Long Đồ Án 2

CHƯƠNG 597 – HẮC ĐIẾM


2 tháng

trướctiếp

Triển Chiêu vừa nghe đến hai chữ “Hắc điếm” liền nhảy dựng, nói là mình nghĩ ra rồi.

    Yêu Vương để cho Triển Chiêu nói tường tận trước.

    “Chính là hồi xưa khi ta vừa rời  Ma Cung …”

    Triển Chiêu mới vừa khởi đầu, Ân Hậu liền hỏi, “Là lúc chuyên tâm ăn khắp thiên hạ đó sao?”

    Tất cả mọi người nhìn Triển Chiêu.

    Triển Chiêu biểu tình nghiêm túc sửa lại, “Là giao du thiên hạ!”

    Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều rất muốn thổ tào đôi câu, kết quả bị Yêu Vương trừng mắt một cái, liền không nói nữa.

    Ngũ Gia cũng thật tò mò, chính hắn cũng là tuổi đó không sai biệt lắm rời Thiên Sơn du lịch khắp nơi một đoạn thời gian, hồi đó làm sao liền không gặp nhau chứ.

    “Ta qua Thục Trung…”

    Triển Chiêu lại chưa nói xong, tất cả mọi người liền hỏi hắn, “Chính là cái lần gấu trúc quấy hôn đó sao?”

    Triển Chiêu nhìn trời —— các ngươi còn nghe hay không? !Để cho ta nói hết được không, Đáng ghét!

    Tất cả mọi người che miệng tiếp tục nhìn hắn ——Sau đó ngươi đi đâu?

    “Ta rời Đường Môn liền muốn đi Động Đình Hồ vui đùa một chút, một đường liền đi về phía đông… Cái đó, liền đi tới phụ cận Thiếu Lâm Tự.”

    Tất cả mọi người nhìn Triển Chiêu —— Ngươi lạc đường sao?

    “Cái này không phải điểm chính!” Triển Chiêu vung tay lên, “Không phải ở Thiếu Lâm đợi một thời gian sao…”

    Tất cả mọi người gật đầu, nghe nói qua, sau đó quấy nhiễu đại điện pháp hội bị đuổi đi a.

    Triển Chiêu liền phồng má, “Ta rõ ràng là hỗ trợ bắt yêu tăng, không được nói Miêu gia như một họa tinh như vậy!”

    Ngũ Gia chính là biết tại sao hồi đó vẫn không gặp nhau, hóa ra thời điểm hắn ở phía tây, Miêu Nhi ở phía đông, thời điểm hắn đi đường thủy, Miêu Nhi đi đường bộ.

    “Sau đó thì sao?” Ân Hậu thúc giục hắn —— nói hồi lâu, chỉ có lịch sử đen không có hắc điếm.

    “Ta xuống núi, tính toán thời gian, phải về Thường Châu Phủ đón sinh thần cùng nương ta.” Triển Chiêu nói tiếp, “Vừa vặn Huyền Hối đại sư phải đi Linh Ẩn Tự, hai ta liền bầu bạn cùng đi.”

    Ân Hậu nhớ năm ấy Triển Chiêu sau đó liên tiếp xông rất nhiều họa, thời điểm chạy về Thường Châu Phủ sau lưng còn đi theo một bang cừu gia, ngược lại là kịp thời đuổi kịp sinh thần yến của nương hắn, lão hòa thượng còn tới Hồng Anh Trại cọ cơm… Quả nhiên là một đứa không đáng tin cậy.

    “Thời điểm ta cùng đại sư cùng nhau đi ngang qua Giang Lăng Phủ, ở ngoài thành trên quan đạo gặp một đội thương nhân, thoạt nhìn tựa như mới vừa bị đánh cướp, một hai người đầy bụi đất, ngồi ở ven đường rên rỉ than thở.” Triển Chiêu vỗ ngực một cái —— Vậy ta nhất định là phải đi hỏi một chút nha~.

    “Đi qua hỏi một chút, mấy thương nhân kia nói bọn họ có thể gặp hắc điếm.” Triển Chiêu cặn kẽ giải thích tình huống lúc đó, “Nói là đêm qua bọn họ ở một khách điếm tìm chỗ nghỉ trọ, sau khi ăn cơm xong mơ mơ màng màng liền ngủ, chờ tỉnh lại phát hiện ngồi ở ven đường, hành lý hàng hóa đều không thấy, tiền cũng đều bị trộm đi, người không có đồng nào. Ta hỏi vị trí cụ thể của hắc điếm… Tà môn là, đám người này không nói rõ được phương vị của khách điếm, chỉ nhớ khách điếm tên là Tứ Hải khách điếm, ngay tại trong thành Giang Lăng Phủ. Bọn họ là buổi tối vào thành, từ cửa thành vào, đi xa một chút chính là khách điếm kia, mặt tiền cửa hàng thật lớn.”

    Triển Chiêu vừa nghe, địa phương Giang Lăng Phủ lớn như vậy cư nhiên lại có hắc điếm trong thành? Cái này còn gì phải nói nữa? ! Liền kéo một đám người đi nha môn báo quan.

    Phủ doãn Giang Lăng Phủ vừa nghe cũng kinh ngạc, lập tức phái bộ khoái dẫn nha dịch theo Triển Chiêu đi tìm hắc điếm kia.

    Thế nhưng tìm một ngày cũng không tìm thấy Tứ Hải khách điếm.

    Mấy vị bộ khoái đều là người bản xứ, nói trong thành ngoài thành Giang Lăng Phủ cũng không có nhà nào mở sinh ý gọi là Tứ Hải khách điếm, có phải nhớ lộn hay không?

    Mấy thương nhân mơ hồ, cũng không nói rõ ràng, duy nhất có ấn tượng chính là, trên rất nhiều dụng cụ trong khách điếm kia, đều có một hình vẽ. Nha môn sư gia căn cứ bọn họ miêu tả, vẽ ra hình vẽ đó, là một mặt trăng chính giữa có một con bướm đêm.

    Bọn bộ khoái đều có chút không tín nhiệm những thương nhân kia, cảm thấy có lẽ là nói bừa.

    Vô bằng vô cớ cũng không thể trễ nãi người nha môn nhiều thời gian như vậy, Triển Chiêu quyên góp cho nhóm thương nhân chút lộ phí, để bọn họ trở về, chính hắn cùng đại sư ở Giang Lăng Phủ, tiếp tục tra.

    Sau đó Triển Chiêu tìm ba ngày, không sai biệt lắm đem toàn bộ tửu lầu quán cơm Giang Lăng Phủ đều tra một lần, còn đem mỗi một  món ăn trong mỗi quán đều thử một lần, vẫn là không có chút đầu mối nào. Hỏi không ít dân bản xứ, cũng chưa nghe nói qua có một nhà nào là Tứ Hải khách điếm…

    Mắt thấy sinh thần mẹ hắn sắp tới, Triển Chiêu cũng trì hoãn không nổi, liền cùng đại hòa thượng cùng nhau rời đi Giang Lăng Phủ.

    Rời đi Giang Lăng phủ một đường trở về Thường Châu cũng không yên ổn, dùng lời nói của Huyền Hối đại sư, tiểu bằng hữu Triển Chiêu thực sự có bán lĩnh đi núi thì gặp cướp, ngay cả khi đi qua cầu, trong kiều động đều có thể có kẻ gian ẩn núp. Cũng không phải là bởi vì “thế phong nhật hạ nhân tâm bất cổ” (*), khắp phố đều là người xấu, nhóm phần tử xấu thật ra thì đã tránh rất tốt.

(*)Thế phong nhật hạ -世风日下 – shì fēng rì xià (phong khí (phong tục lề thói) xã hội ngày càng bại hoại, ngày một xấu đi. Thế phong nhật hạ và nhân tâm bất cổ- 人心不古 thường được dùng liền với nhau, cảm khái người đọc sách trong xã hội khí chất xấu đi, mất đi sự đôn hậu hiền lương mà trở nên xảo trá giả dối, tâm địa không còn được đôn hậu như người thời xưa). (Nguồn: https://hoasinhanhca.wordpress.com/thanh-ngu-tuc-ngu-ii/)

    Nhưng Triển Chiêu là một thiên tài ở không đi tìm việc!

    Ven đường có một hang động thì có một hang động thôi, hắn nếu không phải là tiến tới liếc mắt nhìn, liếc mắt nhìn không đủ, còn phải nhặt viên đá ném vào nghe âm vang. Dọc đường không sai biệt lắm thọc một vạn tổ ong vò vẽ, gây họa còn mở mắt to vô tội hỏi ngược lại —— ta làm gì rồi? Ta cái gì cũng không làm nha! Phát hiện người xấu chẳng lẽ không bắt sao? Dĩ nhiên phải bắt a!

    Sự tình chỉ chớp mắt cũng đi qua biết bao năm, bởi vì những chuyện tương tự gặp quá nhiều, Triển Chiêu cũng không nhớ, chẳng qua là cảm thấy hình vẽ quen mắt, cho đến khi nhắc tới hắc điếm, trí nhớ mới xông tới như “thủy triều” vậy  —— Ở chỗ này chờ Miêu gia a! Quả nhiên mấy thương nhân kia không nói bậy bạ!

    Mọi người sau khi nghe xong, cùng nhau nhìn Yêu Vương.

    Thiên Tôn cùng Ân Hậu chỉ bình rượu bể trên bàn—— kết quả đây là cái gì?

    “Nguyệt Nga (*) Phường” Yêu Vương lời ít ý nhiều trả lời, “Là một phường hắc điếm làm theo yêu cầu.”

(*) 蛾[é] NGA- bướm đêm, con ngài.

    Mọi người nghe xong đều sững sốt, từ trước cho tới bây giờ chưa từng nghe qua có chiêu trò này!

    “Hắc điếm làm theo yêu cầu? Hắc điếm cũng có thể làm theo yêu cầu sao?”

    Yêu Vương gật đầu một cái, “Nói cách khác, hắc điếm là một lần duy nhất!”

    “Hắc điếm một lần duy nhất?” Triển Chiêu sờ cằm liên hệ, “Ồ… Khó trách đều không tìm được khách điếm kia, đó là tạm thời, mục đích chính là cướp đám thương nhân kia?”

    “Cũng có thể nhóm thương nhân không phải là mục tiêu chủ yếu, chẳng qua là ngẫu nhiên.” Yêu Vương giải thích cặn kẽ một chút, “Khách điếm này, có lẽ vốn dĩ chỉ  là một gian phòng trống, hoặc là một cửa tiệm buổi tối đóng cửa không người trông coi. Có người trộm dùng sân của cửa tiệm này, vào ban đêm mở ra một Tứ Hải khách điếm, chờ một buổi tối sẽ có mục tiêu đặt chân đến nơi này. Mà cũng trong lúc đó những người khác đi qua nơi này, cũng có thể sẽ cùng nhau bị hại. Khách điếm kia từ trong đến bên ngoài, tất cả mọi người, vật phẩm, đều là ‘Làm theo yêu cầu ‘, sau khi hoàn thành, hết thảy thu hồi, sáng sớm hôm sau, cả hắc điếm biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, muốn tra cũng không có chỗ hạ thủ.”

    “Nghe cảm giác rất hạ đẳng.” Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều thật tò mò —— trước kia cho tới bây giờ chưa nghe nói qua.

    “Khách điểm giống như loại này, thuộc về đại hoạt, cũng có một ít là tiểu hoạt.” Yêu Vương cho mọi người hai ví dụ, đều là hắn trước kia đích thân trải qua.

    Vụ án thứ nhất, là một vụ án giết người đoạt của.

    Yêu Vương nói chuyện phát sinh ở Dương Châu, hắn có bằng hữu ở Dương Châu làm Tri phủ, địa phương có một phú hộ, tương đối có tiền.

    Vị phú hộ này chiêu nữ tế, nhưng vừa mới thành thân được hai thang, nữ nhi cùng hai vợ chồng già liền lần lượt bệnh chết, tất cả tài sản trong nhà, do nữ tế thừa kế.

    Mấy người đang ngồi đây đại khái đã ở Khai Phong Phủ lâu rồi, vừa nghe cái mở đầu này, liền híp mắt lắc đầu —— khả nghi a! Tương đối khả nghi a!

    Tiểu Tứ Tử chu cái miệng nhỏ nhắn, “Cái này không phải là ăn tuyệt hậu sao!”

    Mọi người gật đầu liên tục —— Đoàn Tử nói đúng a! Ai dạy nó? !

    Tri phủ đại nhân cũng cảm thấy chuyện có kỳ hoặc, nhưng sau khi điều tra lại không phát hiện bất kỳ đầu mối nào, cuối cùng viết thư cho Yêu Vương nhờ giúp đỡ.

    Yêu Vương đoạn thời gian đó vừa vặn ở Giang Nam, liền chạy một chuyến đến Dương Châu điều tra chuyện này.

    Trải qua một phen điều tra ngầm, Yêu Vương phát hiện nguyên chủ sau khi chết, nữ tế liền đem tất cả hạ nhân đổi đi.

    Tìm được hạ nhân lúc đầu, Yêu Vương cặn kẽ hỏi một ít chi tiết, rất nhiều nha hoàn tiểu tư đều nhắc tới, nữ tế kia rất thích bồi người nhà uống rượu, rượu mặc dù là nhà tự cất, nhưng dùng là một bộ đồ uống rượu do nữ tế mang tới, mỗi lần đều nhất định phải dùng cùng một bầu rượu tới đựng rượu.

    Rất nhiều gia tướng cũng đối với chuyện này bày tỏ không hiểu, bởi vì bản thân chính là đại hộ nhân gia, nhà có rất nhiều đồ uống rượu, bình rượu kia nhìn cũng không mắc tiền cũng không đặc biệt, còn không cho phép đổi.

    Lúc Yêu Vương hỏi kỹ đặc điểm đồ uống rượu, không ít người đều nhớ, trên bầu rượu có hình vẽ kỳ quái, trong mặt trăng có một con bướm đêm.

    Yêu Vương cũng không xuất bài theo lẽ thường, cảm thấy nếu đồ án kia khả nghi, không bằng lừa nữ tế kia.

    Vào ban đêm ngày nào đó, Yêu Vương để lại thư ở bên gối nữ tế, trong thữ vẽ hình vẽ đó, cùng với một câu nói —— nếu muốn người không biết trừ phi mình không làm, giờ Tý ngày mai, đưa một ngàn lượng bạc ròng  tới Thập Lý Đình ngoài thành.

    Nhắc tới cũng thú vị, buổi tối hôm sau, nữ tế kia thật lén lén lút lút đưa một ngàn lượng bạc đến Thập Lý Đình, còn chất vấn Yêu Vương che mặt, “Phường chủ không phải nói, là mua bán một lần sao! Bình rượu đã vỡ ném xuống sông, vô bằng vô cớ, vì sao còn tới vơ vét tài sản…”

    Nói xong, nữ tế kia muốn đi, Yêu Vương tự nhiên sẽ không dễ dàng thả hắn như vậy.

    Dù sao cũng không phải nha môn phá án không cần chú trọng chứng cớ cái gì, Yêu Vương đuổi kịp người, lôi vào rừng cây không người, cho hắn thử chút thủ đoạn.

    Nữ tế kia lập tức kể rõ đầu đuôi sự việc.

    Yêu Vương từ trong miệng hắn biết được, người này vốn là con bạc, thiếu sòng bạc rất nhiều tiền, vì vậy cùng sòng bạc liên thủ lập ra kế hoạch ăn tuyệt hậu như vậy.

    Mà phương pháp mưu hại cụ thể, chính là dùng một bình rượu tới hạ độc.

    Bình rượu này đặc biệt, trên tay cầm có một cơ quát, có thể chuyển động, cùng một bình rượu đổ ra, một ly có độc một ly không độc, cùng uống rượu là có thể đem đối phương ám hại. Độc cũng là đối phương cung cấp, mạn tính, sau khi trúng độc không sẽ lập tức phát tác, sẽ từ từ tích lũy, cuối cùng tử trạng tương tự bệnh chết. Bầu rượu là Nguyệt Nga Phương định chế, năm ngàn lượng một cái , dùng xong sau tiêu hủy, bộ phận còn sót lại ném xuống sông.

    Nữ tế tìm Nguyệt Nga Phường làm một bình rượu theo yêu cầu như vậy, sau khi đoạt tài sản cùng người sòng bạc phân chia.

    Triển Chiêu nghe xong có chút thượng hỏa, cảm thấy cũng quá không ra gì, vội hỏi Yêu Vương, “Nữ tế kia làm sao tìm được Nguyệt Nga Phường này? Cho tới bây giờ chưa nghe nói qua a.”

    “Ta cũng hỏi hắn, hắn nói cũng không phải là hắn đi tìm người, mà là người tìm hắn.” Yêu Vương trả lời, “Nữ tế kia muốn thần không biết quỷ không hay hại chết người một nhà kia, đang không có cách, thì có người đưa cho hắn một phong thư, nhắc tới cũng đúng dịp, cũng là đặt ở bên gối.”

    “Vậy mục tiêu của Nguyệt Nga Phường kia, là trải qua bọn họ sàng lọc.” Bạch Ngọc Đường coi như hiểu, “Là bản thân đi tìm khách hàng, mà không phải là khách hàng tìm bọn họ, bảo đảm giữ bí mật.”

    Yêu Vương gật đầu, “Không sai.”

    “Vậy ví dụ thứ hai thì sao?” Mọi người để Yêu Vương nói tiếp.

    Yêu Vương cầm ly trà lên uống một hớp, không nhanh không chậm nói, “Năm ngàn lượng mua một bình rượu, hại chết người toàn nhà, nếu như chẳng qua là Nguyệt Nga Phường làm ra một tiểu án, như vậy làm núi lở, hại chết Tri phủ, chính là bọn họ làm ra đại án rồi.”

    “Tri phủ?” Tất cả mọi người nhìn Yêu Vương.

    Yêu Vương gật đầu một cái, “Dương Châu Tri phủ bằng hữu của ta.”

    Tất cả mọi người kinh ngạc.

    Tiểu Tứ Tử cũng hỏi, “Chính là tri phủ viết thư cho Yêu Yêu sao?”

    Yêu Vương gật đầu, “Ta đem chuyện tra được nói cho hảo hữu, hắn liền bắt đầu bắt tay điều tra Nguyệt Nga Phường, kết quả đột nhiên chung quanh một cái thôn trang xảy ra bệnh dịch, trên đường hắn đi cứu tai, vô tình gặp được núi lở, bị đá lớn trên núi lăn xuống đập chết.”

    Tất cả mọi người cau mày.

    “Thời điểm ta nhận được tin cũng cảm thấy kỳ hoặc, liền đi ngay đến hiện trường kiểm tra.” Yêu Vương buông ly xuống, “Lúc ta đứng ở sườn núi, đột nhiên chạy tới một hài tử chăn trâu, đưa phong thư cho ta, nói là vừa rồi có một người đi qua để cho nó đưa cho ta. Ta mở thư ra, bên trong chính là bức thư ta đặt bên gối nữ tế ki. “

    ” Chờ ta trở lại Dương Châu phủ, phát hiện nữ tế chết, chưởng quỹ sòng bạc cũng đã chết.” Yêu Vương thở dài, “Đáng tiếc hồi đó ta không có thời gian truy xét chuyện này, không sai biệt lắm đến lúc phải đi nhặt Tiểu Du, cho nên ta liền vội vàng trở lại Thiên Sơn.”

    “Lại là chuyện lúc trước lâu như vậy…” Tất cả mọi người cảm khái, hồi đó Thiên Tôn còn chưa từ trong trứng trong ấp ra a.

    “Ta vốn suy nghĩ, người xấu cũng thọ mệnh, vạn lần không nghĩ tới…” Yêu Vương cầm bình rượu kia lên, nhìn hình vẽ trên tây cầm, “Tại họa thật có thể di ngàn năm a…”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp