là không nghe nàng nhắc qua.”

          ” Nhị ca ta cả ngày đào đất cũng không đào ra quỷ a.” Bạch Ngọc Đường cảm thấy có thể người chết là cũng đụng phải, nhưng quỷ sao, chỉ có trong tranh luận…

          “Cũng đúng, Tiểu Táng Thúc hàng ngày đi dạo mộ phần nghĩa địa, cũng không có nghe thúc ấy nói ở cổ mộ nào gặp được quỷ.”

          Hai người một đường nói một đường trò chuyện, liền đi tới kế cận liễu hạng.

          Trên đường phố này có rất nhiều hẻm nhỏ, không có quy luật, tựa như cành liễu vậy, cho nên được đặt tên.

          Nhà cũ khá nhiều, bởi vì cách bến tàu hơi gần cho nên long xà hỗn tạp. Cửa hàng mua bán đều là tiệm tạp hóa, quán cơm nhỏ, cùng với một ít khách điếm nhỏ, giá cả lợi ích thiết thực.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường rất nhanh liền tìm được tiệm tạp hóa Vương gia.

          Cách vách cửa hàng có một gia đình, đang khóa cửa, trên cửa cũng không bảng hiệu.

          Hai người đi vào trong ngõ hẻm, rất nhanh tìm được cửa sau căn nhà kia.

          Cửa đích xác là đối diện ngay tường viện tiệm tạp hóa cách vách, trên tường có không ít vết nứt, còn có lỗ thủng.

          Triển Chiêu quan sát một chút, đi theo trong trí nhớ Lý Nhị, nhưng cửa sau nhà vẫn treo khóa.

          “Không người sao?” Triển Chiêu lo lắng là tới trễ, Hà Hoa có thể đã dời đi hay không?

          Ngũ Gia để cho Giao Giao đi vào nhìn một cái.

          Sự thật chứng minh, hai người bọn họ đúng là tới trễ, căn này nhà là một tòa nhà trống, bên trong chỉ có một ít đồ xài trong nhà rất đơn giản. Trong sân chất đống rất nhiều vò rượu rỗng, dựa vào tường có một cây cọc, trên cây cọc cắm một cây búa dùng để đốn củi .

          Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái, Hà Hoa này thật sự không biết võ công sao? Sở thích vì sao đáng sợ như vậy…

          Trong nhà đã sớm người đi phòng trống, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường dứt khoát nhảy tường đi vào nhìn một chút.

          Tìm một vòng, Triển Chiêu ở bên một đống bó củi, tìm được một chiếc giày vải màu đen.

          Nhìn số giầy này phải là giầy của một nam nhân trưởng thành, giày rất mới, không giống như là không cần vứt bỏ.

          Triển Chiêu cầm nhánh cây bới bới chiếc giầy, quan sát một chút, chỉ thấy đế giày có một ấn kí —— Diêu Ký Hài Hành.

          “Là Diêu Ký bán giầy ra ngoài sao?” Triển Chiêu cảm thấy có chút bó tay… Diêu Ký là cửa hàng bán giày lớn nhất trong Khai Phong Thành, loại kiểu giày vải như vậy cũng rất thường gặp, mỗi ngày không biết bán ra bao nhiêu đôi, điều tra phỏng đoán sẽ khó khăn.

          Bạch Ngọc Đường chính là nhắc nhở Triển Chiêu, “Cảm giác Hà Hoa rất giảo hoạt, giày này dễ dàng bị phát hiện như vậy, hay là để ở chỗ này cố ý dẫn dắt chúng ta?”

          Triển Chiêu gật đầu, cảm thấy rất có thể.

          Hai người tìm một cái túi đem giày bỏ vào, mang trở về rồi hãy nói.

          Ra nhà, tiếp tục chạy bến tàu, tìm Lưu mặt rỗ kia.

          …

          Trong Nam An Tự.

          Thiên Tôn cùng Ân Hậu đang ôm cánh tay, vây xem mấy pho tượng bày ở trong sân.

          Nhóm tượng đá của Vi Trần đại sư cũng làm xong, bày ở trong sân chuẩn bị đánh bóng.

          Thiên Tôn cùng Ân Hậu từng bước từng bước xem tướng cho tượng đá, hai người còn rất xoi mói, một hồi nói Vô Sa Đại Sư làm gầy, một hồi nói Bạch Long Vương làm mập, còn nói Yêu Vương khí chất không đúng a, Yểu Trường Thiên một chút cũng không giống…

          Hai người huyên thuyên nói một trận, chính là không đánh giá hai pho tượng của mình, đủ loại xem thường tay nghề của Vi Trần đại sư, đồng thời còn không quên oán giận những người khác.

          Vi Trần không nói nhìn nhóm Tương Du —— hôm nay cơm tối không có phần cho hai ngươi!

          Hai người đều tò mò, “Tối nay ăn món gì a?”

          “Làm sủi cảo.” Vi Trần trả lời, “Nhận đậu hủ cải trắng.”

          “Đừng  giữ phần cho hai người bọn họ!”

          Vô Sa Đại Sư cùng Viên Đế từ bên ngoài đi vào, hai vị cao tăng mới ra cửa mua chút trái cây, xách hai giỏ lớn đi bộ trở về.

          Vào cửa, Viên Đế liền nói, “Trên đường khắp nơi đều truyền, nói thủy quỷ ầm ỉ đến đại sảnh Khai Phong Phủ, còn là thủy quỷ một ngàn năm, Bao đại nhân cũng không trấn áp được.”

          Thiên Tôn cùng Ân Hậu “Bá” một cái quay đầu, “Thủy quỷ năm trước sao? Vậy nguyên một năm trước đều  ngâm trong nước sao?”

          Vô Sa cùng Viên Đế liếc nhóm Tương Du một cái, cũng không phản ứng hai người bọn họ, cùng Vi Trần đi sang một bên chia trái cây ăn.

          Thiên Tôn cùng Ân Hậu tiến tới, một người cầm hai quả nhãn, trở lại cũng không ăn, liền đem nhãn lắp vào trong tròng mắt pho tượng, Vi Trần đại sư liền cầm cây chổi đuổi đánh hai người.

          Sau khi làm cho Vi Trần rối tung, nhóm Tương Du liền thương lượng đi chỗ nào ăn cơm, không muốn ăn sủi cảo chay, muốn ăn nhân thịt.

          Hai người dứt khoát cùng nhau đi ra Nam An Tự, chuẩn bị thuận đường đi ngang qua Thái Học tìm Yêu Vương, để cho Yêu Vương buổi tối làm sủi cảo chiên cho hai người bọn họ ăn.

          Bên ngoài Nam An Tự có một đoạn đường mòn vô cùng thanh u, một bên là núi một bên là sông, hai bên có bụi cây lùn, không có đại thụ, tầm mắt tương đối rộng rãi.

          Nhóm Tương Du chậm rãi khoan thai tản bộ đi trở về, tựa như khi còn bé, thương lượng một hồi để cho Yêu Vương làm sủi cảo nhân gì.

          Đi một hồi, Ân Hậu đột nhiên thả chậm tốc độ, vừa đi, còn liền nhìn về phía sông.

          Thiên Tôn quay đầu nhìn Ân Hậu một chút, cũng chuyển sang phương hướng hắn nhìn…

          Chỉ thấy ở phía trước cách đó không xa bên bờ sông, có một nữa nhân đưa lưng về phía hai người, đang chậm rãi đi xuống sông, vào lúc này nước cũng chưa qua đầu gối.

          Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng cau mày —— ai nha, nữ oa kia có phải muốn tự vận hay không? !


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp