Triệu Phổ xem xong tờ giấy của Âu Dương, vươn tay đưa cho Triển Chiêu, còn đối với hắn làm một động tác “Xuỵt”.
Công Tôn trợn to hai mắt nhìn Triệu Phổ, giống như là hỏi —— ta cũng không thể nhìn sao?
Triệu Phổ chỉ chỉ Triển Chiêu, ý bảo hắn xem đi.
Biểu tình trên mặt Cửu vương gia một lời khó nói hết, lắc đầu bày tỏ các ngươi nhìn, đại gia ta phải hòa hoãn một chút…
Tất cả mọi người tiến tới cùng Triển Chiêu cùng nhau nhìn.
Trên tờ giấy tổng cộng cũng không có mấy chữ, Âu Dương lời ít ý nhiều mà viết mấy câu —— Hoàng lăng xuất hiện hư hại, tiên hoàng xác chết vùng dậy hư hư thực thực, đào hoàng lăng chạy ra đến đánh Thái phó.
Tổng cộng liền hai hàng chữ, Triển Chiêu nhìn nhiều lần, biểu tình vào lúc này cùng Triệu Phổ mới vừa rồi đặc biệt giống nhau.
Những người khác cũng trố mắt nhìn nhau, Công Tôn không nhịn được hỏi Giả Ảnh, “Cái đó… Âu Dương uống rượu sao?”
Giả Ảnh lắc đầu một cái, nói nhìn rất thanh tỉnh, cùng Bao đại nhân ngồi chung trên Yêu Yêu ra khỏi thành.
Triển Chiêu gãi đầu, hẳn là cùng đại nhân cùng đi Vĩnh Định Lăng tra xét.
“Cũng đừng nói…” Triệu Phổ cảm thấy hoàng huynh hắn nếu thật sự là xác chết vùng dậy, người đầu tiên muốn đánh đích xác là xú lão đầu Thái phó kia.
Một đám tiểu tài tử Thái Học cùng Thiên Tôn, Ân Hậu cũng ở một bên chờ, ai cũng không đi qua xem.
Đám tiểu tài tử kia nhìn bộ dáng Triệu Phổ liền đoán chừng chuyện không nhỏ, Bàng Dục Bao Duyên đều có cơ linh, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện a, không muốn dính vào, cái này cũng đủ loạn rồi, qua mấy ngày còn phải thi nữa a!
Mà Thiên Tôn, Ân Hậu thì không muốn quản, hai lão đầu mục tiêu rõ ràng, chỉ muốn tra Nguyệt Nga Phường, không chịu những chuyện quấy nhiễu khác!
Yểu Trường Thiên cùng Lục Thiên Hàn chính là hỏi, “Tòa nhà này còn phá hủy nữa hay không?”
Dương Doãn vào lúc này vẻ mặt buồn thiu —— đoán chừng là phá không được.
Triển Chiêu đem tờ giấy trả lại cho Triệu Phổ, để cho Bao Duyên Bàng Dục bọn họ cùng nhóm lão gia tử đi về trước, kêu Vương Triêu Mã Hán mang nha dịch tới.
…
Chờ hài tử lão nhân đều đi, Công Tôn hỏi Triệu Phổ, “Người chết là ai a?”
Thật ra thì vào lúc này không chỉ Triệu Phổ nhớ ra, Triển Chiêu cũng nhớ ra rồi.
“Đây là thủ lăng quan thủ hoàng lăng cho tiên đế, tên là Đinh Ngụy. Triệu Phổ cùng Bàng Dục đều gặp, Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử cùng đi qua một lần cúng tế đại điển, Tiểu Tứ Tử là bị Triệu Trinh mang đi, Triển Chiêu chính là phụng bồi Bao đại nhân, Công Tôn cùng Bạch Ngọc Đường lúc ấy đều không đi, cho nên hai người cũng chưa từng thấy người này.” Triệu Phổ nhắc tới cũng không biết nên nói cái gì, “Thủ lăng quan tổng cộng có ba người, đều là cận thần trước kia bên cạnh Lưu Hậu. Sau khi Lưu Hậu mất, Hoàng thượng cũng không giết mấy người bọn họ, giết các lão thần nghe có vẻ không hay. Bất quá cũng không thể bỏ qua bọn họ, cho nên lệnh cho bọn họ đi thủ hoàng lăng.”
“Vậy kia khả năng chính là hai người còn lại…” Công Tôn chỉ chỉ những cây nến đang treo kia, ba thủ lăng quan, vừa vặn ba cỗ thi thể…
Triệu Phổ bĩu môi một cái, “Tám thành là vậy…”
“Cho nên là tiên hoàng giết chết sao?” Triển Chiêu khiếp sợ.
Ngũ Gia giúp cải chính một chút, “Nói một cách chính xác, là cương thi tiên hoàng.”
Tất cả mọi người cảm thấy càng ngày càng thái quá.
Công Tôn lắc đầu a lắc đầu, bày tỏ không tin.
“Thật ra thì cũng đơn giản.” Triệu Phổ nói, “Hoàng lăng không phải có một cái động sao, đi vào khai quan nhìn một chút xem thi thể còn ở đó hay không, nếu thật sự là xác chết vùng dậy, vậy nắp quan tài nhất định là bị đá văng từ bên trong.”
Tất cả mọi người gật đầu —— đúng vậy.
Triển Chiêu cũng gật đầu phụ họa, gật đầu một hồi phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn hắn, còn có chút không hiểu.
Mắt to nháy nháy, Triển Chiêu đột nhiên lĩnh hội ánh mắt mọi người, đưa tay chỉ mình một cái, “Ta đi? !”
Triệu Phổ suy nghĩ một chút —— bằng không ta đi?
Trâu Lương ở một bên lắc đầu a lắc đầu.
Công Tôn giơ tay, ý kia —— ta! Ta đi!
Nhưng tay lại bị Triệu Phổ nhấn xuống, đến lượt Tiểu Tứ Tử bên cạnh Công Tôn, cũng yên lặng giơ tay —— Con cũng muốn đi.
Lâm Dạ Hỏa còn chọc ghẹo bé, “Xác chết vùng dậy nga! Quỷ nga~!”
Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng thầm thì, “Cương thi không phải đã chạy ra ngoài sao.”
Mọi người suy nghĩ một chút, cảm thấy suy luận của Đoàn Tử không tệ, nếu quả thật là tiên hoàng xác chết vùng dậy vậy bây giờ chỉ còn lại một tòa hoàng lăng trống không, nếu như không phải… Thi thể kia cũng không có gì đáng sợ.
Triển Chiêu cũng ghét bỏ a, vào lúc này trời đã tối rồi, hơn nửa đêm còn phải vào hoàng lăng sao?
Công Tôn còn an ủi hắn —— thật ra thì ban ngày vào cùng buổi tối đi vào không có gì khác nhau, dù sao đều là tối lửa tắt đèn.
Triển Chiêu than thở.
Đang buồn rầu, một bên Ngũ Gia vỗ hắn một cái, ý kia —— Miêu Nhi, ta bồi ngươi đi vào.
Triển Chiêu kinh ngạc —— Chuột nhà hắn lại chủ động yêu cầu đi vào nghĩa địa? Quả nhiên là chân ái a! Trên đời này chỉ có Chuột đau lòng Miêu gia a!
Triển Chiêu đang cảm động, liền nghe Ngũ Gia hỏi thăm Triệu Phổ, “Có cái gì trân bảo hiếm thế làm vật bồi táng không?”
“Cũng đúng nga!” Lâm Dạ Hỏa cũng hăng hái, “Dù sao cũng là hoàng lăng, ít nhiều có chút bảo bối a.”
Triển Chiêu hơi bất mãn nhìn Bạch Ngọc Đường —— cho nên ngươi không phải đau lòng ta mà là muốn vào hoàng lăng tham quan? !
Ngũ Gia cười đối với hắn lắc đầu —— chủ yếu là đau lòng ngươi, đi tham quan là thuận tiện, thấy thứ tốt chúng ta lại thuận lấy đi hai món!
Triển Chiêu cũng bị Bạch Ngọc Đường chọc cười —— chúng ta là đi đạo hoàng lăng sao?
“Nói đến vật bồi táng…” Triệu Phổ đột nhiên giống như là nhớ ra cái gì đó, nhỏ giọng cùng Bạch Ngọc Đường nói, “Thời điểm hoàng huynh ta hạ táng, đúng là chôn ít đồ ở trong hoàng lăng, ta nhớ có mấy cái rương lớn là hắn tự mình phong ấn, Triệu Trinh cũng không biết bên trong là cái gì. Lúc trước Tắc Tiếu không phải nói muốn tìm hộp gấm tử sắc long văn sao… Bên trong hoàng lăng chắc có mấy cái hộp lớn nhỏ tương tự.”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triệu Phổ, ý ngươi là… Có thể mở rương ra nhìn một chút? Hữu dụng còn có thể lấy ra ?
Triệu Phổ cho Bạch Ngọc Đường một ánh mắt ngầm hiểu.
Triển Chiêu nhìn trời —— được chứ, Triệu Phổ lại giựt giây Tiểu Bạch Đường đạo mộ tổ tiên nhà mình,
Đợi một hồi, Vương Triều, Mã Hán mang bọn nha dịch chạy tới, Công Tôn chỉ huy nha dịch đem thi thể niêm phong trong nến đều mang trở về.
Toàn bộ xưởng phải phong tỏa, chờ sáng mai lại tới điều tra.
…
Thời điểm rời đi Dương Thôn ngày đã hoàn toàn tối, Triển Chiêu vốn là suy nghĩ trực tiếp từ quan đạo đi Vĩnh An huyện, dứt khoát không về nha môn.
Bất quá Ngũ Gia kéo hắn đi về, nói đi về hỏi Yêu Vương rồi nói sau.
Thật ra thì Bạch Ngọc Đường là kéo Triển Chiêu về nhà ăn cơm, nếu đã là xác chết vùng dậy, chờ trời sáng rồi hãy đi… Thật đúng là hơn nửa đêm đói bụng đi đào mộ phần sao?
Triệu Phổ cũng nói không kém một hồi này, chờ Âu Dương cùng tướng gia trở lại hỏi tình huống lại nói sau.
Mọi người cùng nhau về thành.
Mới vừa vào trong thành, liền phát hiện đội ngũ tuần tra so với trước kia nhiều hơn.
Cửu vương gia cau mày —— không phải thật sự là đi tìm cương thi tiên đế chứ ? Nếu thật sự phát hiện chuyện này sẽ không sao chứ? Cái khác không nói, đám gian tế Kim Đình Dịch Quán kia khẳng định biết trước, nếu truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ bị các nước Tây Vực cười chết sao? !
Chờ thời điểm họ trở lại nha môn, liền nghe được trên đầu có tiếng gió, ngẩng đầu nhìn lên, Yêu Yêu rơi xuống trong sân.
Âu Dương đỡ Bao đại nhân từ trên lưng rồng xuống, nhìn sắc mặt của hai người, Triệu Phổ liền đoán chừng không tốt lắm.
“Như thế nào?” Triệu Phổ kéo Âu Dương qua hỏi.
Âu Dương cùng Bao đại nhân mới vừa đi Vĩnh Định Lăng nhìn một cái, Ti Thiên Giám đem bộ phận hư hại cũng vây lại, còn an bài canh phòng.
“Trên tường mở ra cái động lớn như vậy.” Âu Dương khoa tay múa chân một lỗ thủng có chiều rộng cỡ một người, “Nhìn giống như là từ bên trong dùng sức đẩy ra.”
Triệu Phổ cũng buồn bực… Hoàng huynh hắn khi còn sống ốm đau bệnh tật ngay cả một cánh cửa cũng đẩy không ra, sau khi chết là thần công đại thành sao? Ngay cả bức tường hoàng lăng dầy như vậy cũng có thể đẩy ra?
“Ba hoàng lăng quan thì sao?” Triệu Phổ hỏi.
Âu Dương cùng Bao Chửng đều lắc đầu, nói thị vệ phụ trách thủ hoàng lăng vẫn còn, nhưng đều ở vòng ngoài hoàng lăng, ai cũng không phát hiện có người ra vào. Nhưng ba vị thủ lăng quan lại một người cũng không thấy, cũng không có ai nhìn thấy bọn họ rời đi…
Triệu Phổ gật đầu một cái, tỏ ý, “Đều nằm trong phòng ngỗ tác đây.”
Bao đại nhân kinh ngạc, “Cả ba đều chết hết?”
Triệu Phổ gật đầu.
Bao đại nhân cùng Long Kiều Quảng chạy đi nhìn một cái, chỉ thấy trong phòng ngỗ tác bày mấy cây nến đỏ to, Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử một lớn một nhỏ cầm hai cây chùy, đang đục nến, nhóm ảnh vệ cầm bàn chải, quét thi thể được đục ra ngoài, tình cảnh kia khỏi phải nói có bao nhiêu quỷ dị.
“Ai, cái này gọi là chuyện gì a…” Bao đại nhân không ngừng than thở.
Triển Chiêu bọn họ đang thương lượng sáng mai đi hoàng lăng, liền nghe được cửa viện truyền tới thanh âm của Yêu Vương, “Các ngươi ăn cơm chưa?”
Mọi người quay đầu, chỉ thấy Yêu Vương một tay cầm chậu gỗ, đi theo phía sau là Bạch Long Vương cùng một đám tiểu bằng hữu mặc áo choàng tắm, đi dép gỗ vừa tắm xong.
“Cận Nhi!” Tiểu Lương Tử xem như là nhìn thấy Tiểu Tứ Tử rồi, đạp dép gỗ chạy đến cửa phòng ngỗ tác, một cái nhìn thấy vật trên đất liền “Ai u chết tiệt!” Một tiếng, phía sau Thẩm Nguyên Thần cùng Đường Lạc Mai cùng tiến vào cũng dừng chân lại, núp ở phía sau Tiểu Lương Tử nhìn quanh.
“Oa, cái gì nha? !”
“Thi thể! Bể!”
“Lại ở trong cây nến!”
” Cây nến lớn như vậy a!”
Bạch Long Vương đem nhóm tiểu bằng hữu ồn ào đều lôi đi, để cho bọn nhóc trở về phòng đi mặc y phục, chớ để một hồi cảm lạnh.
Yêu Vương gọi mọi người đi ăn cơm, phòng bếp còn có rất nhiều sủi cảo.
Vào lúc này tất cả mọi người đều đói, đi theo lão gia tử vào trong sân.
Chỉ chốc lát sau, sủi cảo nóng hổi tươi ngon ra nồi, tất cả mọi người mỹ mãn ăn ngon, Yêu Vương gói sủi cảo quả nhiên rất phi phàm.
Nhóm lão gia tử mới vừa ăn xong, đang ngồi ở trong sân nói chuyện phiếm.
Thiên Tôn đột nhiên mở miệng, “Ngọc Đường a, rồng nhà ngươi là chuyện gì xảy ra?”
Ngũ Gia ngẩn người, theo bản năng ngẩng đầu nhìn nóc nhà Miêu Miêu Lầu.
Chỉ thấy Yêu Yêu đang đứng ở trên nóc nhà, giương cánh, ngóc đầu, thỉnh thoảng đi qua đi lại.
Yêu Yêu cái bộ dáng này tương đối hiếm thấy, tựa hồ là có chuyện gì sốt ruột.
“Có phải là bởi vì mới vừa rồi chúng ta mang nó bay ra ngoài một vòng không?” Bao đại nhân hỏi.
Âu Dương cũng nói, “Hài tử có điểm sợ người lạ.”
Triển Chiêu hỏi Âu Dương, “Thời điểm vừa nãy bay đi hoàng lăng có nháo như vậy sao?”
“Lúc đi còn thật ngoan, lúc trở lại có chút nháo, không nghe lời.” Âu Dương cười nói, “Mới vừa rồi nếu không phải ta kéo nó, nó giống như là muốn đào hố chui vào hoàng lăng.”
Bạch Ngọc Đường nghe thấy ngược lại cũng có chút bất ngờ, Yêu Yêu mặc dù tương đối bướng bỉnh, bất quá nói cho cùng Hải Long Tích là một động vật sống dưới nước, nó thấy nước cơ bản đều sẽ lặn xuống nước, nhưng khi thấy hang động và các thứ tương tự thì nó cũng không tò mò lắm.
Triển Chiêu cũng cảm thấy kỳ quái, có thể bởi vì người nào nuôi thì giống người đó đi, Yêu Yêu cũng thích sạch sẽ, bình thường không thấy nó đào hố, đào hố cũng là việc mà Tiểu Ngũ hay làm.
Ngũ Gia hướng về phía Yêu Yêu trên nóc nhà, vẫy vẫy tay, để cho nó bay xuống.
Thế nhưng kỳ quái là, Yêu Yêu cúi đầu hướng về phía Ngọc Đương kêu lên, yêu ô yêu ô, tựa hồ là muốn biểu đạt cái gì.
Ngũ Gia quay đầu lại hỏi Giao Giao đang đứng ở sau lưng hắn, ngước mặt nhìn Yêu Yêu, “Nó thế nào?”
Giao Giao nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, hai tay vung vẫy hai bên, làm tư thế muốn bay.
Ngũ Gia nghi ngờ, “Muốn bay đi nơi nào?”
Yêu Vương cũng đang ngửa mặt quan sát Yêu Yêu, nhìn một hồi, hỏi Bao đại nhân, “Tướng gia mới vừa rồi đi đâu vậy?”
Bao đại nhân nhỏ giọng cùng Yêu Vương nói chuyện hoàng lăng hư hại.
Yêu Vương nhìn chằm chằm Bao Chửng một hồi, liền hỏi Triển Chiêu, “Nhóc Miêu Miêu các ngươi khi nào đi? Cũng đem ta mang theo!”
Một bên, Thiên Tôn cùng Ân Hậu đang nói chuyện trời đất “Bá” một chút quay đầu nhìn sang —— Đi nơi nào?
Hai lão đầu nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.
Hai đứa nhỏ đều bưng chén cúi đầu ăn sủi cảo —— Hừ! Bây giờ biết hỏi rồi? Không nói cho hai người!
Hai người đang ăn, Yêu Yêu từ trên nóc nhà bay xuống, liên tục dụi đầu vào hai người, đầu lớn cọ cọ Bạch Ngọc Đường lại dụi dụi Triển Chiêu, sau đó ngẩng đầu vỗ cánh phạch phạch, khiến tóc của mọi người tung bay.
Triển Chiêu ôm nó sờ đầu, cùng nó nói hôm nay muộn rồi, ngày mai lại dẫn nó xuất môn đi chơi.
Yêu Yêu cũng không biết là nghe hiểu không, yêu ô yêu ô nói nhỏ.
Ngay đêm đó, mọi người thật sự đi ngủ sớm, suy nghĩ sáng sớm ngày mai liền chạy tới hoàng lăng.
Kết quả một đêm này Yêu Yêu luôn nháo loạn, trong Miêu Miêu Lâu cũng có thể nghe được tiếng nó vỗ cánh phành phạch bay tới bay lui, mấy con hổ con tới chỗ Triển Chiêu ngủ cũng cào cửa, chạy về tìm Tiểu Ngũ, Ngân Tuyết ngủ.
Triển Chiêu ở trên giường trở mình, Ngũ Gia cũng đang quan sát Yêu Yêu, cảm giác… Yêu Yêu không phải nóng nảy, mà là giống như, rất vui vẻ?
“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường chọt chọt Triển Chiêu.
“Ừ ?” Triển Chiêu mở ra một con mắt nhìn hắn.
“Nghe ngoại công nói.” Ngũ Gia mới vừa rồi cùng Lục Thiên Hàn hỏi thăm một chút, lão gia tử nói Hải Long Tích trời sinh sẽ tìm hai loại đồ vật.
“Tìm vật?” Triển Chiêu hai con mắt cũng mở ra, suy nghĩ một chút, vỗ tay một cái, “Một dạng có phải là nguồn nước hay không?”
Ngũ Gia gật đầu, ” Ừ.”
“Một dạng khác là cái gì?” Triển Chiêu tò mò.
Ngũ Gia tiến tới ở bên tai hắn nhỏ giọng nói, “Tài bảo!”