Long Đồ Án 2

CHƯƠNG 599 – KINH BIẾN


2 tháng

trướctiếp

Bao Duyên đáp ứng Dương Doãn tìm Thiên Tôn hỗ trợ đi Dương Thôn phá nhà, vừa vặn Lâm Tiêu cùng Tạ Viêm cũng muốn đặt làm mấy cây bút mới theo yêu cầu, Dương Doãn liền nhiệt tình mời mọi người đến nhà hắn ăn cơm. Dương Doãn đề nghị, nếu không dứt khoát bây giờ đi trở về mời Thiên Tôn a, mời đi Dương Thôn phá nhà xong vừa vặn ăn cơm tối, ăn xong đi bộ trở lại thuận tiện tiêu thực, việc gì cũng không chậm trễ.

          Bao Duyên suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có thể được, Vương Lân bọn họ còn phải đuổi kịp môn học, cho nên Thuần Hoa bọn họ lưu lại giúp học bù.

          Bao Duyên, Bàng Dục cùng Lâm Tiêu, Tạ Viêm cộng thêm Dã Thấm cùng Dương Doãn, cùng đi Khai Phong Phủ.

          Tiểu Hầu Gia nửa đường liền bỏ cuộc, phá nhà ngược lại là không có gì, vấn đề chính là phá quỷ trạch a…

          Bất quá suy nghĩ lại một chút, cùng đi theo Thiên Tôn mà, hẳn là không có nguy hiểm gì, đến lúc đó nhìn một chút, nếu không được thì dứt khoát chạy về Thái sư phủ.

          Cả đám chạy về Khai Phong Phủ, vào trong sân, lại không thấy Thiên Tôn cùng Ân Hậu, ngay cả Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường đều không ở.

          Bao Duyên trước viện sau viện không tìm được người, lúc này gặp được Thần Tinh Nhi đang bưng một mâm lớn da sủi cảo đi phòng bếp.

          Thần Tinh Nhi cho là hắn mang theo đồng môn về nhà dùng cơm, liền nói cơm tối phải chờ một chút, Yêu Vương tối nay gói sủi cảo, vừa mới bắt đầu băm nhân a.

          Bao Duyên hỏi Thiên Tôn ở nơi nào.

          Thần Tinh Nhi nói hai vị lão gia tử cùng thiếu gia và Triển đại nhân mang theo Tiểu Tứ Tử cùng đi ra ngoài rồi, giống như là đi ra thành tra án.

          Bao Duyên cùng Bàng Dục cũng hơi tiếc nuối nhìn Dương Doãn, hôm nay đoán chừng là phá không được.

          Dương Doãn than thở… Tới không khéo a.

          Đang lúc này, bên ngoài ù ù chạy vào một đám tiểu hài nhi, là bọn nhóc Tiểu Lương Tử đá cầu xong trở lại.

          Sau lưng nhóm tiểu hài nhi, Bạch Quỷ Vương cùng Lục Thiên Hàn cũng đi theo vào, cuối cùng là Bạch Long Vương trong tay ôm hai nãi đoàn tử Ma Cung, lão gia tử chỉ huy bọn nhỏ, “Đều đi lấy khăn tắm và dục bào, sau đó đi tắm!”

          Bọn nhỏ nháo loạn, kêu đói kêu khát, Nguyệt Nha Nhi xách ra  một thùng nước ô mai ướp lạnh, nhóm hài tử liền vây lại uống nước mát.

          Ma Cung Bàn Miêu Đội ba tiểu bằng hữu quả nhiên cũng tới tham gia náo nhiệt, cách lần trước gặp mặt đã gần nửa năm, Miêu Vũ cùng Tăng Tiểu Cửu đều cao hơn một chút, chỉ còn Tiết Tôn không có biến hóa gì. Không biết có phải là giống như thái gia gia Tiết Tẫn của nó hay không, trời sinh nhỏ con, hài tử năm tuổi rưỡi mà thể trạng lại tựa như một đứa nhóc ba tuổi rưỡi, dùng lời nói của Ân Hậu chính là, lớn lên so với Tiểu Tứ Tử còn chậm hơn.

          Bạch Long Vương một tay ôm Miêu Vũ một tay ôm Tăng Tiểu Cửu, sau đó nhìn xung quanh tìm Tiết Tôn, “Đứa nhóc nhỏ nhất đâu?”

          Đang nói chuyện, ngoài cửa viện, Tiết Tôn tựa như một tiểu lung bao chỉ so với ngưỡng cửa cao hơn một chút xíu đang nhảy nhót tiến vào, Tạ Viêm vừa vặn đứng ở cửa, vươn tay bế lên.

          Tiết Tôn biết Tạ Viêm, há miệng học theo Tiểu Tứ Tử gọi người ta là Viêm Viêm.

          Tạ Viêm đưa tay chọt chọt khuôn mặt bánh bao của Tiết Tôn, cảm khái —— ai nha! Khả ái!

          Ba hài nhi Ma Cung đừng xem nhỏ nhất, nhưng lại khó quản nhất, Miêu Vũ đi bộ đều không có chút thanh âm nào, không treo chuông căn bản không biết nhóc ở nơi nào, Tăng Tiểu Cửu càng kỳ quái hơn, đi mấy bước sau lưng có thể mang ra một chuỗi bóng dài, cũng không biết người nào là thật.

          Bạch Long Vương phụ trách giúp Ma Cung nhìn ba tiểu bảo bối, nhưng Long vương gia mạnh hơn nữa cũng chỉ có hai cái tay.

          Lục Thiên Hàn cùng Yểu Trường Thiên hai vị gia này chỉ ở một bên nhìn, một người cũng không chịu giúp Bạch Long Vương một tay.

          Trong sân nháo loạn, Bao Duyên quay đầu nhìn Dương Doãn một chút, nếu không thì chờ ngày mai?

          Dương Doãn thở dài, cảm thấy cũng chỉ đành như vậy.

          Bất quá Dã Thấm một bên đầu óc linh hoạt, nhỏ giọng nói, “Thật ra thì chỉ phá nhà mà thôi a, cũng không nhất định phải là Thiên Tôn đúng không.”

          Mọi người nhìn nhau một chút, cảm thấy cũng đúng —— vị lão thần tiên nào còn không thể phá một tòa nhà? Thiên Tôn không ở đây, để cho Bạch Quỷ Vương dùng  Bạch Diễm đốt cũng được a, cuối cùng  cũng đều biến thành bụi đất.

          Bao Duyên cùng Bàng Dục liền chạy đi kéo Bạch Quỷ Vương —— Lão gia tử mượn một bước nói chuyện.

          Bạch Quỷ Vương bị kéo đến ngoài viện, Bạch Long Vương cùng Lục Thiên Hàn nhìn nhau một cái, liền tò mò cùng đi ra nghe.

          Chuyện cũng không phức tạp, Bao Duyên cùng Bàng Dục cẩn thận nói một chút.

          Chuyện này đối với Bạch Quỷ Vương mà nói căn bản không tính là chuyện gì, lão gia tử cũng dễ nói chuyện, gật đầu một cái —— nhà ở nơi nào chứ?

          Dương Doãn vui mừng hoan hỉ dẫn đường.

          Dương Công án bởi vì quá mức nổi danh, ngay cả Lục Thiên Hàn cũng nghe nói qua, lão gia tử có chút hứng thú, liền cũng cùng đi theo.

          Bạch Long Vương chính là mang bọn nhỏ đi tắm.

          Bao Duyên bọn họ xuất môn, gặp được Công Tôn cùng Triệu Phổ từ Bách Điểu Viên trở về.

          Triệu Phổ nhìn thấy sư phụ hắn liền hỏi đi chỗ nào, Bạch Quỷ Vương lời ít ý nhiều —— đi phá nhà.

          “Phá nhà?” Triệu Phổ không rõ lắm, nhưng nghe giống như là đi gây họa, vội vàng cùng đi theo, Công Tôn cũng đi theo —— Phá nhà ai nhà?

          …

          Bên kia, Triển Chiêu bọn họ sớm một bước ra cửa, ngay khi ra thành gặp được Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương.

          Hai người này cũng không có chuyện gì đang đi lang thang, vừa nghe nói mọi người đi Dương Thôn tra án, liền cũng cùng đi theo.

          Cứ như vậy, hai đội đội ngũ chân trước chân sau chạy tới Dương Thôn.

          …

          Cùng lúc đó, bên trong hoàng cung.

          Triệu Trinh ngày hôm nay cũng gặp rắc rối, thời điểm sáng sớm hôm nay vào triều, một đống lão thần đang bàn tán xôn xao về chuyện Đại Cao.

          Trước đó Long Đảm Quả đều ném khắp hoàng cung, những lão thần kia nói hoàng thành người giang hồ quá nhiều a, cái này tựa như sắp đánh vào trong hoàng cung, gây nguy hiểm cho sự an toàn của Thánh thượng. Còn nói Hoàng thượng quá dung túng người giang hồ a, từ tâm sinh họa không thể quá mức tin nhiệm mặc cho bọn hắn… bla bla bla.

          Triệu Trinh nghẹn một bụng, trong lòng mắng đám lão thần mấy câu kia, hai ngày trước Thái hậu đặc biệt nói chuyện, nói lão thần trong triều gần đây có rất nhiều oán hận, ý tứ chính là để cho hắn đối lão nhân khoan dung một chút.

          Theo lý thuyết, Thái hậu ghét nhất chính là đám lão thần tử trong triều, nhưng nàng còn nhắc nhở Triệu Trinh phải nhẫn nại, tự nhiên cũng có đạo lý của nàng.

          Triệu Trinh gần đây trọng dụng phái trẻ trung, bên cạnh đó còn có khá  nhiều lão thần cũng có thân phận nhưng không có thực quyền, minh thăng ám lui bắt đầu nhường ra vị trí. Nhưng dù sao cũng chìm đắm trong quan trường nhiều năm, mạng giao thiệp vẫn còn đó… Phái trẻ cũng không phải từ trong đất mọc ra, ít nhiều gì cũng được lão thần dìu dắt qua, thời khắc mấu chốt nghe ai đúng là không nhất định. Hơn nữa lập tức đắc tội quá nhiều lão nhân, để cho bọn họ đều có ý thức nguy cơ, đoàn kết thành một chỗ ngược lại là phiền toái.

          Triệu Trinh suy nghĩ, vẫn là nhịn một chút, sau đó tìm cách phân hóa từng chút một, đừng làm mất lòng cùng một lúc.

          Nhịn cho tới trưa, ăn xong cơm trưa, cảm thấy buổi chiều có thể nghỉ một lát, kết quả là truyền tới tin tức nói Sài Quận chúa bị bệnh.

          Triệu Trinh đầu tiên là sợ hết hồn, liền để Nam Cung chuẩn bị một chút, đi Bát Vương Phủ thăm hỏi.

          Cũng may trước khi ra cửa, Bát Vương phái người tới, đem chẩn đoán của Công Tôn đối với Quận chúa nói một chút.

          Triệu Trinh một mặt yên tâm một mặt lại nháo tâm, xem ra ngày mai vẫn phải nhịn…

          Triệu Trinh ở trong thư phòng nháo không được tự nhiên, nói muốn giả bộ bệnh, giống như Tư Mã Ý nằm trên giường một năm!

          Nam Cung cũng quá quen, tùy Triệu Trinh nháo.

          “Đúng rồi…” Triệu Trinh náo loạn một hồi, nhớ tới Khai Phong Phủ, “Không phải nói nháo thủy quỷ sao? Chộp được không?”

          Nam Cung nói ảnh vệ vừa mới báo lại, nói vẫn chưa, một đám người đi ra khỏi thành. Triệu Trinh nằm ở trên bàn nói hâm mộ Khai Phong Phủ, muốn ra thành liền ra khỏi thành, muốn tra án là có thể nhặt được thi thể, cuộc sống thật nhiều màu sắc!

          Nam Cung cảm thấy, loại “Nhiều màu sắc” này ngược lại là cũng có thể không cần…

          Triệu Trinh tựa như một con sâu lông, ở trên long thư án ủi tới ủi lui, trề môi khẽ nói, một hồi nói không có sức một hồi nói muốn Tiểu Tứ Tử.

          Nam Cung lắc đầu, lấy sự hiểu biết của hắn đối với hoàng thượng, ngày mai thời điểm vào triều, nếu như có lão thần nào gây chuyện, có lẽ sẽ bị thù dai.

          Đang lúc này, có thị vệ đi vào bẩm báo, nói Thái phó cầu kiến.

          Triệu Trinh ngẩn người, nghiêng đầu một cái, Thái phó?

          Nam Cung cũng cảm thấy bất ngờ… Thái phó mặc dù thân phận đứng sau Thái sư, nhưng chính là một hư chức vô thực quyền, cũng chính là do thân vương Thái Đức Nghĩa kiêm nhiệm. Thái công năm nay cũng hơn chín mươi, lão đầu thân thể cũng không tốt, ngày thường vào triều sớm không được, làm sao hôm nay chạy đến nơi này diện thánh?

          Triệu Trinh không hiểu, “Không phải nói đường cũng đi không vững sao…”

          Thị vệ lặng lẽ gật đầu, nói là người nhà đỡ tới.

          Triệu Trinh nói để cho lão đầu vào, Nam Cung muốn cùng đi ra ngoài đỡ một cái, Triệu Trinh liền xua tay —— Đừng a! Để cho người nhà bọn họ đỡ, vạn nhất nửa đường té ngã lại lừa bịp lên ta thì làm thế nào?

          Nam Cung Kỷ cũng là dở khóc dở cười, nghe một chút, lời này giống như là từ Nhất Triều Thiên Tử  nói ra sao…

          Đợi một lúc lâu, chỉ thấy vài gia tướng nhà Thân Vương Phủ đang đỡ thân vương run rẩy lẩy bẩy  tiến vào.

          Triệu Trinh cũng bị lão đầu dọa sợ hết hồn, lão thân vương mặt mũi sưng vù tựa như đầu heo, trên trán vẫn còn vết máu, mặt mũi bầm tím, dưới mắt trái có một quầng thâm.

          Nam Cung cũng trợn tròn mắt —— thân vương đây là bị người đánh sao?

          “Hoàng thượng a!” Lão thân vương khóc sướt mướt vào cửa phốc một tiếng quỳ xuống đất, còn chưa quỳ ổn, trực tiếp nằm bò dưới đất rồi.

          Bọn gia tướng cũng không dám đỡ, đều quỳ xuống hành lễ với Triệu Trinh.

          Triệu Trinh đứng ở trước long thư án , nhìn lão đầu nằm khóc trên đất, “Đây là làm sao?”

          Thái phó khóc, nói, “Hoàng thượng làm chủ cho lão thần a!”

          Triệu Trinh chỉ cái ghế bên kia, Nam Cung vội vàng đem tới.

          Mấy gia tướng đem lão thân vương đỡ dậy ngồi xuống.

          Lão đầu nhi môi cũng nứt, nói chuyện cũng không lanh lẹ.

          Triệu Trinh liền hỏi mấy thị vệ, “Xảy ra chuyện gì?”

          Thị vệ cũng thật bất đắc dĩ, nói thời điểm lão thân vương ngủ trưa còn thật tốt, chờ buổi chiều tỉnh lại lại bị như vậy, dường như là trong giấc mơ bị người đánh.

          Triệu Trinh nghe được cũng bối rối, sau khi hiểu được liền hỏi những thị vệ, “Các ngươi ai đánh hắn?”

          Bọn thị vệ lắc đầu tựa như trống lắc, bày tỏ oan uổng a! Chúng ta nào dám a!

          Nam Cung ngược lại là cũng nghe ra không đúng, Thái phó thân phận kia, trong phủ hẳn là canh phòng sâm nghiêm, lại hoàn toàn không có người phát hiện?

          Bọn thị vệ đều nói bọn họ liền thủ ở cửa, không phát hiện có người ra vào, nhưng Thái phó đích xác là bị người đánh, hơn nữa chỉ đánh mặt.

          Triệu Trinh nhìn Thái phó một chút, khá lắm, trên gương mặt còn có dấu tay, ai đây a? Đánh một lão nhân gần trăm tuổi có mất mặt không a?

          Bọn thị vệ không biết, nhưng người trong cuộc bị đòn kia khẳng định là biết.

          Triệu Trinh vừa hỏi Thái phó, trong lòng vừa lẩm bẩm —— theo lý mà nói, có người muốn đánh hắn, lấy thân phận của thái công, tìm người đánh trở lại không được sao? Muốn tố cáo, vậy có thể đi Khai Phong Phủ cáo, tại sao chạy tới hoàng cung tố cáo chứ ?

          Thái phó khóc tức, nói mình không dám nói, muốn Hoàng thượng thứ cho hắn vô tội hắn mới dám nói.

          Triệu Trinh xua tay bày tỏ trẫm thứ cho ngươi vô tội, mau nói đi.

          Thái phó ủy khuất nhìn Triệu Trinh, mở miệng nói, “Bị tiên hoàng đánh.”

          Triệu Trinh cùng Nam Cung đều nghiêng đầu một cái  —— bị ai cơ?

          “Tiên hoàng.” Thái phó bụm mặt, “Tiên hoàng nói lão thần phụ chính (phụ quản lý nghiệm vụ nhà nước) bất lực, còn nói năm đó… Sự kiện của thái hậu, cũng là lão thần rắp tâm hại người…”

          Triệu Trinh gãi đầu một cái, không nói cái khác, lão đầu này năm đó gieo họa Thái hậu đích xác là cũng có phần, chính là người rất khéo đưa đẩy, hậu kỳ gặp gió chiều nào theo chiều nấy, cho nên mới không bị dính vào.

          Triệu Trinh một bên lòng nói bị đánh là xứng đáng, một bên lại lắc đầu bày tỏ không tin, còn nhìn mấy thị vệ —— các ngươi  không thì mời một lang trung nhìn cho hắn một chút? Lão đầu có phải ngủ hồ đồ hay không?

          Hoàng thượng đang muốn thổ tào đôi câu, bên ngoài lại có thị vệ chạy vào.

          “Hoàng thượng! Ti Thiên Giám Lữ Lâm cầu kiến.”

          Triệu Trinh có chút nghi ngờ nhìn Nam Cung một chút—— Lữ Lâm?

          Nam Cung cũng buồn bực, Ti Thiên Giám cũng là rất ít khi diện thánh…

          Triệu Trinh mơ hồ cảm thấy có điểm không đúng, bất quá vẫn đối với thị vệ gật đầu, “Để cho hắn đi vào.”

          Chỉ chốc lát sau, Lữ Lâm vội vàng tiến vào, “Hoàng thượng…”

          Lữ Lâm tựa hồ là có việc gấp, bất quá thấy Thái phó cũng ở đây, lời đến khóe miệng vội vàng ngậm miệng lại.

          Triệu Trinh hỏi hắn chuyện gì.

          Lữ Lâm lại nhìn Thái phó.

          Triệu Trinh đối với mấy thị vệ phất phất tay, “Các ngươi trước đỡ Thái phó đi thái y viện bôi ít thuốc đi.”

          Bọn thị vệ mang lão đầu còn khóc sướt mướt đi ra ngoài.

          Lữ Lâm đứng lên khép cửa phòng lại.

          Nam Cung cùng Triệu Trinh nhìn nhau một cái —— tình huống gì.

          “Hoàng thượng.” Lữ Lâm đóng kỹ cửa, hạ thấp giọng đối với Triệu Trinh nói, “Vĩnh Định Lăng xuất hiện hư hại.”

          Triệu Trinh đứng nơi đó bất động, Nam Cung cũng sững sốt.

          “Hư hại?” Triệu Trinh nhìn chằm chằm Lữ Lâm  —— Hư hại bao lớn?

          “Một bên tường lăng mộ xuất hiện hư hại, lại có một cái động một người có thể ra vào!”

          “Động… Động?” Triệu Trinh cũng lắp bắp, “Có ý gì?”

          “Hoàng lăng có thể bị trộm!” Lữ Lâm vào lúc này cũng run run, “Cụ thể tổn thất còn không rõ.”

          Triệu Trinh đưa tay, Nam Cung vội vàng đỡ.

          Hoàng thượng đặt mông ngồi xuống long thư án, mặt đầy vẻ không dám tin tưởng hỏi Nam Cung, “Có người đào mộ tổ tiên Trẫm? !”

          Nam Cung do dự một chút, yên lặng gật đầu —— dường như là vậy…

          Bất quá Lữ Lâm tựa hồ còn muốn nói, nhưng mặt lại lộ vẻ do dự.

          Triệu Trinh nhìn hắn.

          Lữ Lâm ỷ vào lá gan nói, “Cái động kia… Giống như cũng không phải là đạo động (động do trộm đào).”

          Triệu Trinh nghi ngờ, “Không phải đạo động? Đó là cái gì động?”

          “Tựa như…” Lữ Lâm nhỏ giọng nói, “Là từ bên trong đào ra…”

          “Bên trong đào ra?” Triệu Trinh cũng tê rần, “Chẳng lẽ tiên hoàng xác chết vùng dậy, tự mình đào ra hoàng lăng chạy ra?”

          Nói xong, Triệu Trinh đột nhiên nhìn Nam Cung.

          Nam Cung cũng ở đây nhìn Triệu Trình.

          Hai người đồng thời cũng nghĩ đến ——Mới vừa rồi Thái phó nói tiên hoàng đánh hắn… Chẳng lẽ là thật? !


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp