Trong ngày thành hôn, cha của tân lang muốn cướp mẹ của tân nương, còn nói hai người bọn họ mới là phu thê kết tóc, mà tân lang cùng tân nương vốn dĩ chuẩn bị bái thiên địa, lại là huynh muội cùng mẹ khác cha.
Chuyện ly kỳ lại cẩu huyết như vậy, cho dù là bách tính Khai Phong kiến thức rộng, cũng là lần đầu tiên đụng phải.
Quần chúng ăn dưa vây quanh bên trong ba tầng bên ngoài ba tầng xem náo nhiệt, xui xẻo nhất chính là Triển Chiêu, bị người hai bên kéo lại yêu cầu hắn phải phân xử.
Trên đại lộ trước Long Đồ Các loạn thành một đoàn.
Bạch Ngọc Đường bọn họ cùng Triển Chiêu nhìn án quyển một đêm cũng đứng ở bên ngoài đám người, muốn chen cũng không thể chen vào được. Dĩ nhiên, ngoại trừ Bạch Ngọc Đường thật sự đau lòng Triển Chiêu bị kéo, muốn đem hắn kéo ra, Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa bọn họ đều bận rộn xếp hàng mua điểm tâm, thuận tiện xem náo nhiệt.
Cũng may nha dịch cùng Hoàng Thành Quân rất nhanh chạy tới duy trì trật tự, tách ra hai nhóm người.
Ngũ Gia thấy giữa đám người rốt cuộc xuất hiện một kẽ hở, vội vàng đem Triển Chiêu kéo ra ngoài.
Triển Chiêu vào lúc này vừa đói vừa thiếu ngủ, đầu còn vang ong ong… Cái này thì tính là chuyện gì a!
…
Để nha dịch đem người hai bên tới uống tiệc rượu đều ổn định lại, Triển Chiêu đơn độc gọi tân lang tân nương, còn có phụ mẫu hai phe đang cãi vả, đi tới trong viện tử Long Đồ Các.
Khai Phong những người khác cũng đều không đi ăn điểm tâm, chạy đi nghe kể lại, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra mà lại làm thành như vậy?
…
Chờ song phương bình tĩnh lại, nói tỉ mỉ, chuyện vẫn thật ly kỳ.
Đôi tiểu phu thê này vốn định thành thân, tân lang tên Trần Bảo.
Phụ thân của tân lang gọi là Trần Thiện, là quán trưởng Trần Gia Võ Quán. Trong Khai Phong Phủ có tứ đại võ quán, Trần gia võ quán chính là một cái trong số đó, không ít đệ tử đều là người địa phương Khai Phong, đều ở võ quán nơi này học công phu.
Trần Thiện ở Khai Phong thành, thậm chí trên giang hồ cũng coi là một vị có mặt mũi. Trần phu nhân cũng không phải là nguyên phối của Trần Thiện, là sau đó mới cưới, người địa phương Khai Phong, xuất thân thanh bạch không biết võ công, chuyện náo nhiệt khôi hài này cơ bản cùng nàng không liên quan.
Tân nương tên Lưu Quyên, cha là Lưu Doãn, là tổng tiêu đầu tiêu cục Khai Phong Lưu Gia. Lưu phu nhân tên là Chu Nga, nhưng danh tự này thật ra là sau này mới lấy, còn như bản danh có phải là tên này hay không cũng không người biết.
Hết thảy vấn đề, nằm ở trên người vị Lưu phu nhân “Lai lịch không rõ ” này.
Dựa theo Trần Thiện thuật lại, Lưu phu nhân bản danh là Kim Quế Nhi, là thanh mai trúc mã của hắn, hai người từ nhỏ nhận thức, thành thân sinh con hồi trẻ, con trai chính là tân lang Trần Bảo.
Hai người bọn họ vốn dĩ cư ngụ ở Đại Danh Phủ, Trần Thiện có dượng, ở Khai Phong Thành mở một võ quán. Lão đầu nhi dưới gối không con, lớn tuổi, liền muốn kêu Trần Thiện tới thừa kế gia sản.
Trần thiện liền mang theo cả nhà già trẻ dọn nhà tới Khai Phong Thành, năm đó, Trần Bảo mới hai tuổi.
Vốn dĩ chuyện cũng không phức tạp, Trần gia một đoàn xe gồm năm chiếc, chở ba người Trần gia, chừng mười gia đinh nha hoàn cùng toàn bộ gia sản, cùng đi quan đạo chạy tới Khai Phong.
Nhưng ngay lúc rời Đại Danh Phủ không xa, thời điểm đi trên quan đạo đi qua một hồ nước, đột nhiên… Tất cả mọi người đều ngủ.
“Ngủ?”
Triển Chiêu nghi ngờ, “Cái gì gọi là đột nhiên tất cả mọi người đều ngủ? Là toàn bộ hôn mê sao?”
Trần Thiện gật đầu, “Đúng !”
Hắn còn nhớ ngày hôm đó bọn họ là đi đường suốt đêm, vừa qua nửa đêm mười phút mới đến Cửu Động Kiều bên ngoài Đại Danh Phủ.
Cửu Động Kiều tất cả mọi người đều biết, là đường phải đi qua từ Đại Danh Phủ tới Khai Phong, một cây cầu rất dài, kéo ngang qua một hồ nước, bởi vì dưới cầu có chín kiều động, cho nên được đặt tên như vậy.
Hồ nước kia rất lớn, dưới đất khả năng có mạch nước ngầm của suối nguồn, trong hồ có rất nhiều hà hoa, vô luận xuân hạ thu đông nước cho tới bây giờ chưa từng cạn, phong cảnh hữu tình.
“Các ngươi là ở trên Cửu Động Kiều tập thể ngủ?” Triệu Phổ hỏi.
Trần Thiện gật đầu, “Ta còn nhớ lúc ấy ta cùng nương tử còn có Bảo Nhi ở cùng trong một chiếc xe ngựa, đường có chút lắc lư, Bảo Nhi một đường đều khóc nháo, ta cùng nương tử dỗ con, đột nhiên không biết chuyện gì, liền thấy trước mắt bay qua một tầng sương mù.”
“Sương mù màu gì?” Công Tôn hỏi.
“Màu trắng, nhàn nhạt… Bay vào cửa sổ xe ngựa.” Trần Thiện nhớ lại, “Sau đó ta đột nhiên cảm thấy rất buồn ngủ, mơ mơ màng màng liền thấy nương tử dường như đã ngủ mê man, hài tử tiếng khóc cũng ngừng… Sau đó ta liền mất đi ý thức.”
Mọi người nghe đến chỗ này, cũng nhìn Công Tôn —— có phải hay không trong sương mù kia có độc?
Công Tôn cảm thấy có khả năng này, liền hỏi, “Đồng thời thấy sương mù, có ngửi được mùi vị gì hay không?”
Trần Thiện nói, lúc ấy mình mùi vị gì đều không ngửi được, nhưng người phu xe bên ngoài, cùng mấy nha hoàn trong xe ngựa phía trước, đều nói ngửi thấy một mùi hoa.
Công Tôn sờ cằm, cũng không lên tiếng, tỏ ý Trần Thiện nói tiếp.
Trần Thiện nói, chờ lúc hắn tỉnh lại, trong xe ngựa chỉ còn lại hắn cùng hài tử đang quấy khóc, nương tử hắn đã không thấy.
“Ngươi hôn mê bao lâu?”
“Cũng không bao lâu, thời gian có thể chỉ khoảng nửa chén trà .”
Sau đó Trần Thiện dọc đường tìm, cũng không tìm được tung tích nương tử hắn, sau khi hắn đến Khai Phong lập tức báo quan, nha môn cũng ra người hỗ trợ tìm, Khai Phong Phủ cùng Đại Danh Phủ hai tòa thành cũng dán bức họa nương tử của hắn, nhưng mấy năm trôi qua, vẫn không có bất kì tin tức gì.
Bạch Ngọc Đường hỏi hắn, “Đêm đó trừ sương mù ra, còn có chỗ kỳ quái gì khác không?”
Trần Thiện nói, lúc ấy mấy chiếc xe bọn họ là xếp thành một đội người đi đường, nam phu xe phía trước, nói thấy được chính giữa Cửu Động Kiều có một bạch y nữ tử đang đứng. Nhưng cụ thể là dáng vẻ gì thì hắn vẫn chưa kịp thấy rõ, liền hôn mê…
Trần Thiện biết chỉ những thứ này.
Triển Chiêu bọn họ lại quay đầu, nhìn hai phu thê Lưu gia.
Lưu Doãn cau mày, Lưu phu nhân chính là mặt đầy nghi hoặc thêm bất đắc dĩ.
Trần gia có không ít thân hữu cùng người làm, đều từng nhìn thấy vị Trần phu nhân năm đó mất tích, cơ hồ tất cả mọi người đều một mực chắc chắn, vị Lưu phu nhân trước mắt này chính là Trần phu nhân. Nhưng bản thân Lưu phu nhân cũng không nhớ, mà vị phu nhân này, là Lưu Doãn năm đó ở ven đường “Nhặt được ” .
Cũng là chuyện hơn hai mươi năm trước, Lưu Doãn áp tiêu ra khỏi thành, đi Quỳnh Châu đưa một chuyến hàng.
Lúc rời Khai Phong Thành, đến trên một cây cầu gần Dĩnh Xương Phủ, thấy được một nữ tử nằm ở ven đường.
Lưu Doãn còn nhớ lúc đó là nửa đêm, trên cầu kia tràn đầy sương mù, hắn xa xa thấy một nữ nhân nằm giữa đường, liền đi lên kiểm tra trước, sau đó phát hiện trên đầu nữ tử bị thương, còn đang hôn mê.
Khu vực đó phía trước không thôn phía sau không tiệm, Lưu Doãn cũng không biết tại sao lại có một một nữ nhân nằm ở trên đường.
Người đi bảo tiêu cũng tương đối cẩn thận, đồ cùng người trên đường, cũng không dám loạn nhặt.
Nhưng đem một nữ tử bị thương nhét vào ven đường, Lưu Doãn trong lòng cũng không đành lòng, liền để cho lang trung đi theo trị thương cho nữ tử này, sau đó mang lên xe ngựa, chuẩn bị đến Dĩnh Xương Phủ tìm người nhà cho nàng.
Thế nhưng nữ nhân sau khi tỉnh lại, cái gì cũng không nhớ, không biết mình tới từ nơi nào, cũng không biết mình tên gọi là gì.
Bởi vì Kim Quế Nhi dung mạo thanh tú xinh đẹp, nhìn điềm đạm đáng yêu, Lưu Doãn cũng có chút động tâm, dứt khoát đem nàng cùng mang theo lên đường.
Chuyến này bọn họ đi đường đến Quỳnh Châu, lúc trở lại lại mang theo một nhóm hàng đi Tây Bắc, trên đường hai người liền thành hôn. Lưu Doãn người Sơn Tây, còn trở về quê quán làm hỉ sự ở một năm, chờ trở lại Khai Phong Thành vậy cũng là chuyện ba năm sau… Hai người có một khuê nữ, vẫn luôn ân ân ái ái sinh sống tới hai mươi năm sau.
Trần gia tiểu thiếu gia Trần Bảo cùng Lưu gia thiên kim Lưu Quyên là ở thời điểm hội đèn tình cờ quen biết, hai người vừa nhìn liền hợp mắt, liền trở về nhà cùng người nhà nói chuyện.
Trần Thiện cùng Lưu Doãn hai người ở địa giới Khai Phong đều có danh tiếng, cũng coi như là môn đăng hộ đối, hai ông cha gặp mặt, uống hai ly rượu cảm thấy hợp tính khí, liền đem hôn sự quyết định.
Cho đến hôm nay thành thân, song phương sui gia vừa thấy mặt, Trần Thiện bắt lại bà sui gia liền kêu “Quế Nhi”, vì vậy dẫn phát ra chuyện náo nhiệt vừa rồi.
Chuyện này ly kỳ ở nơi nào chứ? Trước tiên là bỏ qua tại sao nhiều người như vậy sẽ đồng thời hôn mê, Kim Quế Nhi làm sao chỉ một mình mất tích, chỉ riêng việc này, liền giải thích không thông.
Đối với Trần Thiện mà nói, ngày hôm đó là thời gian mất đi thê tử, đối với Lưu Doãn mà nói, ngày hôm đó là thời gian gặp được thê tử.
Cho nên Trần Lưu hai người đối với ngày tháng xảy ra chuyện đó nhớ vô cùng rõ ràng, là cùng một ngày.
Mà càng đúng dịp là, vẫn là nửa đêm cùng một ngày.
Nhưng vấn đề là, Cửu Động Kiều ở trên quan đạo bên ngoài Đại Danh Phủ, nói cách khác là ở phía bắc Khai Phong Phủ. Mà Dĩnh Xương Phủ lại ở phía nam Khai Phong Phủ … Một nam một bắc khoảng cách chính giữa cũng không gần.
Kim Quế Nhi là làm sao ở trong thời gian ngắn như vậy, từ Cửu Động Kiều đến Dĩnh Xương Phủ chứ ? Đừng nói khoác lác, coi như để cho Yêu Yêu bay một chuyến, cũng không có khả năng bay nhanh như vậy!
…
Trong viện, mọi người rốt cuộc nói rõ ràng tiền nhân hậu quả, lại lâm vào giữa lúng túng dị thường.
Tân lang tân nương lại là huynh muội cùng mẹ khác cha, hôn nhân này khẳng định kết không được.
Còn về phần đại nhân, ngồi ở bên bàn mắt lớn trừng mắt nhỏ, cũng cũng không biết nên làm cái gì.
Khai Phong mọi người càng bế tắc, chuyện này liền ngoại hạng.
Đang lúc này, Công Tôn mở miệng, hỏi Lưu phu nhân, có thể kiểm tra đầu nàng một chút nàng hay không.
Lưu phu nhân đồng ý.
Công Tôn liền đi tới, cẩn thận kiểm tra đầu Lưu phu nhân.
Tra nhìn một hồi, Công Tôn gật đầu một cái, “Đầu Phu nhân có một nơi lõm xuống, hẳn là đầu bị trọng thương đưa đến mất trí nhớ.”
Lưu Doãn nói, lúc ấy thầy lang trị liệu cũng nói như vậy .
Triển Chiêu lại để cho hai người nhớ lại một chút chi tiết.
Trần Thiện cùng Lưu Doãn miêu tả trang phục đêm đó Kim Quế Nhi mặc, hai người giải thích nhất trí, bất đồng duy nhất là, Lưu Doãn nói, y phục của Kim Quế Nhi bị ướt.
Liên lạc với chuyện phát sinh đều ở trên cầu, dưới cầu có nước, Hỏa Phượng liền hỏi, “Có phải hay không là đi đường thủy?”
Nhưng suy nghĩ một chút lại cảm thấy không đúng, bởi vì phía dưới Cửu Động Kiều cũng không phải là sông, mà là một cá hồ nước, lại nói hai địa phương cách xa như vậy, phải đi đường thủy thế nào mới có thể trong nháy mắt đến nơi?
Trần Thiện nhớ tới, “Ta lúc ấy cũng cặn kẽ hỏi thăm phu xe, hắn nói đêm đó hắn thấy nữ nhân đứng ở giữa đường kia, dường như tóc trên người cũng ướt, tựa như mới từ trong nước đi lên.”
“Có thể gặp phu xe kia một chút sao?” Triển Chiêu hỏi.
Trần Thiện rất tiếc nuối lắc đầu một cái, “Đã qua đời.”
Triển Chiêu liền gãi đầu —— nan giải a…
Đang cảm thấy nan giải, Triển Chiêu liền cảm giác tay của Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng đụng cùi chỏ hắn một cái.
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.
Ngũ Gia hơi nháy mắt, tựa hồ là có chuyện gì muốn nói, nhưng không thể ở nơi này nói trước mặt hai nhà.
Triển Chiêu để cho hai nhà mỗi người trở về trước, chuyện này bọn họ điều tra một chút lại nói sau.
Hai phe cũng bế tắc, chỉ đành phải mỗi người mang người về nhà trước.
Đám người đi, mọi người liền tụ tới một chỗ thảo luận.
Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường có phải hay không có phát hiện gì.
Ngũ Gia chỉ chỉ Long Đồ Các, nói hôm qua không phải nhìn hồ sơ một đêm sao? Trong đó có một quyển, ghi chép mấy vụ án mất tích, người đều là mất tích ở mé nước, nha môn chủ trương là chết chìm, có thể trượt chân rơi xuống nước hoặc là nhảy sông tự vận, nhưng thân nhân cùng một ít người chứng kiến vẫn kiên trì nói, là thủy quỷ cầm thế thân.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Ngũ Gia —— thủy quỷ?
Ngũ Gia gật đầu một cái, hắn thấy trên án quyển viết như vậy.
Lão Trần vừa tưới hoa vừa nghe một đường cũng nói chen vào, “Đích xác có không ít vụ án liên quan tới thủy quỷ.”
“Cũng không ít sao?” Triển Chiêu kinh ngạc.
“Đều là một ít vụ án lẻ tẻ tập trung tới một chỗ.” Lão Trần vừa nói, vừa đi vào nhà tìm án quyển cho mọi người.
Ngũ Gia nói tiếp, “Ta thấy trong phần án quyển kia, cũng có nhắc tới Cửu Động Kiều, cùng với một nữ nhân bạch y toàn thân ướt đẫm.”
Tất cả mọi người cảm thấy tà môn —— Chẳng lẽ, Lưu phu nhân là một thế thân bị thủy quỷ đoạt sao?
Chỉ chốc lát sau, Ngũ Gia cũng tìm được quyển “Thủy quỷ” tối hôm qua đọc được.
Mọi người mở hồ sơ ra cùng nhau nghiên cứu.
Long Đồ Án Quyển cơ bản đều là một quyển một án, nhưng cũng có một ít “Hợp tập”, chính là một ít vụ án đầu mối ít vô cùng, nói thí dụ như có người báo án nói thấy người rơi xuống nước, nhưng nha môn một phen mò vớt không tìm được thi thể, nhưng người xem một mực chắc chắn là có người rơi xuống nước, còn nói nhìn thấy thủy quỷ. Loại án này, trong nha môn cũng sẽ ghi chép một khoản, đều là nghi án, vì là vạn nhất một ngày sau thật sự tìm được thi thể, dễ đối chiếu.
Lại nói, chuyện như vậy còn không ít, mấy vụ án tương tự ráp thành một quyển, liền đánh dấu thành thủy quỷ quyển.
Triển Chiêu nhìn tên quyển có chút nhức đầu, Hà Hoa còn chưa bắt được, lại nhô ra thủy quỷ liễu…
Công Tôn lắc đầu cảm thấy không đáng tin cậy, “Đại đa số sự kiện nhìn thấy tận mắt thủy quỷ thật ra thì đều là ảo giác. Nói thí dụ như buổi tối thấy trong sông có một khúc gỗ trôi, liền nói là thủy quỷ.”
Triển Chiêu cũng gật đầu, “Vốn dĩ cũng có là rất nhiều truyền thuyết liên quan tới thủy quỷ, cũng là đại nhân biên ra lừa gạt hài tử, vì không muốn cho bọn nhỏ đến gần bờ sông, tránh trượt chân rơi xuống nước.”
“Nhưng tao ngộ của Kim Quế Nhi tựa hồ bất đồng.” Triệu Phổ nghĩ như thế nào đều cảm thấy chuyện này có cái gì không đúng.
Thời điểm mọi người đang thương lượng làm sao tra án, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Triển Chiêu nghe động tĩnh có chút quen tai, vừa quay đầu lại, quả nhiên thanh âm quen thuộc truyền tới, “Triển đại nhân!”
Triển Chiêu yên lặng thở dài, nhìn Vương Triêu Mã Hán chạy vào… Nói đi, nơi nào lại nhặt được thi thể?
Thế nhưng Vương Triêu Mã Hán lần này lại không kêu “Xảy ra chuyện” hoặc là “Ra án mạng”, chẳng qua là nói cho Triển Chiêu, Bao đại nhân tìm hắn trở về.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Triển Chiêu thật buồn bực, đại nhân tìm hắn gấp như vậy, chẳng lẽ là xảy ra đại sự gì?
Vương Triêu Mã Hán lại nói ra một câu ngoài dự liệu của mọi người, “Hà Hoa tới nha môn tự thú!”