Long Đồ Án 2

CHƯƠNG 598 – NẾN ĐỎ


2 tháng

trướctiếp

êu Vương nói một đoạn mình từng trải trước đây thật lâu, từ trên tâm tình nhìn ra được, lão gia tử đối với năm đó không bắt được hung thủ thay hảo hữu báo thù, vẫn có chút tiếc nuối.

          Nguyệt Nga Phường này có lẽ là một tổ chức chuyên làm chuyện xấu đã ẩn náu hàng trăm năm, Triển Chiêu còn chưa tức giận, Thiên Tôn Ân Hậu đã nóng nảy trước, nhóm Tương Du vừa nghe chuyện này!

          Hai lão gia tử đều nhìn Triển Chiêu —— khi nào phá án? !

          Triển Chiêu nhìn trời —— Chữ bát còn chưa phẩy đây! (*)

(*) 八字还没一撇是 [bā zì hai méi yī piě]: Là một thành ngữ – không có cách nào, không có manh mối, và không có kết nối

          Bạch Ngọc Đường cầm bình rượu bể nhìn một hồi, nói, “Bình rượu này cùng thi thể của Lưu Mặt Rỗ, là nằm cùng nhau sao?”

          “Ta cũng đang suy nghĩ vấn đề này.” Yêu Vương cũng gật đầu, “Nguyệt Nga Phường tựa hồ có một quy củ, dụng cụ đã dùng qua đều phải rớt bể sau đó ném xuống sông, cũng có lẽ bình rượu này là năm nào đó bị ném xuống, cũng có lẽ là thật lâu trước kia, bị dạt vào bãi sông mà thôi. Đồ sứ ngâm nước không thối rữa, không nhìn ra niên đại nào.”

          Tiểu Tứ Tử cầm lấy bình rượu nhìn một chút, “Nếu không thì hỏi sư phụ có kinh nghiệm, xem có thể tra được là nhóm hàng nào hay không.”

          Tất cả mọi người gật đầu, phương diện này Tiểu Tứ Tử hẳn là rất hiểu, bởi vì Công Tôn thường xuyên muốn đặt làm bình thuốc lọ thuốc. Thuốc gì hợp với bình làm bằng vật liệu gì là tương đối thích hợp, Công Tôn Bình thường bận rộn, việc đặt làm bình thuốc liền giao cho Tiểu Tứ Tử.

          Đoàn Tử đối với chai chai lọ lọ có nghiên cứu đặc thù.

          Lại nói đến Bạch Ngọc Đường Thiên Tôn, đối với loại dụng cụ này, đều  chỉ hiểu đồ cổ hoặc là hàng đắt tiền.

          Mà Tiểu Tứ Tử vừa vặn ngược lại, chú ý đến tính thực tế, chất lượng cao và giá thấp của các chai thuộc và những thứ tương tự, cho nên Đoàn Tử đối với một ít xưởng nhỏ giá cả ổn định càng quen thuộc hơn.

          Sờ bình rượu một cái, Tiểu Tứ Tử gãi gãi cằm, “Cảm giác còn mới a.”

          Tất cả mọi người nhìn bé, “Mới thế nào?”

          “Là đồ mấy năm gần đây đi.” Tiểu Tứ Tử nói, “Giống như loại đồ làm chuyện xấu này cũng sẽ không được đặt làm rất nhiều, phỏng đoán không phải cửa hàng lớn làm, là cái loại xưởng nhỏ ở nông thôn nung ra.”

          “Xưởng nhỏ?” Triển Chiêu tò mò.

          Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Dương Thôn nơi đó có rất nhiều nha, đều là mỗi nhà có một xưởng nhỏ, chịu nhận đơn hàng nhỏ. Cửa hàng lớn không được một trăm lượng căn bản không người tiếp đơn, xưởng nhỏ chỉ cần giá cả thích hợp, một món hàng cũng có người làm, hơn nữa tính toán một chút so với cửa hàng lớn tiện nghi hơn rất nhiều. Cha lúc trước đã đặt làm theo yêu cầu một số chai lọ nhỏ, liền tìm một hộ xưởng nhỏ ở Dương Thôn, thu bạc chỉ bằng một nửa cửa hàng lớn trong thành, làm vừa nhanh lại ưng ý.”

          Tiểu Tứ Tử đề nghị cầm bình rượu đi Dương Thôn hỏi một chút, nơi đó có thật nhiều lão sư phụ, có lẽ có thể nhìn ra đây là nơi nào làm.

          Triển Chiêu cảm thấy đề nghị không tệ, Dương Thôn cũng không xa, nơi đó đích xác là xưởng thủ công đặc biệt nhiều. Đang muốn cùng Bạch Ngọc Đường thương lượng một chút khi nào đi, Thiên Tôn cùng Ân Hậu liền giơ tay đem bình rượu bể cầm đi, nói hai người bọn họ cũng phải đi.

          Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn hai lão đầu “Nhiệt tâm”  , liền có chút ghen tị —— hừ! Quả nhiên chỉ có chuyện của Yêu Vương là để ý nhất.

          …

          Thái Học hết giờ học, các tiểu tài tử hẹn cùng đi Bách Linh Viên ôn bài.

          Lúc trước thời điểm Bạch Hạ xây tửu trang còn dư ra rất nhiều vật liệu, hắn liền để cho người ở trong Bách Linh Viên xây lên một  tiểu lâu tao nhã lịch sự, cho bọn nhỏ dùng để tụ hội đọc sách.

          Gần đây Thái Học phải chuẩn bị kì thi mùa xuân, Vương Lân, Thẩm Mậu, Nam Cung Khâm ba người bởi vì chuẩn bị Mai Hoa Cúc mà trì hoãn không ít bài vở và bài tập.

          Hôm nay Bao Duyên bọn họ một đám tiểu tài tử vội tới dạy bù cho ba người này, Lâm Tiêu còn mua rượu mới trong Bạch Trang, chuẩn bị tới thử rượu thuận tiện vẽ một  chút.

          Vốn dĩ, những tiểu các lâu này rất được các tài tử hoan nghênh, tới trễ liền không chiếm được chỗ ngồi, nhưng mấy ngày qua người lại đột nhiên vắng đi.

          Thời điểm mọi người Thái Học đến phát hiện có rất ít người, còn cảm thấy may mắn, vừa vào lầu mới biết “Mắc lừa ” rồi.

          Nguyên lai gần đây trong Bách Linh Viên có một nhóm tiểu lộc cùng dê nhỏ mới sinh , nhóm tiểu bảo bảo mới vừa dứt sữa, hoạt bát lại dính người, thích chạy vào lầu các chơi.

          Nhưng các tài tử không để ý, sách vở cũng để cho nhóm bảo bảo làm điểm tâm ăn, các tiểu tài tử gắng sức bảo vệ sách vở, cuối cùng đều thất bại, cũng không đoái hoài tới phong nhã, đều ở đây sao chép sách học.

          Mọi người Thái Học cũng không ngoại lệ, mới vừa vào tới liền bị đoạt sách.

          Vào lúc này Bàng Dục đang cầm một miếng bánh, cùng một con dương đà bảo bảo đang ngậm công khóa của mình để trao đổi.

          Chỉ có Lâm Tiêu rất tự tại, vừa uống rượu, vừa cầm những bức tranh ngàn vàng khó mua của mình mà đút tiểu lộc.

          Tạ Viêm dựa vào lan can, nhìn sân cầu xa xa.

          Mấy ngày nay đội cầu các nơi  trong cả nước tề tụ về Khai Phong, bọn nhỏ càng nhiều liền náo nhiệt, trong Bách Linh Viên tất cả đều là bảo bảo bốn chân, trong sân cầu sát vách đều là bảo bảo hai chân.

          Tạ Viêm đang nhìn xem ba tiểu nãi bao Ma Cung kia có tới hay không, liền thấy trong sân cầu có hai người chạy ra, đang chạy về phía Bách Linh Viên, vừa chạy còn vừa nhìn quanh về phía bọn họ.

          Trong hai người này, có một người mà mọi người đều rất quen thuộc, tiểu công tử Dã Thấm nhà Dã Vong Ưu, gần đây mới vừa vào Thái Học.

          Một người khác nhìn học bào là Càn Khôn Thư Viện, Tạ Viêm cảm thấy hắn có chút quen mặt, liền đưa tay vỗ Lâm Tiêu ngồi bên cạnh một cái.

          Lâm Tiêu quay đầu nhìn một cái, nhận biết, thiếu niên kia kêu Dương Doãn, nhà mở Khai Bút Trang (cửa hàng làm/bán bút), làm bút hảo thủ nghệ, Lâm Tiêu thường xuyên đi nhà hắn làm bút lông theo yêu cầu.

          Tiểu công tử Dã Thấm kéo Dương Doãn chạy qua bên này, vừa chạy vừa nhìn quanh trong lầu, tựa hồ là tìm người.

          Lúc này, vừa vặn Bàng Dục đoạt lại sách học, sợ đám tiểu dương đà cướp, liền ném cho Bao Duyên.

          Bao Duyên leo lên băng ghế tiếp lấy sách.

          Dã Thấm nhìn thấy Bao Duyên một cái, liền hướng về phía Dương Doãn chỉ một cái.

          Lâm Tiêu cùng Tạ Viêm cũng quay đầu nhìn —— Hai người này là tới tìm Bao Duyên sao?

          Chỉ chốc lát sau, Dã Thấm cùng Dương Doãn chạy tới tiểu lâu.

          Vào lúc này, Bao Duyên đang đứng trên bàn, cầm trong tay sách vở của Bàng Dục, Bàng Dục bị một đám tiểu dương đà vây quanh, tình cảnh rất thú vị.

          Còn bên cạnh Vương Lân, Thẩm Mậu bọn họ rõ ràng cũng ngồi đọc sách, nhưng đám tiểu dương đà đều không dám đi qua, liền vây quanh Bàng Dục khi dễ.

          “Bao đại ca.” Dã Thấm bắt mấy con tiểu dương đà, đem Bao Duyên trên bàn cứu xuống.

          Bao Duyên ở giữa mọi người Thái Học vẫn có tuổi tác hơi nhỏ, mọi người đều gọi hắn là Tiểu Bao Duyên hoặc là Bao hiền đệ, lúc này có một đồng môn gọi hắn một  tiếng ca, cho nên Bao Duyên thấy Dã Thấm liền vui vẻ.

          Từ trên bàn leo xuống, Bao Duyên hỏi Dã Thấm có phải là có chuyện gì hay không.

          Dã Thấm liền giới thiệu Dương Doãn cho mọi người, nói Dương Doãn có chuyện muốn cầu Khai Phong Phủ giúp.

          Tiểu Bao Duyên lập tức lên tinh thần, hỏi, “Chẳng lẽ là có oan tình gì? !”

          Dương Doãn vội vàng xua tay, nói không phải có chuyện như vậy, chẳng qua là gần đây gặp được chuyện lạ không giải quyết được, muốn mời Khai Phong Phủ hỗ trợ.

          Mọi người ngồi xuống, cặn kẽ nghe Dương Doãn nói.

          Dương Doãn nhà ở Dương gia thôn.

          Dương gia thôn này ngay tại phía tây Khai Phong, trong thôn có rất nhiều xưởng thủ công, nhiều cửa hàng đều là nổi danh gần xa.

          Nhưng chân chính để cho thôn này nổi danh, chính là một vụ án oanh động toàn quốc mấy năm trước —— Dương Thôn Nhân Sáp  Án.

          Chính là Dương Thôn năm đó có một xưởng đèn cầy nổi danh, sản xuất một loại nến đỏ, gọi là Dương Công Chúc (Nến Dương Công (*). Dương Công Chúc ít khói, đốt lâu, dùng đặc biệt tốt, ngay cả trong cung đều dùng loại nến này.

(*)烛 [zhú] Hán Việt: CHÚC; đèn cầy; nến.

          Nghe nói phương pháp điều phối Dương Công Chúc  là bí truyền chỉ có phường chủ Dương Công một người biết được, hắn mỗi lần điều phối đèn cầy đều là một mình tiến hành trong đêm khuya, không để cho bất kỳ người nào đến gần xưởng.

          Cho tới sau này có một chuyện tình cờ phát sinh, mới bị phát hiện, vị Dương Công này lại là một tên biến thái, bí phương dùng để điều chế nến đỏ chính là nhân sáp, vì lấy sáp mà hắn giết hơn mười người.

          Vụ án lập tức lớn chuyện, bởi vì công dụng của Dương Công Chúc cực kỳ lớn, có rất nhiều nhang đèn trong chùa đều dùng từ nhà bọn họ, lập tức liền bùng nổ.

          Từ đó về sau, khi mọi người nói về Dương Thôn, cũng sẽ hỏi, chính là thôn làng xảy ra nến đỏ nhân sáp đó sao? Dù cho Dương Thôn còn có đồ sứ, nhuộm vải, bút lông, các loại xưởng đặc biệt nổi danh, nhưng mọi người cũng chỉ nhớ Dương Công Chúc.

          Bất tiện nhất chính là người địa phương Dương Thôn, bây giờ có nhiều cửa hàng mua bán cũng không dám nói mình là Dương Thôn, chỉ nói là ở phía tây Khai Phong.

          Dương Doãn nói ý đồ của mình với Bao Duyên bọn họ, cũng là cùng vụ án Dương Công năm đó có liên quan.

          Sau khi vụ án nhân sáp được phá, Dương Công chết, các công nhân trong xưởng đèn cầy đều chạy, nhà cũ Dương gia còn có một chút sản nghiệp đều bị quan phách, bồi thường cho thân nhân người bị hại.

          Nhưng có một chỗ vẫn luôn không bán được, đó chính là nhà xưởng được Dương Công dùng làm sáp.

          Xưởng này lớn gần bằng một sân cầu, bên trong có tám cái bể làm sáp, năm bể lớn, ba bể nhỏ, bên trong còn có một phòng riêng để phơi những ngọn nến chưa giao hàng. Một lô hàng nền cuối cùng của Dương Công là của một đại hộ nhân gia chuẩn bị tế tổ dùng, đều là những cây nến lớn, mỗi một cây đều cao cỡ một người, cứ như vậy treo ở trong phòng.

          Xưởng đã bị quan phách mấy năm, không ai dám thu, bởi vì thi thể trong tám cái bể sáp kia căn bản không cách nào xử lý.

          Người trong thôn đều cảm thấy xui, dùng hàng rào tre đem xưởng nến Dương gia vây lại. Cứ để như vậy liền mấy năm trôi qua, xưởng thành một tòa hoang trạch.

          Vốn là nhắm mắt làm ngơ, mọi người đều không nhắc tới, nhưng gần đây, chính là vào lúc mừng năm mới, nổi lên một trận gió lớn, đem hàng rào tre vây quanh xưởng nến thổi đổ, từ đó về sau, liền bắt đầu xảy ra chuyện lạ…

          Dương Doãn bất đắc dĩ nói, “Đầu tiên là có người thấy trong xưởng có quỷ hỏa, buổi tối còn có bóng người màu đỏ đung đưa.”

          “Có phải là những cây nến đỏ kia hay không?” Thuần Hoa hỏi, “Không phải nói những cây nến đỏ kia cao bằng một người sao?”

          Bao Duyên bọn họ đều gật đầu.

          Bàng Dục ôm một con dương đà mập mạp, luôn cảm thấy chuyện này chính là đi về phía không hay…

          “Đầu tiên ta cũng nghĩ như vậy.” nhưng Dương Doãn lắc đầu một cái, “Nhưng qua mấy ngày, vào một buổi tối, hầu như người cả thôn, nửa đêm cũng nghe được có tiếng khóc từ trong xưởng truyền tới, động tĩnh kia còn không giống như một người đang khóc, giống như một đám người! trong tiếng khóc còn kêu thảm thiết ‘Thật nóng a’ ‘Cứu mạng a’ …”

          Một đám tiểu tài tử cũng trợn to hai mắt nhìn Dương Doãn.

          Tiểu Hầu Gia ôm chặt tiểu dương đà —— Nương a !

          “Có thể có người đùa dai hay không?” Vương Lân bọn họ ba võ sinh cũng không tin có ma quỷ lộng hành, thông thường đều là giả thần giả quỷ.

          “Trong thôn có mấy thợ săn lớn gan, buổi tối hôm sau liền đi đến phụ cận xưởng canh chừng.” Dương Doãn nói tiếp, “Bảo là muốn bắt người đùa dai… Nhưng buổi tối hôm sau, tiếng khóc vẫn nổi lên bốn phía như thường, bọn họ ỷ vào lá gan dắt chó muốn vào xưởng kia, nhưng ngay cả chó cũng không chịu vào, chỉ hướng về phía hoang trạch sủa điên cuồng, tình cảnh kia khỏi phải nói có bao nhiêu tà môn. Sau đó có hai người lớn gan cầm đèn lồng tiến vào, mới vừa vào cửa xưởng, liền thấy sáp trong bể sôi sùng sục Các ngươi nghĩ a, tháng chạp trời đông giá rét không phải sáp đều đông lại sao? Thế nhưng trong bể sáp lại sôi trào, sáp đèn màu đỏ tựa như máu vậy, bên trong còn có người vươn tay ra… Hai thợ săn bị dọa sợ liền lăn một vòng chạy ra. Sau đó cũng không biết là bởi vì gió đêm thổi lạnh hay là bị dọa sợ, mấy thợ săn đêm đó đi nhà xưởng đều bị bệnh, nằm trên giường mấy ngày mới thấy tốt.”

          Mọi người nghe cũng cau mày —— kinh khủng như vậy sao?

          “Mùa đông, cũng không châm lửa? Làm sao sáp nến trong bể lại sôi trào?” Bao Duyên truy hỏi, “Sau đó còn có người đi xem qua sao?”

          Dương Doãn lắc đầu, “Còn ai dám a, trong thôn không ít người đề nghị báo quan, nhưng  qua mấy ngày, nhà xưởng kia lại náo loạn, qua mấy ngày nữa lại ồn ào, cũng không có đúng giờ. Hơn nữa, lúc nào cũng nháo như vậy ai chịu nổi a, hài tử lão nhân trong thôn buổi tối cũng bị sợ hãi…”

          Bao Duyên gật đầu, “Cho nên ngươi muốn ta tìm Triển đại ca đi nhìn một chút sao?”

          Những người khác cũng đều gật đầu —— đây là để cho Triển Chiêu đi a, dùng Minh Đăng đem oan hồn dẫn đi!

          Dương Doãn gãi đầu một cái, nói không phải muốn báo án, cũng không có xảy ra việc gì chỉ là sợ hãi…

          “Ta nghe nói, Thái Học cũ là bị Thiên Tôn dùng một chưởng đánh nát phải không ?” Dương Doãn hỏi, “Nghe nói một chưởng vỗ xuống đều nát bấy, ngay cả mảnh vụn đều không còn lại, vậy có thể phiền toái lão gia tử đi đem xưởng kia cũng phá hủy hay không nha?”

          Tất cả mọi người dở khóc dở cười, được chứ, lão gia tử “Uy danh lan xa” .

          Lại nói, mọi người cảm thấy, chuyện này đối với Thiên Tôn mà nói có thể thật đúng là không tính là chuyện gì lớn, phá nhà còn không dễ dàng sao…

          Bao Duyên đáp ứng Dương Doãn trở về thì cùng Thiên Tôn nói chuyện này, những người khác cũng đều nói, lão gia tử người rất tốt, sẽ giúp a.

          Dương Doãn vội vàng nói cảm tạ.

          Mà các tiểu tài tử không biết là, vào giờ phút này, Thiên Tôn cùng Ân Hậu, đã mang Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường cùng Tiểu Tứ Tử, đi trên đường đến Dương gia thôn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp