Chỉ có sống thì mới có hy vọng.
Chết rồi, chỉ là một nắm đất vàng.
Đặc biệt là bây giờ thành phố Bạch đều hỏa táng, sau khi hỏa táng xong e rằng ngay cả một nắm đất cũng không có.
Vạn Hằng nói xong, Lục Vũ cười với anh ta: "Đợi tin của tôi." 
Vạn Hằng mím môi, nắm chặt tay Lục Vũ không buông, vài giây sau, cậu ta trầm giọng nói: "Nếu các cậu có thể cứu tôi ra ngoài, việc đầu tiên tôi làm sau khi ra ngoài là tự mình đến xin lỗi Sầm Hảo."
Lục Vũ trêu chọc: "Anh cũng biết điều đấy chứ."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play