Đêm đến, bên trong Khai Phong Phủ, trong hoa viên trước Miêu Miêu Lầu.
Cạnh bàn đá, tụ họp một vòng người, đang lật xem quyển hí phổ tên là 《Vô Diện Quỷ Hà》 được Yêu Vương mang từ trong cung về.
Câu chuyện này được viết vào thời kỳ Nam Bắc Triều, cụ thể là năm nào cũng không thể kiểm tra, tác giả cũng không nói rõ.
Nhưng hí phổ lại viết rất khuếch trương, cố sự chân chính thì tương đối đơn giản, trang đầu tiền trong hí phổ, dùng lác đác mấy hàng chữ liền viết xong.
Nói là tại một vũng bùn nào đó trong hoang dã, vào một ngày nào đó đột nhiên mọc lên một cây hà hoa.
Đóa hoa này xinh đẹp diễm lệ, lại chỉ nở rộ vào ban đêm.
Hoang dã không người, chợt có lữ giả đi ngang qua, bị hà hoa hấp dẫn, cảm thấy vũng bùn cũng không lớn, liền muốn hái. Vũng bùn thoạt nhìn chỉ rộng khoảng hai bước chân, hà hoa sinh trưởng ở chính giữa, đưa tay hái không tới, phải đi về trước một bước lớn, giẫm dọc theo vũng bùn, mới có thể miễn cưỡng đụng tới.
Mỗi khi có người thử nghiệm hái hoa, chỉ cần chân đạp vào vũng bùn, liền sẽ nhanh chóng bị lún xuống, tựa như trong vũng bùn có một bàn tay đang kéo người hái hoa cho đến khi toàn thân lún xuống đó, dần dần biến mất. Lúc này nếu bên cạnh có những người khác cứu, vô luận là bao nhiêu người, bao nhiêu khí lực, đều sẽ bị kéo chung xuống dưới vũng bùn.
Một vũng bùn nho nhỏ, tựa như dưới đất có vực sâu khổng lồ, không ngừng thôn phệ người đến gần. Mà nuốt xuống càng nhiều người, đóa hà hoa kia, dáng dấp ngày càng diễm lệ….Cho đến một ngày, đóa hà hoa kia biến thành một vị phụ nhân xinh đẹp, đi ra vũng bùn.
Vị phụ nhân này chính là Vô Diện Quỷ Hà, nữ tử này sở hữu thiên diện, có thể tùy ý thay đổi khuôn mặt, chỉ cần là người nào rơi vào trong vũng bùn, liền sẽ trở thành khuôn mặt của nàng.
Sau khi nàng rời vũng bùn liền đi khắp nơi làm ác, đến mức thường sẽ phát sinh liên tục án giết người. Nhưng bởi vì nàng thiên biến vạn hóa dung mạo, cùng với cho tới bây giờ không người có thể nhớ mặt, thủy chung không cách nào bắt được.
Vô Diện Quỷ Hà trời sinh tính hung tàn tà ác, ham thích sát lục.
“Cho nên là một Hà Hoa tinh sao “
“Lần đầu tiên nghe nói Hà Hoa thành tinh “
“Nhìn càng giống như là thủy quỷ….”
“Thủy quỷ có thể lên bờ hại người sao “
“Đó chính là Hà Hoa tinh cùng thủy quỷ thông đồng.”
“Quỷ cùng yêu tinh thông đồng “
“Hay thật! Vậy đó là cái gì “
“Quỷ tinh “
“Quỷ cùng yêu tinh có phân biệt sao “
“Quỷ là phụ thân yêu quái là biến thân, không giống a!.”
“Vậy khu (đuổi) quỷ cùng bắt yêu là dùng cùng một bộ pháp thuật sao “
Bao Đại Nhân ăn cơm xong, đi bộ đến trong sân thấy bên cạnh bàn vây quanh nhiều người như vậy, liền muốn góp tới xem một chút gần đây người trẻ tuổi đang nói chuyện gì.
Nghe một hồi, đại nhân lắc đầu yên lặng lui ra ngoài.
Câu chuyện mặc dù là nói không rõ ràng những nét chính, nhưng hí phổ lại viết rất chi tiết.
Công Tôn đọc xong từ đầu tới đuôi, cũng có chút hoài nghi, hỏi, “Cái người viết hí phổ này, có phải hay không chính bản thân cũng từng giết người phân thây”
Triển Chiêu cũng đồng ý, “Viết đích xác là quá cặn kẽ, có chút khả nghi.”
“Nhưng Hà Hoa trong sách là quỷ… hay yêu tinh.” Lâm Dạ Hỏa cảm thấy trọng điểm là, ” Hà Hoa lần này chưa đến nỗi không phải là người a! Chỉ cần là người, thì không thể có năng lực khiến cho không người nào có thể nhớ dung mạo.”
Bạch Ngọc Đường nhìn Tiểu Tứ Tử một chút —— nhưng đúng là lần này ngay cả Đoàn Tử cũng không cách nào nhìn thấy mặt.
Tiểu Tứ Tử còn phối hợp gật đầu một cái, tay nhỏ bé ở trước mắt phủi phủi một chút, bày tỏ —— cảm giác có cái gì ngăn trở.
“Có phải là tinh thông dịch dung hay không, hoặc là mang mặt nạ gì đó ” Triệu Phổ suy đoán, “Hoặc là những người thực sự từng nhìn thấy mặt nàng cũng bị giết.”
Công Tôn cảm thấy có phần nan giải, “Nhưng khi nhìn thủ pháp nàng phân thây, hẳn là không biết võ công ….”
“Thật ra thì không biết võ công, ngược lại là so với biết võ công càng nguy hiểm hơn.” Lâm Dạ Hỏa nói lên cái nhìn của mình.
Một điểm này những người khác ngược lại là cũng đồng ý, nếu như biết võ công, hẳn là đối với nàng sẽ có đề phòng, ngược lại không biết võ công, dễ dàng sơ sẩy. Bị hại còn đều là đại lão gia có thực lực, giống như Tạ Phi Hoa, Tôn Lạc Diệp cái loại chưởng môn môn phái giang hồ đó, tự nhiên sẽ không đề phòng một nữ tử yếu đuối không biết võ công, ngược lại có thể sẽ còn đối với nàng có ý muốn bảo hộ, dễ dàng bị ám toán hơn.
“Còn có một điểm cũng rất kỳ quái.” Triển Chiêu nói, “Hắc Tháp đổ hơn một trăm năm, Đại Cao là bị vây ở dưới đất, hơn một trăm năm sau được cứu ra, hay là đã sớm đi ra, ở trên người túc chủ khác hơn trăm năm, mới bị Quỷ Hà tìm được lợi dụng “
“Cũng không thể phụ nhận….” Triệu Phổ tựa hồ cũng nghĩ đến điểm này, “Thời điểm ta vừa mới tới Hắc Phong Thành, liền dẫn người đi dò xét di chỉ Ưng Vương Triều lúc đầu. Theo lý mà nói, một hoàng triều mới bị hủy diệt hơn một trăm năm trước, phồn vinh như vậy, cho dù là toàn thể đổ sập, đổ nát thê lương nhất định là không ít, có đúng hay không “
Tất cả mọi người gật đầu, cũng biết Triệu Phổ muốn nói cái gì ….bọn họ đều đi qua Chiêu Thành, đúng là di tích cơ hồ không có, cảm giác Ưng Vương Triều không sai biệt lắm toàn bộ bị xóa đi.
“Ở Tây Vực, trên một số chợ đồ cũ, thường xuyên có thể phát những thứ có biệu tượng của Ưng Vương Triều.” Lâm Dạ Hỏa nói, “Nhưng lại không có thứ đặc biệt đáng tiền, theo lý mà nói, Ưng Vương Trều chắc chắn có rất nhiều bảo bối.”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, cũng gật đầu, “Đích xác, thời điểm mua đồ cổ, chưa thấy qua có người bán đồ Ưng Vương Triều.”
Mọi người suy nghĩ một chút, đều quay đầu nhìn về phía Thiên Tôn, Yêu Vương và Ân Hậu đang cùng bình tĩnh uống trà —— lão gia tử biết bảo bối trong nhà đều đi đâu sao.
Ân Hậu uống trà, giả vờ như không nghe được, tựa hồ cũng không thèm để ý đến mọi thứ liên quan tới Ưng Vương Triều.
Mấy đứa nhỏ nhìn nhau một chút, lại tụ tới một chỗ lẩm bẩm.
Triệu Phổ hỏi, “Có phải hay không là lão gia tử thời điểm trước kia đánh giặc đã cầm tới để làm quân phí “
“Làm quân phí vậy trên thị trường cũng có thể thấy bảo bối lưu thông đi.” Ngũ Gia ngược lại là cảm thấy, đều chôn dưới đất có khả năng lớn hơn, “Dẫu sao tất cả kiến trúc nền móng chống đỡ Ưng Vương Triều đều là Long Đảm Thụ, có thể cũng làm một cơ quan nào đó để Đại Cao ẩn náu một trăm năm mới xuất hiện.”
“Ý là…” Triển Chiêu nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường, “Dưới lòng đất di chỉ Ưng Vương Triều, có bảo “
Bạch Ngọc Đường cũng bị ánh mắt ti hí của Triển Chiêu cho cười, hắn nhìn —— Miêu Nhi, là muốn đi đào lên sao? Kế thừa sản nghiệp tổ tiên, làm nhà giàu nhất Khai Phong, sau này cũng không thèm làm việc cho nha môn!
Triển Chiêu mở to mắt —— nhà giàu nhất Khai Phong.
Ngũ Gia chỉ chỉ cái xẻng dựa vào tường bên hoa viên —— đi ngay bây giờ ! Chúng ta ngồi Yêu Yêu đi Tây Bắc đào bảo!
Triển Chiêu nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy không thua thiệt, hỏi —— đi ngay bây giờ sao?
Ngũ Gia gật đầu, thuận tiện nói lên đề nghị mình —— đều đi có đúng hay không, dứt khoát trước khi đi Tây Bắc chúng ta đi Hãm Không Đảo ở nửa năm như thế nào?
Triển Chiêu bẻ ngón tay tính toán —— nửa năm…
Ngũ Gia tiếp tục đề nghị —— lại đi Ánh Tuyết Cung chơi một chút, Thiên Sơn ở một hồi, cực bắc nghỉ một lát … Yêu Yêu một mực bay cũng mệt, sau đó ngồi thuyền đi a, dọc đường đi các châu phủ dạo một vòng, Bạch Phủ nơi nào cũng đều có biệt viện, nơi nào cũng có thể ở nửa năm…
Triển Chiêu liếc Ngũ Gia một cái —— Vậy bảo bối đâu ?
Ngũ Gia nháy mắt mấy cái ——bảo bối gì?
Triển Chiêu than thở ——Tiểu Bạch Đường, một lòng chỉ muốn nghỉ …
….
Tiểu Tứ Tử so với nhóm đại nhân bên này đang đoán mò là có hiệu suất nhất, trực tiếp chạy đi hỏi Ân Hậu.
Ân Hậu chỉ thấy Đoàn Tử leo lên băng ghế, tiến tới bên cạnh hắn hỏi hắn, “Ân Ân, dưới lòng đất di chỉ Ưng Vương Triều thật sự có bảo bối sao? “
Ân Hậu suy nghĩ một chút, gật đầu một cái, ” Ừ, hẳn là có đi… “
Lần này, sự chú ý của tất cả mọi người cũng tập trung tới, cùng nhau chạy tới hỏi, “Lão gia tử, thật sự có bảo sao? vậy không đi đào sao? sản nghiệp tổ tiên a! lão gia tử quả nhiên là người có của cải! “
Ân Hậu bất đắc dĩ nhìn đám nhóc trong cặp mắt đều là tiền, hỏi, “Địa chỉ ban đầu của Ưng Vương Triều là địa phương nào? “
Mọi người suy nghĩ một chút, “Đại mạc a …”
“Đúng vậy.” Ân Hậu hỏi tiếp, “Nơi đó là vùng lưu sa lớn nhất Tây Bắc …. các ngươi chuẩn bị đi vào hố lưu sa nào tìm bảo bối ? “
Tất cả mọi người sốt ruột, “Bị cuốn vào trong hố lưu sa, cho nên không tìm được sao? “
“Thật ra thì… “
“Thật ra thì, chúng ta năm đó cũng tìm qua.”
Ân Hậu nói một nửa, liền bị Ngân Yêu Vương chặn lại.
Yêu Vương nói, “Ưng Vương Triều không chỉ có bảo bối đáng tiền, còn có một chút cấm kỵ vật dùng tiền không mua được, không nói cái khác, liền bảo vật giống như Vạn Tự Điển Tịch, cũng không chỉ một thứ.”
Bọn nhỏ vừa nghe càng mong đợi —— Thật sự sao?
Yêu Vương gật đầu liên tục, còn nêu ví dụ cho bọn họ nghe về các loại trân bảo hiếm thế.
Một đám nhỏ đều bị Ngân Yêu Vương hấp dẫn, cũng không có chú ý đến Thiên Tôn cùng Ân Hậu mặt đầy khốn hoặc nhìn Yêu Vương.
“Hố lưu sa đem đồ vật đều cuốn đi nơi nào đến nay không người biết.” Yêu Vương thần thần bí bí nói, “Nhưng Đại Cao lần này đúng là được Hà Hoa tìm thấy đúng không? “
Mấy đứa nhỏ đều linh a, một chút liền rõ ràng, “Cho nên chỉ cần tìm được Hà Hoa này, liền có thể biết bảo bối Ưng Vương Triều năm đó đều bị cuốn đi nơi nào, có đúng hay không ?”
Yêu Vương hài lòng gật đầu, ” Đúng…. “
Mọi người lập tức hăng hái tràn đầy, đi thương lượng làm sao bắt Hà Hoa.
Triển Chiêu nói, nhìn lối làm việc của Hà Hoa cảm giác không giống mới phạm lần đầu, có thể là hung thủ có kinh nghiệm già dặn, nàng chắc chắn không chỉ một lần hại người.
Công Tôn đề nghị, “Đi Long Đồ Các tìm một chút hồ sơ đi! “
Một đám người sôi động chạy đi Long Đồ Các.
Trong viện, Yêu Vương bưng ly trà “Thổi phù phù” uống một hớp, hài lòng mỉm cười.
Một bên, Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng nhìn Yêu Vương, “Bảo bối Ưng Vương Triều không phải đã sớm tìm thấy sao, lúc ấy cũng là người nói không cho cầm, để cho những thứ cấm kỵ này chôn dưới đấ… người lại lừa bọn nhỏ làm gì vậy? “
Yêu Vương nháy nháy con mắt, còn thật vô tội nhìn nhóm Tương Du nhà mình—— ai lừa hài tử a? cái này gọi là rèn luyện! không rèn luyện bọn họ có thể phát huy bản lãnh sao?
….
Ngay đêm đó, trong Long Đồ Các sáng đèn một đêm.
Vừa rạng sáng hôm sau, lão Trần quản chuyện mở cửa đi vào, chỉ thấy nằm ngổn ngang đầy trên đất, Tiểu Tứ Tử đang đắp hồ sơ, đang dựa vào Triển Chiêu vươn vai a …. mặc dù hài tử tròn căn bản không có eo.
Lão Trần bất đắc dĩ nhìn mọi người thức đêm xem hồ sơ, “Các ngươi đây là làm sao rồi? lại có vụ án mới? lại tìm thấy thi thể? hay là lại nhặt được đồ vật li kỳ cổ quái gì sao?”
Một đám cao thủ ngẩng đầu nhìn lão đầu một chút, đồng thời đưa tay đập kệ sách… gõ gõ gỗ!
Triển Chiêu thu hồ sơ… mặc dù bọn họ tra xét một đêm, nhưng Khai Phong Thành mấy năm gần đây trị an tốt vô cùng, thi thể cũng để cho Triển Chiêu nhặt xong rồi, Chưa kể vụ án mới, án cũ năm xưa đều bị rách hết rồi . Ngoài ra, trong Khai Phong Thành núi a, đất a, cơ bản có thể đào đều bị đào qua một lần, đường sông cũng khai thông, ao nước lớn nhỏ đều bị tháo nước ít nhất một lần.
Dùng lời nói của Triệu Trinh, các ngươi bằng không đi bên ngoài đào đi, dưới đất Khai Phong Thành ta đất đã rất tơi, hoặc là các ngươi xây cho Trẫm địa cung luôn đi.
Hà Hoa kia dáng vẻ cũng không giống như rất lớn tuổi, mấy năm gần đây cũng không có liên tục án giết người có thủ pháp giống nhau phát sinh, càng không có ai nhắc tới nữ nhân không thấy được mặt…. trong Long Đồ Các đầu mối hoàn toàn không có.
Chưa kể Triển Chiêu bọn họ không thuận lợi, lần này ngay cả Tiểu Tứ Tử cũng không dùng được, Công Tôn cùng Triển Chiêu liên thủ lung lay thật lâu, cũng không lắc ra đầu mối nào.
Mọi người cũng rất tò mò, Hà Hoa này chẳng lẽ là khắc thần thông Ngân Hồ Đoàn Vương, ở trên người nàng một chút đều không phát huy được, ngay cả mặt cũng không thấy được, đây là chuyện gì nha.
“Đúng rồi.” Lão Trần tới chọt chọt Triển Chiêu, hỏi hắn, “Ngươi không đi ra nhìn một chút sao, trên đường rất náo nhiệt.”
Triển Chiêu nghe bên ngoài tựa hồ là có chút ồn ào náo động, liền hỏi, “Xảy ra chuyện gì rồi ?”
Lão Trần cười nói, “Hình như là đối diện có một gia đình tổ chức hỉ sự, có người cướp hôn.”
“Cướp hôn?!” tất cả mọi người bò dậy chạy ra bên ngoài —— đây chính là chuyện mới mẻ a, trong Khai Phong Thành cũng là lần đầu phát sinh loại chuyện này.
Tiểu Tứ Tử vội vàng lấy sách ra a!. Án quyển tối hôm qua dùng để đắp vội vàng để lại trên kệ. Kéo tay Tiểu Lương Tử chạy ra ngoài, còn thật tò mò hỏi lão Trần, “Trần gia gia, cướp là tân nương tử hay tân lang a “
Lão Trần xua tay, “Nghe nói cướp là cướp mẹ vợ.”
Lương Thần Mỹ Cảnh cũng cả kinh, “Ai cướp mẹ vợ ?”
“Hình như là cha của tân lang, cùng bà thông gia là nguyên phối (vợ cả) thất lạc nhiều năm.” Lão đầu nhi còn thật bát quái, che miệng nhỏ giọng nói, “Bởi vì tân lang cùng tân nương chính là …”
“Huynh muội thất lạc nhiều năm ?!. “
Bọn nhỏ khiếp sợ không thôi, —— lại thật sự có loại chuyện này … thật thảm a!
Lão Trần ôm cánh tay lắc đầu than thở, “Nhìn hai nhà đều có bối cảnh giang hồ, trên đường đánh thành một mảnh, ngoài ra hai bạn già cũng bất mãn, đều nói phải đi Khai Phong Phủ kiện…. “
Lương Thần Mỹ Cảnh bốn đứa con nít đều sợ ngây người, một bên Phương Thiên Duyệt “Chậc” một tiếng, “Vậy Triển đại ca vào lúc này đi ra ngoài há chẳng phải là tự chui đầu vào lưới “
Bọn nhỏ cũng ngẩng đầu nhìn lão Trần —— Lão gia tử người là không phải cố ý chứ ?!.
….
Quả nhiên, vào lúc này trên đường lớn đều là người, trong trong ngoài ngoài vây quanh mấy tầng…
Hai bên sui gia mặc hồng y, đeo lụa đỏ, mỗi người một bên cùng nhau lôi cánh tay Triển Chiêu giống như đang kéo có, “Triển đại nhân, phải phân xử cho ta a!.”
Triển Chiêu bị hai bên lôi kéo tựa như con cua bước ngang qua ngang lại, nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, bất đắc dĩ thở dài —— Tối hôm qua nên cầm xẻng cùng Tiểu Bạch Đường đi Hãm Không Đảo a!.