Trong thời gian ăn cơm trưa, tin tức Yêu Yêu bắt đầu ấp trứng rồng cũng đã truyền ra.

    Bọn nhỏ đá cầu chạy về, các tài tử Thái Học cũng tới vây xem. . . Dù sao thì “Người quen” cũng giống như khi Ngân Tuyết mang thai tiểu hổ và Tảo Đa Đa sinh Hồng Liên, tất cả mọi người đều tới nha môn nhìn náo nhiệt.

    Triển Chiêu nghiêm trọng hoài nghi, trong nha môn có bố trí nhãn tuyến các phe!

    Bất quá so với Ngân Tuyết, Tảo Đa Đa hai người mẹ hàng thật giá thật thì Yêu Yêu hiển nhiên là không quá chuyên nghiệp, dùng lời nói của Thiên Tôn và Ân Hậu chính là —— Hài tử này cái gì cũng không biết!

    Yêu Yêu cũng không biết là học theo chim hay là gà nuôi trong nha môn, liền nằm trên trứng rồng mà ấp trứng.

    Nhưng nó hiếu động, nằm một hồi liền chán, vì vậy liền bắt đầu tìm người giúp. . .

    Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lúc đi ra cửa ăn cơm, thấy Yêu Yêu đang ấp trứng, khi ăn cơm trở lại, phát hiện Yêu Yêu đã ở trên đỉnh Miêu Miêu Lâu nằm ngủ. Hai người chạy vào trong phòng nhìn một cái, Tiểu Tứ Tử đang ngủ ở trong ổ, ôm trứng rồng dường như đang phụ ấp trứng. Chờ Triển Chiêu đi bên ngoài bận rộn một vòng trở lại nhìn nữa, Yêu Yêu cùng Tiểu Tứ Tử ở trong sân cùng ba con hổ nhỏ chơi đùa. . . Trong phòng, Tiểu Ngũ đang nằm ở trong ổ hỗ trợ ấp trứng.

    Triển Chiêu dở khóc dở cười, còn không bằng lấy thảm bao lại.

    Bạch Ngọc Đường còn trêu ghẹo nói, “Nghe nói trứng do người nào ấp ra thì giống người đó, vậy tiểu long kia lúc đi ra là thành cái dạng gì a?”

    Triển Chiêu vừa nghe, suy nghĩ một chút, yên lặng đi đem quả trứng rồng móc ra, để lên trên giường mình,  đối với Ngũ Gia ngoắc ngoắc tay, ý kia —— dứt khoát để chúng ta ấp đi!

    Bất quá, phát hiện trứng rồng cũng xem là chuyện duy nhất khiến Triển Chiêu vui vẻ trong hôm nay, còn dư lại tất cả đều là rắc rối.

    . . .

    Không ngoài Triệu Phổ dự đoán, càng sợ cái gì thì càng ra cái đó.

    Âu Dương Thiếu Chinh cùng Lê Yên ra ngoài phố nghe ngóng một vòng, gần đây trên phố đích xác là có một ít tin đồn kỳ quái.

    Buổi tối mấy ngày nay, người đi đường vào ban đêm đều thấy được thứ “Kỳ quái ”  —— Quỷ ảnh một người mặc long bào.

    Người nhìn thấy tận mắt cũng không nhiều, hơn nữa sự tình vô cùng thái quá. . . Hoàng thành bách tích có một số quy củ đều hiểu, vô bằng vô cớ không thể truyền bậy, vẫn là quan sát một chút lại nói sau.

    Âu Dương cùng Lê Yên đều cảm thấy vào lúc này là một thời điểm quan trọng.

    Nếu như người nhìn thấy tận mắt nhiều hơn một chút, lại truyền tới tin tức xấu hoàng lăng bị tổn hại, có thể sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn.

    Âu Dương trở về nha môn liền nói cho Triệu Phổ, Triệu Phổ để cho hắn buổi tối tuyển thêm nhiều người ra phố nhìn một chút, xem có thể gặp phải tiên hoàng giả đó hay không.

    . . .

    Vốn  dĩ, nghe nói có trứng rồng đang ấp, Triệu Trinh hẳn là  người thứ nhất chạy tới vây xem mới đúng.

    Hơn nữa trứng rồng lại phát hiện ở tiên đế lăng, bất kể tiên hoàng làm sao lấy được, cũng xem như là “Thân nhân thừa kế”, lấy da mặt dày của Triệu Trinh, nhất định là muốn tới nhận con nuôi hay gì đó.

    Bất quá Hoàng thượng cũng không xuất hiện, điểm này ngược lại là ngay cả Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy thật kỳ quái, đột nhiên không thích tham gia náo nhiệt sao?

    Chỉ có điều không phải là Triệu Trinh không thích tham gia náo nhiệt, mà là quả thực bận rộn không để ý tới.

    Lúc này, đại Tống hoàng đế đang ngồi ở trong thư phòng, rung chân nhìn về mấy vị lão thân vương đang khóc sướt mướt ở trước mặt, mỗi một khuôn mặt đều sưng vù tựa như đầu heo vậy.

    Tiếp tục sau Thái phó, mấy vị lão thân vương lớn tuổi nhất trong triều, cũng bị cương thi hư hư thực thực của tiên hoàng đánh.

    Trước, Lữ Lâm đã đi qua bẩm báo, nói quan quách của tiên hoàng hoàn hảo, cho nên khẳng định không tồn tại chuyện xác chết tiên đế vùng dậy.

    Như vậy nói cách khác, là có người giả mạo.

    Nhìn đám lão thần trước mắt bị đòn này, Triệu Trinh lại cảm thấy cũng không phải chuyện gì xấu. . . Vô luận là ai đánh bọn họ, cho tới nay đều khiến hắn vui vẻ. Hơn nữa giả trang thành tiên hoàng tới đánh bọn họ, một điểm này rất hả giận, đám này đều là những lão thần đặc biệt lợi hại lúc tiên hoàng tuổi già còn tại thế, Triệu Trinh từ nhỏ đã rất muốn đánh bọn họ một trận.

    Ngoài ra, đám lão đầu này đều đến tìm Triệu Trinh tố cáo, mà không phải đi Khai Phong Phủ, cũng là bởi vì đánh bọn họ là “Tiên hoàng”, bọn họ cũng không dám làm lớn chuyện.

    Triệu Trinh không thể làm gì khác hơn là để cho bọn họ đều đi thái y viện nhìn một chút, hắn sẽ an bài Khai Phong Phủ điều tra chuyện này.

    Mấy vị lão thân vương ngoại trừ tố cáo ra, còn muốn thử thăm dò ý của hoàng thượng  —— nhìn một chút tiên hoàng có phải là thật sự xác chết vùng dậy hay không.

    Bất quá Triệu Trinh không trả lại gì cả,  không nói có cũng không nói không.

    Có mấy lão thần thậm chí còn nói bóng nói gió, nghe nói Sài Quận chúa cũng bị bệnh.

    Triệu Trinh vẫn không tiếp lời, liền nâng cằm rung chân nhìn bọn họ, trên mặt cũng không có biểu tình gì.

    Như vậy cũng khiến đám lão thần kia không biết phải làm gì. . . Hoàng thượng thậm chí không dặn dò bọn họ đi ra ngoài không cho phép nói bậy bạ.

    . . .

    Thật vất vả đưa đám lão thần kia đi, Triệu Trinh đưa tay gãi gãi cằm, hỏi Nam Cung, “Có phát hiện quy luật gì hay không?”

    “Quy luật?” Nam Cung không hiểu nhìn Triệu Trinh.

    “Mấy lão đầu bị đánh kia.” Triệu Trinh ôm tay nói, “Đều là những người đã từng dạy Trẫm khi còn bé. . . Đều là Thái hậu hồi đó an bài.”

    Nam Cung gật đầu một cái, năm đó Lưu Hậu đối với Triệu Trinh dạy dỗ đặc biệt nghiêm khắc, nhất là những giờ học này. Đừng nghĩ mấy lão thần này rất gian xảo, nhưng từ xưa đến nay đều có đại tài, đều là người tài giỏi học phú hiểu rộng, đầy bụng điển tịch. . . Tất cả đều là tự Lưu Hậu chọn lựa. Bất quá người chân chính dạy hoàng thượng nhiều công khóa nhất, chính là Lâm Tiêu viện trưởng. . .

    “Chẳng lẽ. . .” Nam Cung liền có chút khẩn trương, hỏi Triệu Trinh, “Có muốn phái người bảo vệ Lâm viện trưởng hay không?”

    Triệu Trinh hiển nhiên cũng có ý định này, “Bất quá, Lâm viện trưởng cùng đám người kia lại bất đồng, luôn cảm thấy đem Lâm phu tử cùng đám người kia đánh đồng với nhau, chính là có chút làm nhục lão gia tử. . .”

    Nam Cung tự nhiên cũng đồng ý, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất a, Lâm viện trưởng nếu là có mệnh hệ gì, vậy cũng không được.

    “Hừ” Triệu Trinh suy nghĩ một chút, “Vậy thì đi theo Triển Chiêu nói một tiếng đi, còn có mấy người bị đánh kia, cũng để cho Triển Chiêu tra một chút.”

    Triệu Trinh buông tay, “Không phải tiên hoàng làm vậy thì không phải là chuyện liên quan đến Trẫm, bọn họ còn muốn ăn vạ Trẫm, hừ!”

    Nam Cung cảm thấy cũng đúng, dù sao tin đồn liên quan tới tiên hoàng cũng không ít, có thêm lời đồn về xác chết vùng dậy cũng không tính là gì.

    Nam Cung cũng chỉ đối với an toàn của hoàng thượng là tương đối tích cực, những chuyện khác hắn cũng rất rộng lượng, ai muốn làm gì thì làm.

    . . .

    Trong cung quăng nồi xong, nhưng người tiếp nồi thì tâm tình liền không tốt như vậy.

    Lúc này, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang cưỡi ngựa, chạy tới Vĩnh An huyện.

    Yêu Yêu luôn nhìn chằm chằm vào quả trứng rồng kia , cơ hồ là nửa bước không rời, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không thể làm gì khác hơn là cưỡi ngựa thay đi bộ.

    Hai người chuyến này phải đi đến xưởng nung Vĩnh An, tra đầu mối bình rượu bể kia.

    Triển Chiêu tính toán cho mình một chút, dưới mắt rốt cuộc có bao nhiêu chuyện muốn tra, đầu tiên là Hà Hoa thủy quỷ, tiếp theo là Lưu mặt rỗ chết, hoàng lăng bị trộm, có người giả mạo xác chết tiên hoàng vùng dậy tập kích lão thần trong triều, còn có ba thủ lăng quan bị phong ấn trong sáp nến tại Dương Thôn.

    Tất cả mọi chuyện cơ hồ đều là trong một đêm phát sinh, giữa các bên không biết có liên quan hay không.

    Dù sao đều đòi Triển Chiêu tra, Triển Chiêu cưỡi ở trên lưng Tảo Đa Đa, luôn cảm giác trên lưng mình là một chồng nồi đen, cũng may tiểu long rất nhanh sẽ ấp ra, còn có một chút niệm tưởng tốt.

    Bạch Ngọc Đường ngồi ở trên lưng Bạch Vân Phàm, nhìn Triển Chiêu mặt mày ủ dột, cũng thay hắn mệt tâm.

    Vốn dĩ sư phụ hắn cùng Ân Hậu nói muốn tới xưởng nung điều tra, cũng may bị trứng rồng dẫn đi, hai người bọn họ liền thay bọn họ tới tra trước, tránh cho hai người đến xưởng nung lại xông họa, vậy Miêu Nhi lại phải cõng thêm một cái nồi sắt rồi!

    “Miêu Nhi.” Ngũ Gia hỏi Triển Chiêu, “Tiểu Long ra đời lấy tên gì?”

    Triển Chiêu nghe được tiểu long, lập tức sắc mặt chuyển biến, “Tên gì hay a. . . Bằng không để cho Phương Tĩnh Tiếu hỏi Yêu Yêu một chút?”

    Ngũ Gia cảm thấy Yêu Yêu phỏng đoán cũng không nghĩ ra cái tên gì tốt, Tiểu Ngũ Ngân Tuyết cũng chỉ biết lấy Bảo Muội, Bảo Ca, Bảo Đệ…

    “Dứt khoát suy nghĩ ra mấy cái tên sau đó bắt thăm.” Triển Chiêu cảm thấy đại danh của ba con  tiểu hổ cũng nên quyết định.

    “Lại nói tiếp.” Bạch Ngọc Đường nhớ tới chuyện này, “Trước, chúng ta không phải nói tiểu hổ sinh ra sẽ để cho Âu Dương lấy tên sao, để đa tạ hắn kết hợp Tiểu Ngũ và Ngân Tuyết.”

    Triển Chiêu liền lẩm bẩm, “Tiểu Hoa Đào là hai ta tiếp trở về, hai người bọn họ nếu là ngày sau sinh tiểu đoàn tử, tên không phải cũng để cho hai ta đặt sao?”

    Nói xong, hai người đều vui vẻ, cảm thấy cái này chính là một ý kiến hay, Lục Hiểu Hiểu tiểu cung chủ Sơn Thần Cung chính hiệu, để cho nàng đặt tên cho ba con tiểu hổ, không chừng còn có thể mang chút tiên khí thần linh bảo vệ.

    Hai người cũng đã lâu không cưỡi ngựa ra ngoài, Vĩnh An huyện không xa, quan đạo hai bên phong cảnh đẹp, thời tiết cũng tốt, còn thật thích ý.

    Ở thời điểm gần tới Vĩnh An huyện, hai người xuống ngựa trước một quán trà nhỏ ven đường, nghỉ một lát uống ly trà, thuận tiện hỏi một chút đi đến xưởng nung như thế nào.

    Xưởng nung do nhà nước quản lý này mặc dù rất nổi danh, nhưng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một lần cũng chưa từng tới, chỉ biết vị trí đại khái, cụ thể đi như thế nào cũng không biết.

    Vào giờ này, người trong quán trà không nhiều, chỉ lẻ loi mấy người khách nhân, có người uống trà, có người ăn hoành thánh, tiểu nhị thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường xuống ngựa đi vào, liền vội vàng thu thập bàn.

    “Hai vị khách quan lạ mặt a, lần đầu tới a?” Tiểu nhị tựa như quen thuộc cùng hai người nói chuyện phiếm.

    Hai người đều gật đầu, Triển Chiêu nói muốn bình trà, vừa hỏi tiểu nhị, “Xưởng nung Vĩnh An đi như thế nào?”

    Tiểu nhị vừa dâng trà vừa chỉ đường, nói theo quan đạo đi về phía trước, đến phía trước một cây cầu đá, xuống cầu có thể thấy rất nhiều xe kéo đồ sứ đi qua, đi theo xe trống liền có thể tìm được xưởng nung.

    Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, cảm thấy không khó tìm.

    “Nhị vị đến mua đồ sứ sao?” Tiểu nhị tò mò hỏi thăm.

    Triển Chiêu cười một tiếng, còn không chờ hắn trả lời, liền nghe bên cạnh một vị khách nhân cùng tiểu nhị nói, “Nơi này cách Khai Phong Phủ cũng không xa, làm sao ngay cả Triển đại nhân cũng không nhận ra?”

    Tiểu nhị sững sốt một chút, tỉ mỉ nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, giống như là tò mò —— người nào là Triển đại nhân?

    Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nhìn vị khách nói chuyện đó một cái.

    Liền thấy người này một thân trang phục gọn gàng, trên bàn để cây đao, Triển Chiêu cảm thấy có chút quen mắt.

    Ngũ Gia cũng cảm thấy khí chất người này có một loại cảm giác quen thuộc, tương tự bộ khoái nha môn. . .

    Người nọ thấy Triển Chiêu nhìn mình, liền chắp tay, “Tại hạ là bộ khoái của nha môn Vĩnh An Huyện, tên là Vương Tranh.”

    “Nga. . .” Triển Chiêu vội vàng chắp tay đối với hắn , “Vương bộ khoái.”

    Tiểu nhị kinh ngạc hỏi Triển Chiêu, “Triển đại nhân? Triển đại nhân của Khai Phong Phủ?”

    Triển Chiêu gật đầu một cái.

    Tiểu nhị mặt đầy vẻ không tưởng tượng nổi, hỏi Vương bộ khoái, “Chuyện xưởng nung kia kinh động Khai Phong Phủ rồi? “

    Bên cạnh, mấy người khách nhân cũng đều nhìn sang, hỏi, “Chính là tin đồn về xưởng nung kia sao? “

    “Như vậy nói lời đồn đãi là thật?”

    Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, đều có chút nghi ngờ nhìn Vương Tranh.

    Vương Tranh hiển nhiên cũng đang quan sát hai người, thấy biểu tình của hai người, hắn tựa hồ cũng có chút nghi hoặc, liền hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Hai vị, không phải tới tra chuyện thánh quang kia sao?”

    Triển Chiêu mặt đầy ngơ ngác, “Thánh quang? “

    Chung quanh mấy bàn khách nhân vội vàng đi thanh toán, tiểu nhị lúng túng cười một cái, đi thu thập bàn, ai cũng không nhiều chuyện.

    Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái——Tình huống gì?

    “Vương bộ khoái.” Triển Chiêu gọi lại Vương Tranh đứng dậy thanh toán cũng muốn cáo từ, chỉ chỉ chỗ ngồi đối diện, mời hắn ngồi xuống trò chuyện một chút.

    Vương Tranh tựa hồ có chút khó xử, gãi gãi đầu, vẫn cùng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngồi xuống cùng bàn.

    “Xưởng nung đã xảy ra chuyện gì sao?” Triển Chiêu hỏi, “Cái gì thánh quang? “

    Vương Tranh lắc đầu một cái, “Không, chỉ là một lời đồn đãi. . . “

    “Nói nghe một chút.” Ngũ Gia cũng có chút tò mò.

    “Không dám nói bậy bạ. . . ” Vương Tranh quay đầu nhìn một chút.

    Lúc này, khách trong quán trà cũng chạy sạch, tiểu nhị kia cũng thức thời chạy đi phía sau nấu nước, toàn bộ quán trà chỉ còn lại ba người bọn họ.

    “Ai. . . ” Vương Tranh thở dài, hạ thấp giọng nói, “Chuyện này đại bất kính, ta cũng chỉ là nghe nói, lão gia phân phó ta đi điều tra một chút, cho nên cụ thể là tình huống gì ta cũng không thể chắc chắn. . .  “

    Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nhìn hắn chằm chằm —— đến tột cùng là chuyện gì?

    “Khuya ngày hôm trước, trong xưởng nung đột nhiên xuất hiện kỳ dị thánh quang, có thợ mộc thấy một người mặc long bào từ trong thánh quang đi qua. Sáng sớm ngày hôm sau, khi các thợ thủ công lấy phôi gốm nung lúc tối ra, phát hiện trên phôi gốm nung xuất hiện long văn.”

    Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe xong đều ngây dại.

    Hồi lâu, Ngũ Gia nhìn Triển Chiêu một chút, ánh mắt hỏi —— Miêu Nhi, thấy thế nào ?

    Triển Chiêu vẫn ngẩn người —— Yếu tố quá nhiều, để cho Miêu gia hòa hoãn một chút. . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play